Tư Không Viêm Lưu đầu cũng không chuyển, vươn tay nắm phía sau áo Tư Không Vịnh Dạ đang muốn lén lút đào tẩu, kéo y tới trước mặt mình: “Ngươi muốn chuồn đi nơi nào?”
Tư Không Vịnh Dạ cười vẻ mặt chó con, sau lưng như mọc ra cái đuôi vẫy vẫy: “Phụ hoàng, ta không có chuồn đi a, ngươi sai lầm rồi đi.”
Tư Không Viêm Lưu cười lạnh không nói.
Tư Không Vịnh Dạ sờ sờ mồ hôi trên trán, đột nhiên cảm thấy nam nhân trước mắt lúc cười lạnh thật sự là kinh dị đến cực điểm, tựa như một ác ma sừng nhọn.
Tư Không Vịnh Dạ nội tâm càng ngày càng sợ hãi, hận không thể chui vào một cái lỗ trên mặt đất vĩnh viễn không ra, y biết lần này nhất định sẽ bị nam nhân giết chết.
Trong khi Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt biến ảo không ngừng, Tư Không Viêm Lưu ở mặt ngoài vẫn rất lãnh tĩnh, biểu hiện như không có gì không khống chế được.
Chỉ là ở mặt ngoài.
Mà trong lòng, Tư Không Viêm Lưu hận không thể lập tức đem tiểu quỷ thối Tư Không Vịnh Dạ cứ lặp đi lặp lại khảo nghiệm tính nhẫn nại của hắn này hung hăng giáo huấn một phen, làm cho y hiểu được cái gì là quân uy bất khả phạm.
Tuy rằng hắn vẫn luôn cực độ sủng ái Tư Không Vịnh Dạ, nhưng là không thể bao dung hết thảy hành vi nông nỗi của y, nhất là lần này, y cư nhiên vì kẻ khác nhiều lần lừa gạt giấu diếm hắn, điều này làm cho lửa giận của hắn nguyên bản cưỡng chế dưới đáy lòng bùng lên không dập được.
Hắn phải kiên quyết giáo huấn Tư Không Vịnh Dạ.
Tư Không Viêm Lưu lạnh lùng liếc Tư Không Vịnh Dạ đang lạnh run một cái: “Ngươi bản lĩnh lớn a, dám gạt phụ hoàng xông vào Thiên lao , xem ra ngôi vị hoàng đế này của phụ hoàng cũng có thể giao cho ngươi , đúng không?”
Giống như ngữ khí ấm áp gió xuân thổi qua, lại làm cho Tư Không Vịnh Dạ nháy mắt bị băng tầng đông lại.
Xong rồi. . . . . . A Viêm lần này thật sự bão nổi . . . . . . Ta sẽ bị hắn giết chết. . . . . .
“Phụ hoàng nói giỡn Vịnh Dạ sao? Vịnh Dạ như thế nào đòi ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng mà? ” Tư Không Vịnh Dạ hai tay ôm cổ Tư Không Viêm Lưu, hai chân kẹp lấy thắt lưng gầy gò của hắn, lấy một tư thế cực kỳ đen tối lui vào trong lòng Tư Không Viêm Lưu.
Chưa bao giờ đối bất cứ kẻ nào làm nũng, Tư Không Vịnh Dạ hôm nay cư nhiên liên tục hai lần, nhất thời nội tâm nôn đến hộc máu.
Tư Không Viêm Lưu thân thể nhất thời có điểm cứng ngắc, tư thế như vậy làm cho cái nơi đó trên người hắn có xu thế “Ngẩng đầu đứng thẳng”.
Tiểu tử kia muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn sắc dụ ta?
Đối với Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu luôn luôn không có sức chống cự gì, nhất là từ khi tiểu tử kia dần dần lớn lên, dục vọng của Tư Không Viêm Lưu đối y lại càng ngày càng mãnh liệt, cho dù tiểu tử kia chính là ngẫu nhiên lộ ra một vẻ mặt ngây thơ cũng làm cho hắn nổi thú tính, không cần nói tới lúc cùng nhau tắm rửa ngủ nghê .
Mỗi lần đều làm Tư Không Viêm Lưu thiếu chút nữa không cầm được, hóa thân làm sói đói kiên quyết muốn y, nếu không tính nhẫn nại của hắn hơn người, phỏng chừng tiểu tử kia hiện tại nhìn thấy hắn sẽ khóc mà mắng hắn là “Đại ác nhân”.
