Nguyệt Hàn

Chương 57: 57: Cáo Nhỏ 6





Tầm 15 phút trước, Thẩm Ngạn Thanh đang ngồi làm bài thì có hệ thống xuất hiện còn nói hắn là thiếu gia nhà họ Dư, còn Thẩm Nguyệt Hy chỉ là giả, yêu cầu hắn phải khiến đối phương mất mặt, nhiệm vụ phát ra là bảo hôn đối phương, sau đó tự điều khiển cơ thể của Thẩm Ngạn Thanh luôn.
Thẩm Nguyệt Hy bóp nát hệ thống như vậy làm hắn ngơ ngác.

Thẩm Nguyệt Hy mở hệ thống Thiên Chức ra gửi tin nhắn cho 2 vị Thần ở thế giới này kiểm tra lại cẩn thận tránh có sâu bọ tiến vào.
Y đẩy Thẩm Ngạn Thanh vào tường, thanh âm lành lạnh "Còn muốn hôn không?".

Thẩm Ngạn Thanh liên tục lắc đầu giơ tay đầu hàng "Không dám".
Thẩm Nguyệt Hy hài lòng nhìn hắn, sau đó hôn lên má của Thẩm Ngạn Thanh, y khẽ thì thầm bên tai hắn "Ta họ Thẩm, tên Nguyệt Hy, nhưng Dư Thần là tên thật".
Y bình tĩnh nói "Cậu thích gọi tên nào cũng được".
Thẩm Ngạn Thanh đứng hình mấy giây rồi ấn ngược hắn vào tường và hôn một cách triền miên và sâu hơn.

Tay ấn chặt tay của y vào tường, tay kia ôm lấy vòng eo săn chắc hữu lực của y.
Sau khi hôn xong, hắn thở nhẹ nhìn người dưới thân mặt không đổi sắc thì trầm mặc và thất vọng.

Hắn buông tay ra rồi quay mặt đi "Xin lỗi".
Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Không sao, tôi là vậy, không có nhiều d.ục vọng trong người, muốn đánh dấu không?".
Thẩm Ngạn Thanh: "..." Có chó mới đánh dấu cậu.
Sau 5 phút.
Thẩm Ngạn Thanh: "..." Gâu, thơm thật.
Thẩm Nguyệt Hy bị chó gặm quay về bàn ngồi xử lý công việc của bản thân mình, Thẩm Ngạn Thanh ngồi uống sữa rồi làm đề.

2 người hết sức yên lặng, không can thiệp vào nhau.
Tới 10 giờ, Thẩm Nguyệt Hy khi này tắt máy tính rồi đứng lên, nhìn qua Thẩm Ngạn Thanh ôm máy tính rồi ngồi tính toán nãy giờ, hắn hết sức chú ý tới đề mục nhưng vẫn không quên dừng lại khi Thẩm Nguyệt Hy đứng lên.
Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Đi ngủ đi, đề để mai làm".

Thẩm Ngạn Thanh đứng lên "Tôi chưa buồn ngủ, lát nữa sẽ ngủ".

Y gật đầu "Tùy cậu, trước 12 giờ phải ngủ".

Thẩm Nguyệt Hy đi ra khỏi phòng rồi về đi ngủ.

Thẩm Ngạn Thanh cũng về phòng và nằm lăn trên cái giường mềm mại, hết sức mông lung và suy nghĩ rất nhiều thứ.
Thật sự thì đánh dấu rồi, dù chỉ là đánh dấu tạm thời nhưng vẫn rất thích a.

Vị ngọt thanh trong miệng còn đọng lại, rất thơm.
Sáng hôm sau lúc ăn sáng hay là đi học, Thẩm Ngạn Thanh tránh mặt Thẩm Nguyệt Hy, y hỏi thì hắn xù lông lên rồi tránh né.

Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh xem tài liệu lúc trên xe, không mấy quan tâm đến cái thiếu niên tuổi 17 kia.
Thẩm Nguyệt Hy nhận ra, tuổi 17 là độ tuổi không sợ trời, không sợ đất, là tuổi thanh xuân đẹp nhất.

Là kỷ niệm cuối cùng của thanh xuân, 12 năm đèn sách.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn màn tuyết trắng, y rũ mắt phượng, bình tĩnh đi vào lớp học.
Thẩm Nguyệt Hy cố gắng buông xuống, y sẽ thả lỏng bản thân, để ra các vẻ ngẩn ngơ của mình một cách bình ổn, dù sao thì xem như giải tỏa đi.
................
Tết.
Thẩm Nguyệt Hy gặp được cha mẹ của mình, Thẩm Ngạn Thanh nhìn cặp phu thê trẻ tuổi kia.
Thẩm mẫu mặc bộ váy đen quyền lực, tay đẩy kính râm, bên cạnh là nam nhân mặc âu phục đang xách đồ, quản gia sau lưng bưng hộp đồ.
Thẩm Nguyệt Hy đang đứng đón hai người kia, sau lưng là Lưu quản gia, Thẩm Ngạn Thanh và Lan di - mẹ của Thẩm Ngạn Thanh.
Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Cha, mẹ, hai người về rồi".

