Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 76




Tư Không Vịnh Dạ bắt lấy tay gã, ánh mắt nghiêm túc nhìn gã chăm chú: “Ngươi vì sao không trốn?”

Da thịt vốn bóng loáng trở nên vô cùng thô ráp, miệng vết thương vảy kết trong lòng bàn tay non mềm của Vịnh Dạ có điểm đau.

Thượng Quan Lưu Hiên thở khí lạnh, thân thể run lên, cơ trên tay tự động cứng ngắc.

“Thực xin lỗi, rất đau sao?” Tư Không Vịnh Dạ vội vàng buông tay gã ra: “Ta vừa rồi có điểm nóng vội .”

Thượng Quan Lưu Hiên vội vàng thu hồi tay, nhe răng nhếch miệng cố cười nói: “Không có việc gì, chỉ là bị thương ngoài da một chút, qua hai ngày thì tốt rồi.”

Tư Không Vịnh Dạ biết gã nói câu này chỉ là vì an ủi mình mà nói, thương trên người gã chỉ sợ không chỉ là thương ngoài da đơn giản như vậy, hẳn là Tư Không Viêm Lưu cho người tra tấn gã dùng những thủ đoạn thực tàn nhẫn.

Tư Không Vịnh Dạ đảo mắt qua người gã, đột nhiên phát hiện chân gã vô lực lê trên mặt đất, góc độ vặn vẹo thập phần không bình thường.

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cả kinh, chậm rãi nâng tay lên, ngón tay có chút phát run chỉ vào chân gã: “Chân của ngươi làm sao vậy?”

Thượng Quan Lưu Hiên tầm mắt nhìn lướt qua chân mình, đối Tư Không Vịnh Dạ cười khổ nói: “Gãy rồi.”

Tư Không Vịnh Dạ cắn chặt môi dưới, trên mặt có điểm tái nhợt: “Là bị bọn họ đánh gãy sao?”

Thượng Quan Lưu Hiên yên lặng gật đầu, vẻ mặt bất cần, ánh mắt có chút bi thương.

Tư Không Vịnh Dạ thân thể có chút bất ổn, tay Thượng Quan Lưu Hiên chính là bởi vì y mà cắt đứt, hiện tại cư nhiên chân cũng bị A Viêm phái người đánh gãy?

Thượng Quan Lưu Hiên thấy vẻ mặt Tư Không Vịnh Dạ áy náy cùng khiếp sợ, vô vị cười cười: “Đừng thương tâm , con nuôi, chính là xương cốt gãy thôi mà, qua vài ngày chờ ta ra khỏiThiên lao, chắc chắn dùng nội lực chữa trị, đến lúc đó khẳng định sẽ khôi phục lại như trước, tiểu tử kia đừng quá lo lắng a.”

Tư Không Vịnh Dạ dán mắt vào mặt gã: ” Nội lực của ngươi bị phế đi?”

Thượng Quan Lưu Hiên biểu tình trêu đùa trên mặt rốt cục tan đi, thay bằng một tia cười lạnh, chỉ chỉ xiềng xích trên người mình: “Phụ hoàng kia của ngươi vì phong tỏa nội lực của ta, cố ý phái người dùng xiềng xích chế bằng huyền vũ thạch, phong bế nội lực của ta, nếu không ngươi cho rằng ta sẽ ở nơi này mặc cho bọn súc sinh đó lăng nhục sao?”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời xấu hổ vô cùng, chính là cúi đầu dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu lẩm bẩm nói: “Thực xin lỗi.”

“Đừng lo, đây không phải lỗi của ngươi.” Thượng Quan Lưu Hiên nhìn thấy bộ dáng áy náy của y, vẻ chán ghét trên mặt nháy mắt đánh tan, khôi phục  bộ dáng cười xấu xa cà lơ phất phơ trước đó: “Ta sẽ không bị giết chết như vậy, ta còn chưa thú A Phàm vào cửa mà, cho dù phải chết, ta cũng muốn giam cầm trái tim của A Phàm lại, làm cho hắn hoàn toàn triệt để trở thành người của ta cả sau lúc chết.” Nói xong, Thượng Quan Lưu Hiên lầm bầm lầu bầu thấp giọng bỏ thêm một câu: “Nếu ta còn có thể ra ngoài.”

