Nguyệt Hàn

Chương 2: 2: Lục Quân Và Giấc Mộng Nam Kha





Sau mấy chục năm, Thẩm Dư Khanh đã quan sát tốt khu rừng này, nơi này có các yêu thú khác, có con chẳng có chút suy nghĩ nào, có con thì bắt đầu khai khiếu, nhưng lại giống đứa bé vừa chào đời vậy.
Thẩm Nguyệt Hy bây giờ đã có thêm hai cái đuôi, từ tiểu hổ ly đã trở nên lớn hơn một chút, nhưng để đạt tới mức độ cửu vĩ thì có hơi khó, theo như cậu biết thì phải tốn rất lâu, nhưng ít ra bây giờ cậu đã có nói tiếng người chứ không phải kêu ki ki nữa rồi.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn vuốt nhỏ của mình, sau đó quay về động nhỏ tu luyện.

Chỉ cần có một hy vọng, y nhất định sẽ quay lại.
Thẩm Nguyệt Hy không biết bao giờ mới có thể tu luyện thành hình người nữa, linh khí nơi này mặc dù nồng đậm nhưng mà hấp thụ mãi cũng có thể sẽ mất.
Y cuộn người lại sau đó hấp thụ linh khí, tinh hoa nhật nguyệt, cuộc sống vẫn diễn ra như ngày thường.

Đói thì ra ngoài gặm linh quả.
Y hôm nay tu luyện trong hang động, sau đó ra ngoài săn thú, y phát hiện nguyên tố mình sử dụng là hệ băng, cảm giác không tệ lắm.

Y nhìn qua mấy con yêu thú, con lợn rùng nhìn qua, sau đó ụt ịt mấy tiếng.
Thẩm Nguyệt Hy: "?"
Lợn rừng dẫn y đi đến một nơi, y nhìn thấy một cái cây lớn, bên trên có rất nhiều quả mọng.

Lợn rừng ủn ủn y tới đó ý bảo hái xuống giúp với.
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Thông minh thật, hái không được thì tìm người giúp.
Thẩm Nguyệt Hy lên tiếng "Tại sao không thử ủi cây?".

Lợn rừng nghe vậy nên chạy tới đâm đầu vào gốc cây, cây rung lên sau đó không có cái quả nào rơi xuống.
Thẩm Nguyệt Hy đã hiểu, sau đó bắt đầu sử dụng linh lực tạo thành mảnh băng, phóng lên trên cắt đứt cuống của linh quả, linh quả rơi xuống, hương thơm ngọt ngào của nó lan ra, linh khí cũng rất nhiều.

Lợn rừng nhìn y rồi ủn ỉn mấy tiếng ý bảo hái thêm đi.

Thẩm Nguyệt Hy dứt khoát nhảy lên gốc cây, phát hiện có một con rắn đang nằm, con rằn xè xè mấy tiếng.

Thẩm Nguyệt Hy nghe thấy con rắn nói "Tiểu hồ ly, muốn ăn quả à?".
Y gật đầu rồi lên tiếng "Đúng vậy, có thể chứ?".

Con rắn nói "Cứ lấy đi, sau này đói thì tới lấy, ngươi không lấy thì đám nhân loại kia cũng tới lấy thôi".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn con rắn lớn, con rắn này tu vi cao hơn y rất nhiều, nhưng không có địch ý, vẫn là may thật, y lên tiếng nói cảm ơn, sau đó dẫm lên cành cây, dùng móng vuốt sắc bén ngắt quả rơi xuống dưới.

