Sát khí thật đáng sợ.
Vẻ mặt Giang Tất Liễu cứng đờ, vội vàng kéo Tư Không Vịnh Dạ từ dưới thân ra phía trước, tay phải khống chế yết hầu của y.
“Đừng tới đây, nếu không ta bóp chết nó.”
Sát ý trong mắt Tư Không Viêm Lưu càng ngày càng sâu, sát khí phát ra quanh thân giống như làm không khí xung quanh cũng dao động lên, biểu tình trên mặt hắn tuy rằng thực bình tĩnh, nhưng lại tự nhiên khiến cho người ta kinh hồn tán đảm.
Kinh ngạc trước nội lực cùng khí thế cường đại của Tư Không Viêm Lưu, Giang Tất Liễu càng bóp chặt Tư Không Vịnh Dạ trong tay.
Luận võ công, gã biết bản thân không phải đối thủ của Tư Không Viêm Lưu. Nội lực đối phương so với gã mạnh hơn rất nhiều, nếu đá chọi với đá, gã không có nửa phần ưu thế.
Giang Tất Liễu vốn nghĩ võ công bản thân đã xem như là rất cao cường rồi, không nghĩ tới hôm nay lại có thể đụng phải một cao thủ đệ nhất như vậy, tay chân nhất thời luống cuống.
Trước đây, gã trên giang hồ nghe nói đương kim Đại Hoa Triều Tứ hoàng tử là một mỹ nam tử khó gặp.
Cho nên, gã, kẻ luôn luôn hảo nam, được gọi là giang hồ đệ nhất đại thải hoa tặc Giang Tất Liễu nảy sắc tâm, dịch dung thành thái giám trong cung, thừa dịp Hồng Phiến Nữ gây loạn ở Ngọ môn đột nhập vào cung muốn nhìn thấy dung mạo Tư Không Vịnh Dạ, sau đó hái đóa “hoa đẹp” này.
Quả nhiên, vẻ ngoài của Tư Không Vịnh Dạ không làm cho gã thất vọng, thậm chí so với gã tưởng tượng còn đẹp hơn vài phần. Vốn xem sắc đẹp như mạng nên Giang Tất Liễu mừng rỡ như điên thay đổi ngay chủ ý vốn có, tính bắt Tư Không Vịnh Dạ đi, sau đó dạy dỗ thành luyến đồng, về sau từ từ thưởng thức.
Nhưng, gã không dự đoán được sự việc lại bị phát hiện nhanh như vậy, mà người tới lại là đương kim Hoàng Thượng Tư Không Viêm Lưu, càng không đoán được võ công của hắn lại có thể cao cường đến thế.
Chuyện tốt bị phá, nội tâm Giang Tất Liễu thập phần khó chịu.
Tuy gã biết mình đánh không lại Tư Không Viêm Lưu, nhưng trong tay gã còn có một con át chủ bài tuyệt đối trí thắng: Tư Không Vịnh Dạ.
“Ai, không ngờ lại chạy tới nhanh như vậy, thực không thú vị.”
Giang Tất Liễu hướng Tư Không Viêm Lưu cười âm lãnh, ngữ khí ngả ngớn mở miệng. Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve trên cổ Tư Không Vịnh Dạ, móng tay sắc nhọn để lại trên da thịt mềm mại của y từng vết trầy đỏ đậm.
Tiếng móng tay cào trên da thịt dị thường chói tai, Tư Không Viêm Lưu cảm thấy tâm chính mình cũng bị từng động tác của tay gã cào rách từng vết đỏ tươi, toàn tâm đều đau.
Biểu tình trên mặt Tư Không Vịnh Dạ rất thống khổ, thân thể bởi vì đau đón mà có hơi hơi rung rẩy, nhưng lại cắn chặt khớp hàm, cố gắng không để bản thân phát ra một chút rên rỉ đau đớn.
Dáng vẻ ẩn nhẫn, càng kích thích ngược dục của nam nhân.
“Ha hả, vẻ mặt như vậy thật đúng là đẹp đến khiến người ta mù cả mắt a! Còn có thể đẹp hơn chút nữa không?”