Thượng Quan Lưu Hiên nhắc tới đến Mã Nhược Phàm, trong mắt nhất thời vạn loại nhu tình, giống như kia trăng tròn in ảnh vào trong hồ sâu, làm cho khí chất cuồng dã trên người gã nháy mắt nhu hòa hạ ba phần.

Mọi người đều nói nữ nhân đang yêu là xinh đẹp nhất. Những lời này đối nam nhân cũng đồng dạng áp dụng, lúc này Thượng Quan Lưu Hiên tuy rằng rối bù, quần áo tả tơi, nhưng Tư Không Vịnh Dạ cảm thấy gã chưa từng đẹp như vậy, giống như một đóa hoa sen trắng cố sinh trưởng trong nghịch cảnh, cứ bị tàn phá, nhưng là lại vẫn tỏa sáng loá mắt như cũ.

“Đúng vậy, cho nên ngươi vẫn là chạy nhanh đi, ta sẽ nghĩ biện pháp đem Mã Nhược Phàm đến cho ngươi, phụ hoàng lúc này giống như thật sự nổi lên sát ý với ngươi, nếu ngươi không trốn, ta lo lắng phụ hoàng sẽ giết chết ngươi thật.”

Thượng Quan Lưu Hiên trong mắt kia một nét nhu tình mật ý lại giây lát biến thành tràn ngập u buồn, không phải không châm chọc mở miệng nói: “Ta đây sẽ vĩnh viễn cũng không có biện pháp có được A Phàm , đây chính là phản quân chi tội a, theo tính tình hắn, đoán chừng sẽ trực tiếp giết ta, sau đó sẽ tự sát.”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cứng họng, xác suất Mã Nhược Phàm làm như vậy là rất lớn. . . . . .

Lau mồ hôi trên trán, Tư Không Vịnh Dạ đối gã nói: “Trước đừng nghĩ nhiều như vậy , vẫn là chạy trước quan trọng hơn, đã ở trên núi, lo gì không có củi đốt a!”

Thượng Quan Lưu Hiên hướng y khoát tay, cự tuyệt  đề nghị của Vịnh Dạ: “Không cần, ta muốn đánh cược.” Đưa tay sờ sờ cái cằm râu lúng phúng, Thượng Quan Lưu Hiên ánh mắt thập phần kiên định: “Ta muốn cược A Phàm trong lòng rốt cuộc ta có mấy phần, ta muốn đợi hắn đến cướp ngục.”

Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống đất.

Nắm lấy áo Thượng Quan Lưu Hiên, Tư Không Vịnh Dạ hướng gã n dữ hét: “Ngươi điên rồi sao? Mã Nhược Phàm là người theo khuôn phép cũ như vậy, sao có thể làm ra chuyện cướp ngục đại nghịch bất đạo, hơn nữa, hắn hiện tại bị phụ hoàng ta giam lỏng ở Thượng Quan phủ, không cho phép bước ra Thượng Quan phủ một bước, cho dù là muốn cướp ngục hắn cũng không có biện pháp a! Ngươi chẳng lẽ thật sự muốn chết ở chỗ này sao?”

Bởi vì quá mức kích động, biểu tình Tư Không Vịnh Dạ có chút vặn vẹo, y cho là, Thượng Quan Lưu Hiên hiện tại đã điên rồi, cư nhiên dùng mệnh chính mình đánh cược một chuyện cơ hồ là không có khả năng, gã chẳng lẽ liền thật sự không sợ A Viêm xử tử gã sao?

Thượng Quan Lưu Hiên bị y nắm trong tay, không có chút giãy dụa, bộ dáng thoạt nhìn giống như thập phần suy sút.

Tư Không Vịnh Dạ nội tâm đau xót, ôn nhu nói: “Đừng như vậy nữa, thân thể của ngươi đã sắp không chịu nổi . Cứ như vậy, cho dù ngươi thật sự chiếm được trái tim của Mã Nhược Phàm, vậy ngươi cũng không có bao nhiêu thời gian cùng hắn diện mạo tư thủ .”

Thượng Quan Lưu Hiên hạ mi mắt, lông mi rậm dài mà không cong giống như lông chim hắc phượng xinh đẹp, mơ hồ  vẻ mặt của gã, thoạt nhìn thiếu đi ngang ngược trước đó, hơn vài phần yếu ớt.