Lợn rừng ăn nó cũng kêu lên tiếng cảm ơn.
Thẩm Nguyệt Hy cũng lấy 3 quả rồi ăn nó, linh khí trong quả dồi dào vô cùng, vị cũng rất ngon miệng.
Thẩm Nguyệt Hy không biết vì lý do gì mà các yêu thú và linh thú trong rừng này đối xử với nhau rất hòa thuận.
Thẩm Nguyệt Hy tu luyện thấy nếu cứ vậy sẽ làm cho mình yếu, nên đã chạy ra thác nước bắt đầu luyện tập thực chiến, tìm mấy yêu thú có thể dùng pháp thuật để chiến đấu, chỉ cần không chết thì có thể trị thương qua cách gặm cỏ.
Y có suy đoán bản thân đang ở trong một bí cảnh nào đó, bởi vì nơi đây không có tồn tại của con người hay hơi thở của con người.
Một hôm nọ Thẩm Nguyệt Hy tới cái cây kia, nhìn thấy một thiếu niên mặc lục y đang nằm trên cây, thiếu niên kia mở mắt ra, đồng tử màu vàng kim của rắn quét qua một dư quang lạnh lùng, thiếu niên mở miệng ra, giọng nói tà mị lại trầm thấp vang lên "Hồ ly nhỏ, lại đây".
Thẩm Nguyệt Hy ngẩn đầu nhìn thiếu niên kia, sau đó nhảy lên cây, nhìn thiếu niên kia, lục y thiếu niên kia có xà khí, là con rắn xanh lúc trước.
Lục y thiếu niên cười khẽ "Tiểu hồ ly, tu vi tăng lên không ít nhỉ, gần đây tu luyện có vẻ ổn ha".
Thẩm Nguyệt Hy ngồi xuống, mắt cáo nhìn vào thiếu niên, điềm tĩnh nói "Cảm ơn tiền bối đã khen".
Lục y thiếu niên cười khẽ, bàn tay thon dài từng khớp ngón tay vươn ra sờ nhẹ đầu hồ ly, con ngươi vàng kim của rắn nhìn tiểu hồ ly tu vi không tệ, chắc chắn hơn lúc trước rất nhiều.
Lục y thiếu niên nhớ tới chục năm trước, khu rừng đột nhiên xuất hiện một con hồ ly nhỏ, là trời sinh linh thể, nếu ăn thịt nó thì tu vi nhất định sẽ tăng cao, nhưng là thiên hồ thì nhất định phải được bảo vệ, đây là bản năng của các yêu thú, thiên hồ được xem là tổ tông của hồ tộc, nếu như hoàn toàn trưởng thành thì có thể ngang hàng với tứ tượng thần thú.


Vì vậy mà xà yêu luôn quan sát con hồ ly nhỏ non nớt này.
Sau đó tiểu hồ ly cứ thoắt ẩn thoắt hiện, bắt đầu tu luyện, tốc độ nhanh hơn, còn mọc ra thêm mấy cái đuôi, dùng pháp thuật chuẩn xác hơn rất nhiều.
Sau chục năm thì tiểu hồ ly đã có 3 cái đuôi, trở thành tam vĩ hồ, tốc độ tu luyện nhanh chóng làm xà yêu cũng ghen tị, khi tiểu hồ ly giúp con lợn kia lấy trái cây, xà yêu tò mò nhìn, khi tiểu hồ ly lên cây, xà yêu mang tâm lý tò mò, và dường như tiểu hồ ly này rất lịch sự.

Bây giờ tu vi cũng chắc chắn hơn rất nhiều rồi, đúng là rất đáng khen.

Là con cưng của Thiên Đạo nhưng lại rất nỗ lực tu luyện.
Lục y thiếu niên nhìn hồ ly trước mặt, sau đó niết nhẹ má của hồ ly, giọng nói bình tĩnh vang lên "Ta gọi Lục Quân, ngươi gọi Lục ca cũng được, tiểu hồ ly đã có tên chưa?".
Thẩm Nguyệt Hy bình tĩnh nói "Ta gọi Nguyệt Hy".
Lục Quân mỉm cười, dường như không có gì bất ngờ, thiên hồ nguyệt hồ, có tên là Nguyệt Hy cũng không có gì quá bất ngờ, xem ra là không quá ngốc.
Lục Quân vuốt vuốt lông bạch hồ mềm mại, sau đó nói "Muốn học pháp thuật thì mỗi ngày có thể tới đây, ta dạy cho ngươi, Tiểu Nguyệt".
Thẩm Nguyệt Hy ngạc nhiên, sau đó gật đầu lên tiếng "Cảm ơn Lục ca".

Là người hiện đại xuyên qua, không quá rành pháp thuật, bây giờ có người dạy dỗ thì còn gì bằng nữa chứ.
Bắt đầu từ hôm đó, Thẩm Nguyệt Hy buổi sáng tu luyện ở trong hang động, hấp thụ linh khí trong ôn tuyền.