Trong mắt nam nhân có nồng đậm dục vọng, hai con mắt lóe tinh quanh không ngừng lướt trên khuôn mặt xinh đẹp của Tư Không Vịnh Dạ tùy ý đánh giá, thoạt nhìn giống như một con chuột tham lam, làm cho Tư Không Vịnh Dạ thấy vô cùng ghê tởm.
Nhẹ nhàng quẹt ngón tay vào cổ Tư Không Vịnh Dạ một chút, móng tay sắc nhọn nháy mắt cắt vào làn da non mịn trên cổ y một vết thương.
Tư Không Vịnh Dạ rên lên một tiếng, nhưng không có kêu rống thảm thiết như gã dự đoán, chỉ là mày nhẹ nhíu lại, ánh mắt nhìn gã sắc bén hẳn lén, giống như một con thú non bị chọc giận.
Giang Tất Liễu nhất thời nghiền ngẫm một chút.
Tiểu tử này so với loại chơi đùa trước đây không giống mà.
Ham mê lớn nhất của Giang Tất Liễu chính là SM, thiếu niên thiếu nữ mỹ mạo bị gã tra tấn đến cầu xin tha thứ sẽ làm cho gã có khoái cảm cao nhất. Người không khuất phục như Tư Không Vịnh Dạ đây càng làm cho gã nổi tính ngược dục.
Đang lúc gã vươn tay, lại muốn vẽ lên cổ Tư Không Vịnh Dạ, một khối lục quang từ hướng Tư Không Viêm Lưu bắn ra, tốc độ cực nhanh bay về phía gã.
Giang Tất Liễu hoảng hốt, theo bản năng kéo Tư Không Vịnh Dạ che trước người mình, nhưng tốc độ của thứ kia quá nhanh, gã còn chưa có động tác, thứ đó đã bay đến trước mắt gã.
Rơi vào đường cùng, Giang Tất Liễu đành dùng hết toàn lực bật ra phía sau.
Thứ màu xanh biếc bay xẹt qua chóp mũi của gã, cực nhanh cắm vào bên trong vách tường phía sau gã, đúng là một ngọc bội xanh biếc.
Mà toàn bộ diễn biết, chỉ là trong thời gian nháy mắt.
Ngọc vốn là một thứ yếu ớt, Tư Không Viêm Lưu lại dùng nội lực bắn nó vào vách tường, hơn nữa nó không chút tổn hao, nội lực hiển nhiên mạnh.
Nội tâm Giang Tất Liễu giật mình không thể tả bằng lời, gã cảm thấy nội công của Tư Không Viêm Lưu rất thâm hậu, nhưng dù thế nào cũng không đoán được là nội lực của hắn lại thâm đến mức này!
So với hắn, nội lực mà Giang Tất Liễu tự cho là rất cao có thể nói chỉ là cấp bậc rau cải.
Một trận đau đớn từ chóp mũi truyền đến, Giang Tất Liễu theo bản năng sờ soạng, cảm thấy trên tay có chất lỏng.
Đúng là đổ máu.
Nội tâm Giang Tất Liễu nhất thời cả kinh, máu này không phải từ lỗ mũi gã chảy ra, mà là từ trên mũi chảy xuống, mà chóp mũi vốn cao ngất của gã, lúc này lại biến hình!
Chóp mũi của mình bị xén mất một miếng!
Giang Tất Liễu ngơ ngác nhìn máu tươi đầy tay, hơi khó có thể chấp nhận sự thật.
Làm cho một thải hoa tặc “bí mật”, Giang Tất Liễu luôn luôn tự cho rằng mình là anh tuấn tiêu sái, tướng mạo so với Phan An. Nhất là cái mũi cao đẹp của gã, luôn là điểm gã tự hào.
Hiện tại cái mũi lại bị xén mất một miếng, nội tâm Giang Tất Liễu dâng lên một trận cuồng nộ, hận không thể lập tức chặt Tư Không Viêm Lưu ra thành tám mảnh.
“Ngươi ~! Ngươi dám phá gương mặt của lão tử?” Giang Tất Liễu nắm chặt nắm tay, giận không thể át xuống trừng mắt nhìn Tư Không Viêm Lưu, cuồng nộ nói: “Lão tử muốn giết ngươi!”
Tư Không Viêm Lưu mặt không chút thay đổi theo dõi gã, lạnh lùng không nói, nhưng nội tâm đã sớm loạn cả lên.