Tư Không Vịnh Dạ theo bản năng buông tay ra, cười khổ nói: “Ngươi kiên trì như vậy làm gì?”

Thượng Quan Lưu Hiên ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn y chằm chằm, chậm rãi nói: ” nếu ngươi cùng phụ hoàng ngươi ở vào tình huống đồng dạng, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời ngẩn ra.

Đúng vậy? Ta sẽ thế nào mà? Tư Không Vịnh Dạ theo bản năng cắn môi dưới, hai tay có chút nôn nóng bất an nắm vạt áo chính mình, lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Ta hẳn là sẽ không chút do dự lựa chọn chờ đợi đi, bởi vì A Viêm luôn vô điều kiện bảo hộ ta, vô luận có phiền toái gì cũng sẽ bất chấp quên mình tới cứu ta đi. Xem ra Thượng Quan Lưu Hiên thật sự là cực kỳ yêu Mã Nhược Phàm mà, chắc không có ai có thể đoán được phong lưu lãng tử cuồng ngạo bất kham cư nhiên gục trong tay tên băng sơn như Mã Nhược Phàm mà, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Tư Không Vịnh Dạ biểu tình trên mặt dần dần lộ ra vẻ hiểu rõ. Nghĩ thông suốt, y cũng chấp nhận ý tưởng của Thượng Quan Lưu Hiên, nếu gã nguyện ý vì yêu mà mạo hiểm , như vậy tùy vào gã đi, Mã Nhược Phàm tuy rằng là ngay thẳng, nhưng là có Thượng Quan Lưu Hiên yêu thương , tương lai cũng sẽ thực “hạnh phúc” đi, chỉ hy vọng hắn có thể thật sự yêu thượng nam nhân si tình này, đừng cho một phen cầu mãi của gã hóa thành bọt nước.

Nghĩ đến đây, Tư Không Vịnh Dạ trên mặt đẩy ra một nụ cười sáng lạn: “Ta hiểu rồi, ta sẽ hết sức giúp ngươi, trước khi ngươi bắt được Mã Nhược Phàm, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi chết như vậy.”

Thượng Quan Lưu Hiên cười vô cùng tự tin, vươn tay bị thương ỉu xìu nhéo mặt Tư Không Vịnh Dạ: ” Thượng Quan Lưu Hiên ta là ai a, như thế nào có thể khinh địch xuống lổ như vậy? Ngươi có phần quá khinh thường ta  đi.”

Tư Không Vịnh Dạ cười né tránh móng vuốt sói của gã: “Ai, ta phải đi, chờ một chút ta nhất định sẽ trở về nghĩ biện pháp cầu phụ hoàng ta, ngươi còn chưa dạy ta công phu mà, nếu ngươi chết như vậy, ta sẽ không tha thứ cho ngươi a!”

Đúng lúc này, Nhan Tử Khanh vẫn đứng ở một bên trầm mặc nhìn hai bọn họ đột nhiên lên tiếng : “Chân của ngươi không thể cứ lê như thế, nếu không cho dù về sau xương cốt chữa lành , chỉ sợ ngươi cũng sẽ tàn tật.”

Thượng Quan Lưu Hiên đã sớm chú ý tới  lão nhân khí chất xuất trần này, chính là vừa rồi gã vẫn vội vàng cùng Tư Không Vịnh Dạ cảm xúc kích động nói chuyện, không rảnh phản ứng lão, hiện tại lão mở miệng, Thượng Quan Lưu Hiên mới lần thứ hai chú ý đến lão.

“Xin hỏi vị này cao nhân là . . . . .” Thượng Quan Lưu Hiên cung kính mở miệng hỏi.

Nhan Tử Khanh sờ sờ cằm râu dài hoa râm, mỉm cười nói: “Bỉ nhân tên là Nhan Tử Khanh.”

“Chính là vị Nhan Khanh đạo nhân danh chấn thiên hạ kia?” Thượng Quan Lưu Hiên ánh mắt nhìn lão nhất thời tôn kính hẳn.

Nhan Tử Khanh ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý: “Thẹn không dám nhận.”