Cho nên, mỗi lần đều là Tư Không Viêm Lưu cưỡng bức lợi dụng Tư Không Vịnh Dạ lấy tay giúp hắn giải quyết, cho dù như vậy, tiểu tử kia vẫn là kêu khổ không ngừng.
Ngay cả với đứa con ruột của mình còn chưa trưởng thành mà có thể sinh ra dục vọng mãnh liệt như vậy, Tư Không Viêm Lưu nhất thời có chút xấu hổ.
Tuy trong lòng mắng to chính mình cầm thú không bằng, Tư Không Viêm Lưu một bên vuốt cằm, một bên tà ác nghĩ: có lẽ lần này có thể cho tiểu tử kia thử xem dùng miệng giúp ta làm ra đến, cảm giác nhất định phi thường lớn.
Tưởng tượng đến tiểu Vịnh Dạ bộ dáng đáng yêu đáng thương hề hề ngậm phân thân cực đại của mình, Tư Không Viêm Lưu nhất thời máu cả người sôi trào lên, hận không thể lập tức bay đến tẩm cung, đem tiểu tử kia hung hăng khi dễ một phen.
Chính là, động tác kế tiếp của Tư Không Vịnh Dạ làm cho dục vọng của Tư Không Viêm Lưu giống như bị tạt nước lạnh, tất cả mơ màng nhất thời biến không còn sót lại chút gì.
Chỉ thấy Tư Không Vịnh Dạ tựa đầu vào cổ Tư Không Viêm Lưu cọ đến cọ đi, trong miệng còn dùng thanh âm ngọt phát ngán làm nũng nói: “Phụ hoàng, hảo phụ hoàng của ta, Vịnh Dạ yêu ngươi nhất .”
Tư Không Vịnh Dạ kỳ thật cũng không làm gì, chính là giống tiểu hài tử bình thường, đã làm sai gì đó đối với người lớn làm nũng, cầu xin người lớn tha thứ, hoặc là dời sự chú ý của người lớn đi, làm cho hắn tạm thời quên chuyện vừa rồi.
Tiểu hài tử đều là thực giảo hoạt, nhất là giống Tư Không Vịnh Dạ hai tính cách này, hoàn toàn là mặt ngoài xem thập phần đơn thuần, kỳ thật nội tâm là một tiểu ác ma.
Chính là, y ngàn không nên vạn không nên, chính là không nên động thủ trên đầu thái tuế*, cư nhiên lừa dối đại ác lang thành tinh Tư Không Viêm Lưu này, hơn nữa dùng vẫn là đồng dạng thủ đoạn vừa rồi dụ Nhan Tử Khanh vào Thiên lao, liền ngay cả lời thoại cùng thủ pháp cũng là không có sai biệt. Phương pháp ngu xuẩn làm kẻ khác giận sôi, nhất định y sắp bị ác lang tức giận chà đạp bi thảm.
Tư Không Viêm Lưu cả người cứng ngắc chịu đựng Tư Không Vịnh Dạ giống một con mèo con chui tới chui lui trong lòng hắn, nội tâm đã có chút băng giá.
Chẳng lẽ tiểu tử kia đối ai đều có thể như vậy sao? Tư Không Viêm Lưu nhớ tới hình ảnh mình vừa rồi trên đại thụ thượng nhìn đến thấy: tiểu tử kia chính là giống hiện tại, đáng yêu làm nũng, bộ dáng quả thực là người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.
Chính là khi đó người y ôm không phải mình.
Nếu hắn lúc ấy không nhìn thấy hình ảnh làm cho tim hắn như bị đao cắt, Tư Không Viêm Lưu hiện tại có thể đã xương cốt cả người đều tan ra .
Chính là hiện tại. . . . . . Tư Không Viêm Lưu nội tâm chỉ còn lại có tràn ngập ghen tuông cùng hàn ý.
Nội tâm cứng lại, Tư Không Viêm Lưu cắn răng đem Tư Không Vịnh Dạ trên người hắn đưa lên, nắm sau áo y, giống nắm một con mèo con đưa y đến trước mặt mình, lạnh lùng nhìn y chằm chằm: “Hừ, ngươi vừa rồi đối Nhan lão nhân cũng là làm nũng như vậy mà, ngươi thực thích cọ trong lòng người khác làm nũng a, kế tiếp còn muốn đối ai làm vậy?”
Giống như tiếng sấm ngang tai, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời mơ màng .
Thấy được!
Cư nhiên bị thấy được!
Hình ảnh hạ cấp như vậy cư nhiên bị A Viêm thấy được!