Vừa rồi hắn thừa dịp Giang Tất Liễu đặt toàn bộ chú ý vào người Vịnh Dạ, gỡ ngọc bội trên lưng xuống, dùng toàn bộ nội lực bắn về phía gã, vốn tưởng là tuyệt đối không có sai sót nào.
Nhưng là không nghĩ tới Giang Tất Liễu sắc dục huân tâm, đến thời điểm đó lại có thể nhạy cảm như vậy, né được khối ngọc bội kia.
Một lần ra tay này của Tư Không Viêm Lưu hoàn toàn thất bại.
Vịnh Dạ còn trong tay gã, mình không thể nào chạm tới được. Hơn nữa, trải qua một chiêu vừa rồi, cảnh giác của Giang Tất Liễu sẽ đẩy lên cao nhất, muốn cứu Vịnh Dạ từ trong tay gã ra, chỉ sợ đã khó càng thêm khó.
Tư Không Viêm Lưu âm thầm cân nhắc, phát hiện bản thân vô kế khả thi, nhất thời có chút nhuệ khí tiêu tan.
Ngay từ đầu hắn đã ở thế bị động rồi, thậm chí có thể nói là tình cảnh để mặc người xâm lược, Tư Không Vịnh Dạ ở trong tay đối phương, cho dù hắn có tuyệt thế võ công cũng không thể làm được gì.
Hắn tuyệt đối không thể để Vịnh Dạ vì hắn mà bị một chút thương tổn nào.
Sau phút chốc cuồng nộ, luống cuống trong lòng Giang Tất Liễu dần dần bình ổn, một mặt là phẫn nộ chỉ làm cho đối phương có thêm cơ hội, gã muốn dùng phương pháp tàn nhẫn nhất giết chết Tư Không Viêm Lưu, trả thù mối hận trong lòng, dù hắn là hoàng đế cũng giết luôn.
Nghĩ như thế, vẻ tức giận trên mặt Giang Tất Liễu dần dần biến mất, thay vào đó là một nụ cười mỉm, nhưng là cùng với gương mặt bị máu trây ra lung tung của gã, thoạt nhìn thập phần buồn cười.
“Không thể tưởng tượng được, đương triều Hoàng đế lại có thể đê tiện vô sĩ đến cỡ này, cư nhiên thừa dịp kẻ khác không chú ý, dùng ám khí đả thương.”
Tay phải nắm cổ Tư Không Vịnh Dạ, kéo y đến trước ngực mình, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm Tư Không Viêm Lưu, ngữ khí tràn ngập châm chọc.
Tư Không Viêm Lưu không chút phật lòng, chỉ thản nhiên mở miệng nói: “Như ngươi thôi.”
Vốn nghĩ Tư Không Viêm Lưu sẽ giận tím mặt, Giang Tất Liễu thậm chí đã chuẩn bị lời ác độc hơn để vũ nhục hắn, nhưng đối phương một chút phản ứng cũng không có, ngay cả ánh mắt cũng không hề dao động.
Giang Tất Liễu tính là hảo hảo sỉ nhục Tư Không Viêm Lưu một phen phút chốc thất bại, ngược lại còn bị đối phương làm cho nhục nhã, nhất thời thẹn quá thành giận.
Nếu đã vậy, đi thẳng vào vấn đề đi.
Nắm tóc Tư Không Vịnh Dạ, Giang Tất Liễu dùng sức bóp cổ y, hung tợn mở miệng nói: “Nếu không muốn ta giết con ngươi, ngươi hãy ngoan ngoãn đứng ở đó đừng nhúc nhích, nếu không, chỉ cần tay ta nhẹ nhàng động, đứa con bảo bối của người liền…………… Ha hả…………………”
Tư Không Vịnh Dạ rên lên một tiếng, sắc mặt vốn đã tái nhợt vì thiếu dưỡng mà giờ lại càng tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Tư Không Viêm Lưu có chút kinh hoảng.
Tâm Tư Không Viêm Lưu đau đến mức khó có thể nhẫn nại.
Tự lúc hắn tiến vào phòng đến giờ, tiểu tử kia vẫn không mở miệng nói một câu, thậm chí khóc lóc và cầu cứu cũng không có, vẫn là yên lặng nhẫn nại.