Thẩm mẫu gật đầu rồi vươn tay ra, Thẩm Nguyệt Hy hứng tay nhận lấy thẻ ngân hàng.

Thẩm mẫu nói "Nguyệt Hy, sinh nhật vui vẻ, ta nghe nói chuyện tập đoàn rồi, làm rất tốt".

Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Cảm ơn người, người đi đường vất vả rồi, phòng đã được chuẩn bị, nước nóng cũng được chuẩn bị xong".
Thẩm mẫu hài lòng đi lên lầu, Dư phụ đang định đi lên ôm con trai thì bị Thẩm Nguyệt Hy nhìn thấy rồi sau đó nhìn Dư phụ, y bình tĩnh nói "Cha, xe đã chuẩn bị xong, tạm biệt".
Dư phụ: "..." Xú tiểu tử.
Dư phụ bị đuổi đi tới tập đoàn.

Đặc quyền sinh nhật, y được nghỉ ngơi, không cần đi làm.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn thẻ đen trong tay, y tùy ý cất đi rồi nhìn thoáng cáo nhỏ mình nuôi, bình tĩnh nói "Cha mẹ tôi không quá nghiêm khắc, họ đều trải qua khổ nên không coi thường người khác đâu, đưng căng thẳng".
Thẩm Ngạn Thanh gật đầu, cố gắng tin tưởng.

Tới bữa cơm, Dư phụ cười nói rất nhiều, Thẩm mẫu ăn cơm, đũa đụng vào chén làm Dư phụ im bặt.
Thẩm mẫu bình tĩnh nhìn qua Thẩm Ngạn Thanh rồi nói "Con là Ngạn Thanh nhỉ, A Hy nhà cô rất thích con, 2 đứa bao giờ mới đính hôn".
Thẩm Nguyệt Hy, Thẩm Ngạn Thanh: "...".
Dư phụ trợn mắt lập tức phản đối "Không thể! A Hy còn nhỏ, không thể đính hôn".
Thẩm mẫu liếc ánh mắt qua, Dư phụ rụt rè gắp tôn nõn cho Thẩm mẫu.

Thẩm Ngạn Thanh do dự.

Thẩm mẫu nhìn qua Thẩm Nguyệt Hy rồi nói "A Hy, con giống ta thật, ngay ca kiểu người cũng giống".

Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh gật đầu, Thẩm mẫu hài lòng ăn cơm.

Lan di sau đó bị Thẩm mẫu hỏi thăm đôi chút, cũng nhận ra sự quan tâm.
Lan di trên môi khẽ cười, mẫu tử nhà này giống nhau thật, đều là ít nói, ngoài lạnh trong ấm, rất giống nhau.
Bữa cơm trôi qua yên bình, ăn xong là dùng điểm tâm.


Thẩm mẫu bình tĩnh nói "A Hy, lát nữa cùng ta tới thư phòng nói chuyện".

ngôn tình hay
Y gật đầu "Vâng" tay cầm thìa bình tĩnh múc miếng bánh nhỏ.

Bánh ngon nhỉ, y suy ngẫm rồi ăn mấy miếng rồi đút cho Thẩm Ngạn Thanh để tránh lãng phí.
Thẩm mẫu thì trực tiếp đẩy dĩa bánh qua cho Dư phụ ăn.

Dư phụ dùng ánh mắt ghen tị nhìn Thẩm Ngạn Thanh.
Lan di có hơi lo lắng "Bánh không ngon sao?".
Thẩm mẫu lau miệng, bình tĩnh nói "Ngon lắm, đúng không A Hy".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu bình tĩnh giải thích "Bánh ngon, nhưng không nên ăn nhiều vào ban đêm".
Thẩm Nguyệt Hy tích cực vỗ béo Thẩm Ngạn Thanh, sau khi dùng bữa tối xong, y tới thư phòng ở tầng 3.
Tới 11 giờ, Thẩm Nguyệt Hy quay về phòng thì thấy Thẩm Ngạn Thanh đang chờ ở cầu thang luyện đề.

Thẩm Nguyệt Hy đi xuống bên cạnh hắn, y ngồi xuống bậc thang.

Thẩm Ngạn Thanh nhìn qua rồi nói "Bác gái gọi cậu lên đó có gì sao?".
Thẩm Nguyệt Hy tựa đầu vào vai của Thẩm Ngạn Thanh, y bình tĩnh nói "Kỳ nghỉ đông tớ sẽ ra nước ngoài, tết sẽ không về được, nhà tớ định cư ở bên kia với nhà họ Ngoại".
Y rũ mi xuống, hô hấp có hơi chậm đi "Tại sao lại ngồi đây".