Cực lực bảo trì biểu tình bình tĩnh dù kỳ thật nội tâm đã kinh thiên động địa , Tư Không Vịnh Dạ giờ phút này sắp xỉu đến nơi.
Tư Không Vịnh Dạ co người lại, dưới ánh mắt ăn thịt người của Tư Không Viêm Lưu mà lạnh run, môi ngập ngừng nửa ngày cũng không có nói ra một câu.
Nhìn thấy Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt bí hiểm, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có loại cảm giác bị bắt gian tại giường, sau đó bị ý tưởng hoang đường đến cực điểm của chính y làm cho một thân mồ hôi lạnh.
Tư Không Viêm Lưu lạnh lùng liếc Nhan Tử Khanh một bên xem mà con mắt sắp rớt ra, Nhan Tử Khanh lập tức lùi về góc tường che mặt khóc.
Sau đó, Tư Không Viêm Lưu cứ như vậy sắc mặt âm trầm dẫn theo Tư Không Vịnh Dạ hướng tẩm cung mà đi, trên đường một câu cũng không nói, biểu tình trên mặt lạnh đến đều có thể trực tiếp đóng băng người khác, làm chung quanh cung nữ thái giám chào mà sợ tới mức chết đi sống lại.
Mà Tư Không Vịnh Dạ hai tay khoanh trước ngực, biểu tình trên mặt thoạt nhìn tàn bạo, mới nhìn thoải mái, kỳ thật nội tâm đã sắp khóc ra, hoàn toàn cố mà trấn định.
Thực ra đến lúc này, Tư Không Vịnh Dạ còn không hiểu được vừa rồi rốt cuộc là làm lỗi gì , đang lo lắng làm sao giảm nhẹ tội mình vừa xông vào Thiên lao.
Tư Không Vịnh Dạ hai chân nhẹ nhàng, cảm giác chính mình thật giống như một con thỏ mới từ ***g sắt lôi ra, sắp đi vào lò sát sinh đẫm máu, trở thành cơm trưa cho Tư Không Viêm Lưu.
Trên thực tế, cũng đúng là như thế, Tư Không Viêm Lưu chính là một đại ác lang đối Tư Không Vịnh Dạ thèm nhỏ dãi.
Lúc Tư Không Vịnh Dạ bị Tư Không Viêm Lưu ném vào giường mềm mại, sau đó thân thể bị cơ thể nam nhân nặng nề đè lên, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cả người hóa đá.
Tuy rằng biết sự tình có thể sẽ diễn biến như vậy, nhưng là muốn y chân chính đối mặt, cảm giác vẫn là thập phần chấn động.
Cảm giác được phân thân nam nhân cứng rắn vô cùng cọ xát trên đùi mình, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời thiếu chút nữa thét chói tai.
Xong rồi, xong rồi, hắn cư nhiên thấy được lúc ta đối lão nhân làm nũng, ta cư nhiên đã quên hắn vừa rồi vẫn theo dõi bọn ta, như thế nào ngu xuẩn như vậy vừa rồi cư nhiên đối hắn thực hiện tương tự mà, ta ít nhất phải thay đổi lời kịch đi chứ, a ta thật sự là ngu xuẩn ngu xuẩn ngu xuẩn, lần này xong rồi ta nhất định sẽ bị lão nam nhân vừa trì độn vừa bá đạo vừa biến thái cộng thêm thích ăn dấm chua này giết chết trên giường a ~ ta không cần còn trẻ mà chết sớm a a a a a ~~
Tuy rằng biết sự tình có thể diễn biến đến như vậy, nhưng khi thật sự đối mặt, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm vẫn là khó có thể diễn tả bằng ngôn từ.
Nhìn thấy vẻ mặt Tư Không Vịnh Dạ hoảng sợ, Tư Không Viêm Lưu nội tâm cũng thực rối rắm.
Roi thật dài tái trảo, cừu nuôi cho mập rồi làm thịt, cây hoa cúc lớn lên lại cho cây mới.
Cho nên, Tư Không Viêm Lưu một mực chờ Tư Không Vịnh Dạ lớn lên, đến lúc đó thân thể thiếu niên ngây ngô có hơi thành thục tận hưởng nhất định sẽ làm hắn dục tiên dục tử.
Hơn nữa khi đó thân thể Vịnh Dạ đã hoàn thiện có thể thừa nhận hắn, Tư Không Vịnh Dạ tuy rằng tương đối so với tiểu hài tử cùng tuổi phát dục sớm, nhưng còn chưa thể thừa nhận nam nhân gian hoan.