Tư Không Vịnh Dạ nội tâm có chút kinh ngạc: không phải một lão nhân luyến đồng sao? Cư nhiên nổi danh như vậy? Không lầm đi?

Sau đó, một phen khen tặng lẫn nhau xong, Nhan Tử Khanh cảm thấy hài lòng vui vẻ giúp đỡ Thượng Quan Lưu Hiên nối xương, quá trình nối xương tự nhiên là thống khổ vạn phần, cả quá trình Thượng Quan Lưu Hiên đau mồ hôi đầy người, nhưng không kêu rên một tiếng, lực nhẫn nại thật sự là làm cho Tư Không Vịnh Dạ hâm mộ.

Nối cốt xong, Nhan Tử Khanh cho gã mấy viên thuốc dùng cho xương cốt sinh trưởng thập phần hữu ích, để gã chia ra mà uống, Thượng Quan Lưu Hiên thập phần cung kính nhận.

Hai người ở trong Thiên lao lâu lắm , Tư Không Vịnh Dạ lo lắng cai ngục bị đánh gục sắp tỉnh lại , vội vàng lôi kéo Nhan Tử Khanh ra khỏi Thiên lao, đối phạm nhân kêu rên thê lương hai bên làm như không thấy.

Tư Không Vịnh Dạ đã hạ quyết tâm, vô luận như thế nào cũng phải làm cho Tư Không Viêm Lưu buông tha Thượng Quan Lưu Hiên, nhưng y không nghĩ ra nên như thế nào nói với nam nhân đang nổi nóng, y lo lắng nếu mình một lời vô ý sẽ trực tiếp đem Thượng Quan Lưu Hiên đẩy vào mười tám tầng địa ngục.

Cứ như vậy, Tư Không Vịnh Dạ lòng đầy tâm sự bước ra đại môn Thiên lao, ngoài cửa ánh mặt trời sáng lạn, cùng bên trong là hai thế giới hoàn toàn bất đồng. Bên trong là địa ngục, bên ngoài lại là thiên đường.

Ánh mắt ở trong nơi hắc ám lâu, Tư Không Vịnh Dạ bị ánh sáng bên ngoài làm đầu váng mắt hoa.

Nhắm mắt lại, Tư Không Vịnh Dạ che cái trán, chờ đợi cảm giác bất ổn tan đi.

Đột nhiên, một loại cảm giác áp bách làm cho cả người Tư Không Vịnh Dạ tóc gáy dựng đứng tràn tới, cảm giác điềm xấu hiện ra.

Có chút hoảng sợ nuốt  nuốt nước miếng, Tư Không Vịnh Dạ thật cẩn thận mở mắt, phát hiện mình đang đứng trước một thân hình nam nhân cao lớn, tầm mắt chỉ có thể tới bụng hắn, cảm giác áp bách vừa rồi chính là từ trên người hắn truyền đến.

Nam nhân mặc một thân trường bào sắc kim hoàng, kiểu dáng kia, hoa văn kia, Tư Không Vịnh Dạ là quá quen thuộc. . . . . . Long bào.

Cả thiên hạ, người có thể mặc long bào cũng chỉ có một, nói cách khác, nam nhân trước mắt là . . . . . Tư Không Viêm Lưu.

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có loại cảm giác mình chết chắc rồi, tình huống như vậy có phải gọi là đang ăn trộm bị bắt quả tang không?

Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu, cả người cứng ngắc đối với Tư Không Viêm Lưu kéo  khóe miệng, lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, thanh âm phát run mở miệng nói: “Phụ hoàng. . . . . .”

Tư Không Viêm Lưu hai tay khoanh trước ngực, mặt không chút thay đổi nhìn y chằm chằm, cả người tản ra hàn ý đặc hơn, làm cho tóc gáy trên người Tư Không Vịnh Dạ dựng đứng.

Nhan Tử Khanh vừa thấy trường hợp không ổn, nhất thời nhấc chân nhẹ nhàng, muốn thừa cơ chuồn mất.

Tư Không Viêm Lưu đầu cũng không nâng một chút, tầm mắt hoàn toàn không dời mặt Tư Không Vịnh Dạ, dùng giọng lạnh cơ hồ có thể đông chết người mở miệng nói: ” Đứng lại cho ta.” Thanh âm không có một tia sát ý, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rợn gai óc.