Buổi trưa chạy đi tìm linh thảo để ăn, sau đó đến chỗ của Lục Quân để học tập pháp thuật, chú ngữ, buổi tối quay về hang động tu luyện, hấp thụ tinh hoa từ minh nguyệt.
Từ khi có Lục Quân dạy dỗ, Thẩm Nguyệt Hy tu vi tăng tiến rất nhiều, Lục Quân còn dạy cho Thẩm Nguyệt Hy biết các cấp bậc cảnh giới của tu luyện, còn nói cho Thẩm Nguyệt Hy biết cậu tu luyện giống như nhân loại vì bản chất của cậu tương tự nhân loại.
Luyện khí 9 tầng, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, dung hợp, luyện hư, xuất khiếu, độ kiếp, cuối cùng là tiên đế, mỗi cảnh giới đều có 4 tầng, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, cảnh giới trong truyền thuyết là siêu thoát có thể xuyên qua vạn giới, nhưng đó là chỉ có trong truyền thuyết.
Vì là con cưng của Thiên Đạo nên khi đạt tới nguyên anh thì y có thể đạt tới hình người, đó là lúc cậu tu thành tứ vĩ hồ.


Và sẽ không có lôi kiếp mỗi khi cậu tấn thăng cảnh giới.

Một cái đuôi tương đương một cánh giới.
Thẩm Nguyệt Hy bây giờ là kim đan đỉnh phong, còn Lục Quân là nguyên anh đỉnh phong, cách biệt rất gần.
Lục Quân nhìn tiểu bạch hồ bị đánh cho cả người đầy thương thích nhưng vẫn cố gắng học pháp thuật thì cười cười, thật trông chờ khi tiểu hồ ly biến thành hình người.

Nhưng để đột phá lên nguyên anh thật sự không chỉ cần linh lực, mà còn có tâm cảnh phải vững vàng.
Lục Quân nhìn hồ ly căn cơ vững chắc, là thiên hồ, sẽ không có tâm ma, đúng là ghen tị thật.

Thiên đạo sủng nhi, càng nghĩ càng hưng phấn.
Lục Quân cảm thấy không tệ chút nào, khí vận tốt, có thể hưởng ké thiên đạo nhân quả để đột phá lên Dung Hợp cảnh thì tốt rồi.
Thẩm Nguyệt Hy bây giờ tu vi ổn, có thể thực hiện các chú ngữ, tốc độ hấp thụ linh khí cũng tốt hơn, nơi đây linh khí dối dào vô cùng, sớm đạt tới Siêu Thoát cảnh thì có thể quay về nhà rồi.
Lục Quân nói "Tiểu hồ ly, cẩn thận các yêu hồ, các vị hoàng đế đều có long khí, nếu nhóc lấy long khí kia thì tu vi sẽ tăng lên, nhưng hậu quả là đất nước diệt vong, nhóc sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt, đừng làm việc xấu nhé".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, hồ ly trắng ngoan ngoãn vô cùng "Ta biết rồi Lục ca".

Lục Quân mỉm cười, đáng yêu thật.
Thẩm Nguyệt Hy quay về động phủ của mình ngâm ôn tuyền, tiếp tục tu luyện ngày đêm.

Bây giờ Lục Quân đã dạy hết những gì cần dạy rồi nên Thẩm Nguyệt Hy hay bế quan tu luyện, vì đã tích cốc nên không cần ăn uống.

Nhưng y hay đi thu thập linh quả hay nhân sâm ngàn năm để cất và tích trữ.

Thứ nào nhiều linh lực thì cậu sẽ cất, nếu sau này biến thành hình người thì có thể luyện đan rồi.