Hắn biết Tư Không Vịnh Dạ rất hiểu chuyện, nhưng không nghĩ rằng y còn nhỏ như thế, thậm chí bị tra tấn cũng không khóc, chỉ trừ trong mắt có một tia kinh hoảng, bình tĩnh khiến kẻ khác líu lưỡi.
Tư Không Viêm Lưu đột nhiên nhớ tới Tư Không Vịnh Dạ từng gặp qua tra tấn thế này. Lúc đó, tiểu tử kia cũng không có khóc, thậm chí kể cả khi y gần với sống chết, y vẫn là lạnh lùng lãnh đạm như thế.
Nhỏ tuổi lại làm cho ngươi ta đau lòng.
Vịnh Dạ a Vịnh Dạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với ngươi mà lại khiến ngươi trở nên bình tĩnh như thế?
Nội tâm Tư Không Viêm Lưu đau không đỡ nổi, lạnh lùng nhìn chăm chú gương mặt có vẻ dữ tợn của Giang Tất Liễu, gằn từng tiếng cắn răng nói: “Trẫm đáp ứng ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi không thể thương tổn Vịnh Dạ! Nếu không trẫm sẽ làm cho ngươi hốn hận vì đã sống trên thế gian này!”
“Ha hả………………” Giang Tất Liễu thả lỏng lực trên tay, làm cho Tư Không Vịnh Dạ không đến nỗi vì bị gã bóp cổ hít thở không thông mà chết, đối Tư Không Viêm Lưu cười đắc ý: “Chỉ e ngươi không đợi được tới lúc đó!”
Giang Tất Liễu nói vừa xong, biểu tình trên mặt nháy mắt trở nên hung ác hẳn lên, đưa tay bắn về phía hắn vài viên bi lớn.
Thân thể Tư Không Viêm Lưu không hề tránh né nửa phần, mặc cho viên bi lóe ra hàn quang bắn vào trong ngực phải của hắn.
Máu tươi phun ra, Tư Không Viêm Lưu rên lên một tiếng, cường chống đỡ không lui lại nửa phần, vẫn vững vàng đứng tại chổ như trước.
Nội lực của Giang Tất Liễu không quá cao, hơn nữa thường xuyên miệt mài quan hệ, có vẻ là tác dụng chậm không đủ.
Bởi vậy hai viên bi chưa vào đến trong ngực Tư Không Viêm Lưu, kẹt ở hai xương sườn, cũng không còn thương tổn lớn hơn với hắn.
Chỉ chút đó mà thành chuyện sao?
Khóe miệng Tư Không Viêm Lưu cong lên một nụ cười lạnh.
Vẫn còn cơ hội phản công, Tư Không Viêm Lưu tính tạm thời nhẫn xuống.
Hắn không phải một người bị áp chế nhất mực nghe theo, cho dù hắn nghe theo lời Giang Tất Liễu, đến cuối cùng Vịnh Dạ vẫn là rơi vào tay gã, bị gã chà đạp tra tấn.
Cho nên, hắn khăng khăng chờ cơ hội cứu Tư Không Vịnh Dạ từ trong tay gã ra, mà sở dĩ khăng khăng cũng là vì muốn giảm bớt thương tổn với Vịnh Dạ.
Thương tổn có thể không tránh khỏi, vậy cố hết sức giảm nó đến mức nhỏ nhất đi. Nhưng mà phải để Vịnh Dạ ủy khuất một chút.
Còn không chờ Tư Không Viêm Lưu từ trong tra tấn khôi phục tinh thần lại, Giang Tất Liễu lại nhe răng cười bắn về phía hắn mấy viên bi khác.
Bi bay thẳng vào đùi phải của Tư Không Viêm Lưu, hình như đã bắn vào mạch máu trọng yếu của hắn, máu tươi lập tức phun ra, rơi trên vạt áo trước của hắn, trên vạt áo thêu du long hiện lên một đóa hoa hồng đỏ tươi.
Tư Không Viêm Lưu cắn chặt khớp hàm, cố nén không cho bản thân phát ra tiếng, thân thể vẫn không sứt mẻ như cũ, nhưng thân thể đã có chút khó điều khiển mà tự động run lên.
Ngay sau đó, lại có mấy viên bi bay về phía hắn, hơn nữa là cùng lúc phóng ra.
