Nguyệt Hàn

Chương 34: 34: Tiểu Hồ Ly





Giang Hàn Du đi dọn đồ ăn, Thương Cẩn ngồi xuống nhìn bàn đồ ăn thanh đạm, lại nghĩ 1 chút, tay sờ nhẹ tiểu hồ ly "A Hy ăn thịt gà không?".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn rồi khó hiểu, Thương Cẩn nói "Ở Thanh Vãn Phong có nuôi linh kê, ta bảo Lăng Diên mang gà qua nhé?".
Thẩm Nguyệt Hy suy nghĩ, sau đó gật đầu.

Thương Cẩn mỉm cười vuốt vuốt lông bạch hồ.
Thương Cẩn sau đó liên hệ với Trần Lăng Diên qua Linh Ngọc truyền tin, Giang Hàn Du cũng quan sát được là khác nhau giữa Linh Ngọc của sư tôn và sư tổ.
Khác biệt vô cùng, hắn nhớ lại sư tôn là một đại tông sư nên việc này hẳn sẽ có thể làm được.
Thương Cẩn ngồi nghịch hồ ly, Thẩm Nguyệt Hy cảm thấy mình bị đùa giỡn, cơm bưng nước rót, thật là kỳ lạ.
8 cái đuôi xoã tung có hơi lắc lư, mềm mại như phiêu vân lập tức thu hút ánh mắt của 2 nam nhân.
Thương Cẩn có ý địch với Giang Hàn Du vì là đạo lữ tương lai của Thẩm Nguyệt Hy, nhưng lâu quá rồi nên dần buông lỏng cảnh giác, cơ mà bây giờ vẫn nên đề phòng.
Thương Cẩn suy nghĩ một chút, lúc này một thanh kiếm phóng vào ghim thẳng vào tường.

Thương Cẩn nhìn mà ngơ, ám sát? Ai to gan vậy.
Nhìn lại thân kiếm mới rõ, hóa ra là Hoài Tẫn kiếm.

Hoài Tẫn đâm tường như vậy là do bay nhanh quá không phanh kịp, may mà chỉ ghim vào chứ không phải huỷ luôn An Thanh Cư, đánh sập An Thanh Cư chắc chắn chủ nhân nổi giận đánh gãy kiếm mất.
Bạch hồ nhìn qua, chân nhỏ dẫm lên bàn ngọc, sau đó nhìn qua bên kia "Ki ki ki".

Hoài Tẫn nhìn rồi biến lại, tay phủi bụi trên người "Chủ nhân, giọng người giống giọng trẻ con thật đấy, đáng yêu ghê, đáng yêu hơn mấy triệu năm trước".
Thẩm Nguyệt Hy: "...".

Hoài Tẫn bế hồ ly lên cao sau đó nhìn rồi cười "Chủ nhân, người đúng là vui vẻ thật, haha, người thích hồ ly nên mới trở thành hồ ly a, đáng yêu ghê".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn sau đó linh khí ở trong phòng bị rút đi hoàn toàn khiến Giang Hàn Du và Thương Cẩn khựng lại, linh khí đâu hết rồi.
Sau đó Hoài Tẫn bị quật bay vào tường, tiểu hồ ly đáp xuống một cách nhẹ nhàng rồi liếm liếm vuốt trước của mình một cách kiêu ngạo.
Hoài Tẫn xù lông lên rồi phủi bụi trên người "Á, chủ nhân, ngài dùng pháp tắc thiên địa đánh ta!".
Bạch hồ kiêu ngạo trèo lên bàn ngọc, Hoài Tẫn nhìn mà ghét cho nên biến thành bụi phấn bay vào người bạch hồ.