Tư Không Viêm Lưu biết, nếu mình thật sự tùy tiện tiến vào thân thể Vịnh Dạ, Vịnh Dạ tuyệt đối sẽ chịu thương rất nặng, hơn nữa nội tâm chắc chắn sẽ sinh ra ám ảnh nghiêm trọng, nói không chừng về sau còn có thể hận hắn cả đời.
Nhưng là hắn không quản được nhiều như vậy, mỗi lần nhìn đến Tư Không Vịnh Dạ đứng cùng nam nhân khác, Tư Không Viêm Lưu đều khó có thể chịu được, nhất là lần này khi hắn nhìn thấy tiểu tử kia đối với Nhan Tử Khanh làm nũng, hắn thiếu chút nữa đau lòng mà chết, hắn không bao giờ muốn chịu đựng như vậy nữa.
Làm một đế vương trải qua thăng trầm, Tư Không Viêm Lưu từ trước đến nay là một người cực kỳ không có cảm giác an toàn, thứ gì đó chỉ cần thoát khỏi tầm tay hắn, nội tâm hắn sẽ sinh ra sợ hãi.
Hắn sợ hãi mất đi. . . . . . tia sáng rực rỡ nhất đối với sinh mệnh của hắn: Tư Không Vịnh Dạ.
Cho nên, hắn muốn trước khi Vịnh Dạ yêu nam nhân khác hoàn toàn biến y thành người của mình.
Chỉ có như vậy, hắn mới không cần lo lắng Vịnh Dạ bị nam nhân khác bắt cóc, mà hắn cũng có thể quang minh chính đại đối nam nhân thèm nhỏ dãi Vịnh Dạ mà nói: Vịnh Dạ là người của ta. Hơn nữa hắn cũng có thể dùng câu “Ta là nam nhân của ngươi ” như vậy ràng buộc trái tim Tư Không Vịnh Dạ.
Như vậy Vịnh Dạ vĩnh viễn không thể chạy khỏi hắn.
Tư Không Vịnh Dạ nội tâm thập phần sợ hãi, bởi vì rõ ràng thấy được dục vọng chi hỏa thiêu đốt bên trong đôi mắt đen của Tư Không Viêm Lưu, bộ dáng điên cuồng hoàn toàn là một dã thú mất đi lý trí, làm cho Tư Không Vịnh Dạ sởn gai ốc.
“Không, không cần!” Tư Không Vịnh Dạ theo bản năng bắt đầu giãy dụa, hai tay dùng toàn lực thoát khỏi ngực Tư Không Viêm Lưu, thân thể bởi vì quá độ sợ hãi mà lạnh run.
Tư Không Viêm Lưu thấy trong mắt y rõ ràng sợ hãi, nhất thời cảm giác rất đau xót, đau lòng sắp vỡ ra thành mảnh nhỏ rơi xuống: hóa ra tiểu tử kia ghét ta như vậy.
Phẫn nộ, Tư Không Viêm Lưu một phen xé hết y phục trên người Tư Không Vịnh Dạ, da thịt oánh bạch như ngọc lô ra, hình ảnh vô cùng mê người, kích phát thú tính của Tư Không Viêm Lưu.
Nắm lấy hai chân Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu cầm phân thân kiên quyết cực đại của mình đẩy sau huyệt non mềm của y.
“A a a a a ~~~!” Sau huyệt chính là bị tạo ra một chút, Tư Không Vịnh Dạ đã đau kêu thảm thiết lên, bởi vì đau nhức mà nước mắt từ hai má cuồn cuộn xuống.
Thấy bộ dáng Tiểu Vịnh Dạ thê thảm rơi lệ đầy mặt kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, Tư Không Viêm Lưu vô luận thế nào cũng vô pháp tiếp tục.
Thở dài, Tư Không Viêm Lưu lắc đầu, hai tay buông cổ chân Tư Không Vịnh Dạ ra, trượt xuống người y.
Vừa được tự do, Tư Không Vịnh Dạ chạy trối chết nhảy xuống giường, ngay cả quần áo cũng không mặc, liều mạng chạy ra cửa
Cuối cùng vẫn là bị Vịnh Dạ vứt bỏ sao?
Nhìn thấy bóng dáng Tư Không Vịnh Dạ kinh hoảng như trốn tránh ma quỷ, Tư Không Viêm Lưu cả người cứng ngắc quỳ trên giường, mặt xám như tro tàn, nội tâm một mảnh hoang vắng.
Hết chương thứ bảy mươi bảy
Không nên động thủ trên đầu thái tuế*: ý chỉ không nên chọc vào người có địa vị, người không nên chọc.