Còn về bí tịch luyện đan thì trong động phủ của cậu có đủ, chưa kể còn có rất nhiều thứ như bí tịch võ công, đủ loại để xem, linh đan diệu dược cũng vậy, cơ mà không biết chữ, đọc không hiểu ...
Thẩm Nguyệt Hy cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề, làm học bá nhiều năm còn làm cả tổng tài, từ một tổng tài hàng tỷ xuyên qua thành hồ ly tinh, haiz, từ trên cao ngã xuống một cái, đúng là mệt mỏi.
Thẩm Nguyệt Hy cuộn người lại, nhắm mắt tu luyện, y nằm mơ thấy cha mẹ mình đang khóc, hai người họ có vẻ suy sụp rất nhiều, trên mặt họ có xuất hiện những nếp nhăn trông thấy bằng mắt.
Trong ký ức của Thẩm Nguyệt Hy, cha mẹ Thẩm là người bảo dưỡng rất tốt, nói là 30 tuổi cũng sẽ có người tin, hai người họ đã 45 tuổi nhưng vẫn rất trẻ, bây giờ thì họ già đi trông thấy.
Thẩm mẫu đau lòng, đôi mắt của bà từng vui vẻ nói chuyện với y bây giờ đã có dáng vẻ mờ đi trông thấy.
Thẩm phụ ngồi bên an ủi bà, tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng vợ mình, ông nói "Mình à, hôm nay là một năm ngày dỗ của Tiểu Thần, đừng khóc như vậy".

Thẩm mẫu lau nước mắt bi thương, giọng bà nghẹn ngào vô cùng "Nếu như em không gọi nó về, có lẽ Tiểu Thần sẽ không xảy ra chuyện gì, đều tại em".
Thẩm phụ ôm Thẩm mẫu vào lòng, giọng ông an ủi bà một cách nhẹ nhàng "Không phải lỗi của em, năm đó có một đại sư nói Tiểu Thần gặp kiếp nạn sinh tử năm 28 tuổi, có lẽ đây là ý trời không thể tránh khỏi".
Thẩm mẫu run rẩy mà khóc.

Thẩm phụ an ủi bà.

Thẩm Nguyệt Hy tay vươn ra, gương mặt y có vẻ buồn bã, y đi tới, sau đó muốn ôm lấy họ, nhưng tay y lại xuyên qua, y im lặng mím môi, cổ họng nghẹn ứa như không nói được lời nào, sau đó một lúc, y cất tiếng nói "Cha, mẹ, con trai bất hiếu, không thể đền đáp công ơn, báo hiếu cho cha mẹ, xin lỗi".
Thẩm Nguyệt Hy khóc, y rơi nước mắt vì cha mẹ mình.

Sau đó y nhìn thấy em trai mình Thẩm Dư Quân mặc âu phục đi vào, cậu nhóc có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều.
Thẩm Nguyệt Hy nhớ lại lần cuối gặp em trai đó là ngày sinh nhật của Thẩm Dư Quân, Thẩm Dư Quân khi đó là một thiếu niên năng động, ngập tràn ánh sáng, nụ cười của thiếu niên sáng rực rỡ gọi tên y "Hy ca, cảm ơn quà của anh nha".
Thẩm Dư Quân bây giờ đã trưởng thành hơn, không còn là thiếu niên năng nổ như xưa, cả người toát ra một khí chất trầm ổn, giống như cá tính bị mài mòn đi vì thời gian.
Thẩm Nguyệt Hy nghe thấy Thẩm Dư Quân nói "Cha, mẹ, hai người đừng khóc, anh trai trên trời nhất định không muốn hai người khóc đâu".
Thẩm Nguyệt Hy tay siết chặt, y cắn răng quyết tâm muốn quay về nhà, nhất định, cho dù thời gian trôi qua bao lâu, y cũng phải về nhà, cho dù cảnh còn người mất, y cũng muốn quỳ trước họ và xin lỗi.
Thẩm Nguyệt Hy tỉnh lại, bên tai còn tiếng gọi Tiểu Thần, khi còn nhỏ y có tên là Thẩm Dư Thần, nhưng sau đó bị sốt cao, sau đó có một đại sư giúp tới và nói hãi đổi tên, cha mẹ Thẩm quyết định đổi tên cho con trai mình trở thành Thẩm Nguyệt Hy, sau đó y nhanh chóng khỏi sốt và khoẻ lại, nhưng cha mẹ vẫn quen gọi y là Tiểu Thần.
Y nhìn mình vẫn là dạng hồ ly, mắt hồ sáng đến lạnh lùng, y nhíu mày, hóa ra là một giấc mộng Nam Kha xa vời..