Bạch hồ nhìn đồ ăn, sau đó ngậm lấy cái bánh bao nhỏ nhai nhai.
Thương Cẩn gắp đồ ăn cho Thẩm Nguyệt Hy rồi hỏi "Chủ nhân trước kia của Hoài Tẫn là em đúng không?".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn đối phương, Thương Cẩn sờ đầu y "Khi xưa ta còn nhỏ, lúc đi lấy kiếm với sư tôn đã thấy tên của Hoài Tẫn, Hoài Tẫn có chủ nhân tên là Dư Thần, đó cũng là vị đã đạt đến Siêu Thoát Cảnh, sau đó vì Yêu Chủ của Yêu Tộc, cũng là hồ yêu mà thân tán, con đường linh khí từ đó suy giảm, từ đó cái tên của 2 bọn họ đều bị quên lãng, Hoài Tẫn kiếm cũng suy sụp rất nhiều, thay đổi dáng vẻ".
"Từ khi thấy đệ, sư tôn và ta đều nghĩ đệ là đại năng chuyển thế, nhưng đệ không biết gì về nơi này cả, khi rút kiếm Hoài Tẫn ra, ta đã cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng khi biết đệ tên Dư Thần, ta mới nhận ra rõ hơn".
Giang Hàn Du nhìn qua, Thương Cẩn đút bánh bao nhỏ cho hồ ly "Vậy nên đệ đã tìm ra đối phương chưa? Kiếp trước thích hồ yêu, kiếp này làm hẳn hồ yêu, rốt cuộc đệ đày đoạ bản thân kiểu gì vậy? Ghi chép về đệ tất cả đều bị hủy cả rồi, ta cũng không biết".
Thẩm Nguyệt Hy nhai bánh bao, khẽ gật đầu, sau đó nhai bánh bao.
Thương Cẩn búng trán y "Ta có nghe nói Yêu Chủ khi đó truy đệ rất lâu, nhưng mà đệ không chớp mắt nhìn đối phương một cái, sau này không biết sao lại trở thành ngược lại, đối phương xa lánh đệ, đệ nhớ không?".
Thẩm Nguyệt Hy lắc đầu, không nhớ gì cả, ký ức xáo trộn rất nhiều.

Thương Cẩn mỉm cười "Người đó là Hàn Du đúng không".
Giang Hàn Du: "...".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu.

Thương Cẩn gắp đồ ăn cho y "Vậy a, nên đệ mới bảo vệ, thậm chí còn tự dâng bản thân ra, ta rốt cuộc không hiểu năm xưa xảy ra chuyện gì mà khiến đệ làm Tam giới rung chuyển chỉ vì mỹ nhân".

Bạch hồ nhai đồ ăn, sau đó quay mặt đi từ chối trả lời, dù trả lời thì đối phương cũng không nghe hiểu.
Thương Cẩn: "..." Haiz.
Giang Hàn Du còn đang sốc.

Thương Cẩn nhìn qua rồi truyền âm "Bảo vệ A Hy cẩn thận, đại nghịch bất đạo thì ta đánh gãy chân ngươi".
Giang Hàn Du: "...".
Thương Cẩn đi khỏi, Giang Hàn Du dọn dẹp đồ ăn, nhưng luôn có cái đuôi nhỏ đi theo.

Hắn nhìn qua tiểu hồ ly chạy theo sau lưng.
Thẩm Nguyệt Hy ngồi xuống, ngẩn đầu nhìn hắn.

Hắn khẽ lên tiếng "Sư tôn, người muốn gì vậy?".
Y nhìn hắn, sau đó đứng dùng chân nhỏ chọc nhẹ đuôi mình, làm động tác chải chuốt.

Giang Hàn Du nhìn rồi hiểu, chải lông?
Giang Hàn Du bế Thẩm Nguyệt Hy về phòng chải lại lông, hắn chải lông đuôi cho y, y vùi đầu vào lòng của hắn, lười biếng nằm.
Giang Hàn Du chải xong lông, ừm, rụng lông.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn đống lông mao, mắt cáo màu xanh bạc lấp lánh ngấn lệ.


Giang Hàn Du lúng túng cẩn thận dỗ dành "Sư tôn, không sao đâu, người còn ổn mà, sẽ mọc lại thôi".
Đáp lại chính là bạch hồ nhảy lên đầu của hắn, dùng đuôi che mặt.