Tư Không Viêm Lưu cố nén tâm đau, mặc cho viên bi bay cực nhanh cắm vào bụng, đùi, thậm chí cánh tay hắn, tầm mắt dần dần có chút mơ hồ.
“Không thể dùng nội lực ngăn cản nga, nếu không sẽ phạm quy. Vậy Vịnh Dạ nhà ngươi sẽ chết rất thảm đó, ha ha ha!”
Thanh âm Giang Tất Liễu truyền đến, ngữ khí mang theo một tia đắc ý không thèm che giấu, tựa hồ rất vừa lòng tình cảnh không thể chống cự của Tư Không Viêm Lưu hiện nay.
Từ lúc Tư Không Viêm Lưu tiến đến, Giang Tất Liễu đã thấy trong mắt hắn một loại tình cảm vượt quá mức phụ tử, cái vẻ đau lòng nặng nề đó, rõ là biểu hiện đối với ái nhân.
Đương kim Hoàng Thượng lại có thể xuống tay với đứa con của chính hắn, đây thật là có hơi ngoài dự kiến của gã, nhưng lại càng làm cho gã nhiệt huyết sôi trào.
Cướp người trên tay Hoàng đế, làm cho gã có cảm giác cực kỳ thành công, giống như đứng trên đỉnh cao nhất thế gian. Cực kỳ thỏa mãn tính hư vinh của gã.
Gã phải chậm rãi tra tấn Tư Không Viêm Lưu, sau đó cường bạo con hắn trước mặt hắn.
Vẻ mặt Giang Tất Liễu càng ngày càng dữ tợn, tiếng cười cũng càng ngày càng điên cuồng hơn, trong mắt lóe ra ánh sáng khát máu, giống như một con dã thú mắt đỏ.
Từng viên bi phóng vào thân thể Tư Không Viêm Lưu, làn da phát ra tiếng rách toạt làm cho người ta dựng tóc gáy, thậm chí lúc đánh vào xương cốt hắn, phát ra tiếng nặng trĩu.
Máu tươi phun ra như suối từ trong thân thể hắn, rất là nhiều, rất là kinh khủng.
Trước đó không lâu, Tư Không Viêm Lưu đã mất máu quá nhiều, còn chưa khôi phục lại, lần này rốt cuộc trụ không nổi, quỳ thẳng xuống đất, dùng hai tay chống trên mặt đất, cố chống cho mình không ngã xuống.
Tư Không Vịnh Dạ vốn vẫn kiên trì không phát ra tiếng động nào rốt cuộc nhịn không được, khóc nức nở hô lên: “Phụ hoàng ~ Không cần lo cho ta! Sẽ chết mất!”
Nhìn thấy cả người Tư Không Viêm Lưu đều là thương, dần dần không chống đỡ nổi, Tư Không Vịnh Dạ khóc tê tâm liệt phế, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống hai má, lóe ra ánh sáng lấp lánh, đẹp nhưng lại tuyệt vọng như thế.
Quang mang trong mắt dần tối lại, tầm mắt ngày càng mơ hồ, cảnh vật phía trước bắt đầu xoay tròn.
Đáng chết! Lại nhanh như vậy!
Tư Không Viêm Lưu không đoán được bản thân lại nhanh không chịu nổi như vậy, nhất thời kinh hãi.
Nếu hắn ngã xuống, thì hết thảy sẽ xong.
Bản thân có thể bị giết chết, mà Vịnh Dạ cũng sẽ rơi vào tay gã, bị tàn phá chà đạp.
Tư Không Viêm Lưu tuyệt đối không thể chịu đựng chuyện như vậy phát sinh.
Tư Không Viêm Lưu cúi đầu, lặng lẽ vận nội lực, tính nước cuối cùng.
Không ngươi chết thì ta vong!
Tư Không Viêm Lưu cắn răng.
Đúng lúc hắn chuẩn bị đứng dậy, khóe mắt lơ đễnh nhìn thấy cửa sổ phía sau Giang Tất Liễu.
Làm cho hắn vui mừng quá đỗi, chính là một thứ màu xanh lá mạ từ bên khe cửa khẽ mở trộm chui vào.
Đúng là tiểu lục xà Tư Không Vịnh Dạ dưỡng bên người.
Trong mắt Tư Không Viêm Lưu nhất thời tinh quang chợt lóe.
Hết chương thứ chín mươi.