Thẩm Ngạn Thanh nhìn qua người đang gối đầu lên vai, mùi hương hoa rất nhẹ lại thơm mát khiến hắn dễ chịu, hắn ngửi ngửi rồi nhận ra mình thất thố.
"Ừm, không lên được tầng 3 nên tớ ngồi đây" hắn nhớ và nói ra.
Thẩm Nguyệt Hy ừ một tiếng "Sau này có thể liên, phòng của tớ thì ở cửa có gắn mặt trăng khuyết".
Y cười nhẹ rồi không dựa hắn nữa, khi hắn quay đầu thì nụ cười trong chốc lát ấy đã biến mất "Đi ngủ đi, ngày mai đi học".

Thẩm Ngạn Thanh gật đầu rồi đứng lên "Ừm".
Thẩm Nguyệt Hy đứng dậy, mắt phượng xinh đẹp như có bụi sao bên trong "Ngủ ngon".

Đôi mắt đào hoa câu tình của Thẩm Ngạn Thanh khẽ rung động, lộ ra sự ôn hòa bên trong.
Thẩm Nguyệt Hy đi lên thì mới nghe Thẩm Ngạn Thanh nói "Nguyệt Hy, ngủ ngon".


Thẩm Nguyệt Hy cười cười rồi đi về phòng mình.
Y đã nuôi một thiếu niên lạnh lùng trở nên ấm áp hơn rồi, dễ thương thật.

Thẩm Ngạn Thanh, hy vọng tôi có thể bầu bạn cùng cậu lâu hơn.
Thẩm Nguyệt Hy đi về phòng và nghỉ ngơi, y im lặng nhớ về chuyện hôm qua.
Thẩm mẫu nghiêm khắc nhìn y "Thẩm Dư Thần, lần này ta không phản bác gì về việc con thu nhận người, nhưng con nên chú ý tới hành vi, lễ tiết của bản thân, và điều quan trọng nhất chính là...".
Thẩm mẫu dừng lại nhìn gương mặt không cảm xúc của con trai mình đang im lặng lắng nghe.

Bà vươn tay ra vỗ vai y "Con cần chú ý sức khỏe, công tác vất vả nhưng nên chú ý, gần đây có phát bệnh không?".
Y trầm mặc sau đó nói "Có 3 lần, đều kiểm soát được".
Thẩm mẫu trầm mặc rồi nói "Ngày mai ta quay về nước ngoài, thuốc đã được đưa tới phòng con, nếu đau thì uống, đừng có nhịn giống như cửu cửu của con".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Vâng".
Thẩm Nguyệt Hy im lặng dừng hồi tưởng, nhà họ Thẩm chuyên về y học cũng bởi vì người nhà họ Thẩm đều có chứng bệnh về tâm thần duy truyền qua các thế hệ, chỉ phát bệnh ở nam giới.
Thẩm Nguyệt Hy khi tới đây, y cũng trải qua 1 lần, cảm giác đau nhói truyền khắp cơ thể, tầm mắt mơ hồ, y nhìn thấy xung quanh mình toàn là những con giòi bọ trắng và tròn, nó đăng gặm xé lấy cơ thể y, nó từ những khe hở bò ra, tất cả gặm lấy da thịt y và người xung quanh
Họ như những cỗ thi thể biết đi, da thịt bong tróc, những con giòi bọ gặm xé khí tạng mà họ vẫn cười nói vui vẻ, họ dùng bộ mặt máu tanh ấy bắt chuyện với y.
Thẩm Nguyệt Hy bị tình trạng này làm phiền, nó kéo dài gần đây nhất chính là 3 ngày.

Nhưng y không biểu hiện ra vì nỗi đau này ít hơn con đường tu luyện, chạy qua thiên đao vạn quả.
Nhưng số người tự tử của thế hệ trẻ nhà họ Thẩm là rất cao.

Họ không chịu được đau đớn về tinh thần.

Người nhà họ Thẩm sủng ái nam hài hơn, nhưng nữ hài luôn là người cầm quyền lãnh đạo.
Thẩm mẫu quay về, Dư phụ ở lại tiếp tục làm việc.

Thẩm Nguyệt Hy không biết thời gian sẽ phát bệnh, bình thường phát bệnh là do cú sốc tâm lý hoặc đả kính, nhưng y lại là bình thường vẫn bị, đúng là không có cái gì là tốt quá.
2 vị Thần kia cho y dùng tên, gia thế và diện mạo, đổi lại chứng bệnh này nó có thể bất ổn, không cần chịu đả kích cũng tái phát, người khác cần điều kiện, y thì không cần, thích đến thì đến, đi thì đi một cách tùy hứng.
Thẩm Nguyệt Hy trầm mặc im lặng, sau đó tầm nhìn mờ đi, y nhìn những con sâu bọ béo tròn ấy bò vào xe..