Giang Hàn Du thở dài, sau đó lên tiếng "Sư tôn, con muốn về tu luyện".
Bạch hồ không nghe, tiếp tục bám lấy đầu của hắn, hắn đưa tay túm gáy hồ ly xách lên nhìn xem nó, sau đó nói "Sư tôn, người nên đi ngủ".
Bạch hồ kêu mấy tiếng non nớt, sau đó dùng đôi mắt lấp lánh nhìn hắn.

Giang Hàn Du mặt không đổi sắc xách hồ ly để lên giường rồi về phòng.
Nửa đêm thì Giang Hàn Du cảm thấy bên ngoài có động tĩnh nên đi ra, nơi thềm có 1 vật thể màu bạc đang nằm, thềm lạnh vì băng, dưới ánh trăng mờ, cáo bạc rất rõ.

Nó cuộn tròn người lại nằm nơi thềm.
Giang Hàn Du thở dài rồi ôm bạch hồ về phòng đối phương, đắp chăn cẩn thận, nhưng mà bạch hồ tỉnh, nó dùng răng ngậm lấy tay áo của hắn, khẽ ư ử mấy tiếng.
Giang Hàn Du suy nghĩ rồi hỏi "Người muốn con ở lại?".

Bạch hồ gật đầu.

Hắn trầm mặc rồi nói "Sư tôn, người ngủ đi, con ngồi ở nhuyễn tháp".
Bạch hồ lắc đầu, chân trước chỉ giường ngọc.

Giang Hàn Du mặt hơi đỏ lên, không thể được, đây là giường của sư tôn ngủ.

Nhưng mà Thẩm Nguyệt Hy không đồng ý, Giang Hàn Du bất lực leo giường tu luyện, lại bị đuôi cáo đập vào tay, sau đó bạch hồ làm mẫu bảo đi ngủ!
Giang Hàn Du nằm xuống, kéo chăn lên, bạch hồ rúc vào cổ của Giang Hàn Du, lông mao mềm mại cọ qua cổ.


Cảm giác rất ấm lại ngứa ngáy.
Hắn nhìn sư tôn mình, có hơi lo lắng, lại nhớ về lời của sư tổ, sư tôn là áy náy sao, áy náy với kiếp trước của hắn sao? Rốt cuộc là sao chứ.
Giang Hàn Du suy nghĩ một chút rồi cũng ngủ say, sáng hôm sau tỉnh lại mới sững người, bản thân vậy mà lại ngủ sâu như vậy...
Hắn cảm thấy có gì đó ấm ấm, nhìn lại phát hiện hồ ly đang nằm đè lên ngực của hắn, một đoàn lông mao mềm mại như tuyến hết sức đáng yêu.
Hắn cảm thấy sư tôn bây giờ dễ thương hơn trước rất nhiều.

Càng nghĩ càng tò mò, bất giác mà vươn tay sờ đầu của bạch hồ.
Mắt hồ ly mở ra, sau đó y vươn vai, rồi cọ cọ với cổ của Giang Hàn Du, hít hít mấy hơi.

Giang Hàn Du bị nhột làm cảm thấy buồn cười, dễ thương thật.

Hắn khẽ hỏi "Sư tôn, người tỉnh ngủ rồi".
"Ki" ân.
Thẩm Nguyệt Hy vươn móng vuốt chạm vào má của Giang Hàn Du, sau đó lại ấn ấn má của hắn, Giang Hàn Du khẽ cười, tay y lại ấn môi hắn, hắn đưa tay cầm lấy chân trước của y "Sư tôn, người không nên làm vậy".
Thẩm Nguyệt Hy: "...".
Y nhìn sau đó dùng chân khác ấn, Giang Hàn hơi nheo mắt rồi há miệng ngậm lấy chân trước của hồ ly.

Thẩm Nguyệt Hy lập tức rút chân, đối phương cắn nhẹ giữ lại.
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Không ngờ gặp phải thằng liều.
Y liều mạng rụt chân lại, có hơi hoảng sợ, sau này xù lông lên.
Giang Hàn Du thấy cũng thú vị nên mỉm cười, tay còn lạ vuốt ve đuôi cáo, vừa để chân trước của y lên môi thì hiện trường lật xe diễn ra..