Nhan Tử Khanh nhất thời ngượng ngùng lùi về, đối với Tư Không Viêm Lưu cười nịnh nọt: “Ha hả a, Viêm Tiểu Tử cũng tới nơi này chơi đi!”

Tư Không Viêm Lưu quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn lão một cái.

Nhan Tử Khanh bị dọa hai chân mềm nhũn, thập phần không có cốt khí bổ nhào xuống dưới chân Tư Không Viêm Lưu khóc lóc kể lể nói: “Không phải ta sai a! Là Vịnh Dạ bức ta!”

Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa trực tiếp ngất xỉu: sao lại có người như vậy? Rất không có nghĩa khí  đi!

“Nga, Vịnh Dạ dùng cái gì uy hiếp ngươi mà?” Tư Không Viêm Lưu khóe miệng gợi lên một mỉm cười không rõ ý tứ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tư Không Vịnh Dạ: “Ta thật muốn xem đứa con thứ tư  trói gà không chặt của ta làm thế nào cưỡng bức Nhan Khanh đạo nhân được xưng là thiên hạ vô địch xâm nhập vào Thiên lao nha.”

Tư Không Viêm Lưu trong ánh mắt mang theo một tia trêu tức, nhưng là càng lạnh như băng đông chết người không đền mạng, Tư Không Vịnh Dạ trong đầu lóe lên, nhất thời phản ứng lại: hắn đã biết! Nói không chừng từ nãy đến giờ hắn là tránh ở nơi nào đó lạnh lùng nhìn bọn họ, vậy mình vừa rồi đối lão biến thái làm nũng cũng ~~~

Tư Không Vịnh Dạ thân thể nhất thời thạch hóa, hồn phách dần dần bay khỏi thân thể, bay về phía chân trời hư vô mờ ảo, tựa hồ còn có thể một đám tiểu thiên sứ cánh dài  trắng chơi tiểu kê kê của mình, đối y lộ ra nụ cười vô cùng *** đãng. . . . . . (-_- thỉnh không cần khinh miệt tiểu thiên sứ…)

Nhan Tử Khanh cúi đầu chỉ chỉ hai ngón tay, vô cùng ủy khuất nói: “Hắn gọi ta hảo gia gia, còn nói nếu ta  đáp ứng dẫn hắn đến Thiên lao, hắn nói. . . . . .”

Không thể nói! Tư Không Vịnh Dạ muốn mở miệng ngăn cản Nhan Tử Khanh, nhưng là dưới ánh mắt Tư Không Viêm Lưu kia đáng sợ tới cực điểm, đầu lưỡi cứng ngắc nói không nên lời.

Tư Không Viêm Lưu tựa tiếu phi tiếu nhìn mặt Tư Không Vịnh Dạ thất kinh, bên trong ngữ khí mang theo mỉm cười: “Hắn nói gì?”

Nhan Tử Khanh nét mặt già nua đỏ lên, ngượng ngùng sờ sờ cái ót, ngượng ngùng mở miệng nói: “Hắn sẽ hôn ta một chút.”

Xong rồi. . . . . . Hoàn toàn xong rồi. . . . . . Ta sẽ bị A Viêm tiền *** hậu sát*, sau đó vứt xác đi. . . . . .

Tư Không Vịnh Dạ vô lực gục đầu, cả người bỗng nhiên xụi lơ, nội tâm lại mắng lão biến thái Nhan Tử Khanh này cẩu huyết lâm đầu lâm trận phản chiến.

“Đúng rồi, Tiểu Vịnh Dạ, ngươi vừa rồi nói có tính không?” Nhan Tử Khanh tặc đảm bất tử, quay đầu dùng mắt đào tâm nhìn chằm chằm Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt khờ dại mở miệng nói: “Ngươi đã nói hôn ta một chút, không được đổi ý nga.”

Tư Không Vịnh Dạ thân thể mất thăng bằng, thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống đất, hộc máu ba trượng.

Tư Không Viêm Lưu lạnh lùng liếc lão nhân không sợ chết này một cái, Nhan Tử Khanh thấy ánh mắt của hắn trong giây lát, lui ở góc tường lạnh run.

Hết chương thứ bảy mươi sáu

Tiền *** hậu sát*: “ăn” trước giết sau.