Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 63




Tư Không Viêm Lưu khóe miệng hơi hơi nhếch lên, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Tư Không Vịnh Dạ.

Môi bé mỏng nghiêng, nhưng hình dáng lại gần như hoàn mỹ, môi cánh hoa trong veo nhè nhẹ, mềm mại làm cho người ta say mê.

Tư Không Viêm Lưu đầu lưỡi khẽ liếm  môi Tư Không Vịnh Dạ, sau đó chậm rãi xâm nhập miệng y, nhẹ nhàng cuốn lấy lưỡi y.

Tỉ mỉ nhấm nháp  hương vị mật dịch ngọt ngào trong miệng bé, Tư Không Viêm Lưu kìm lòng không đậu vươn tay, đem bé ôm vào trong lòng.

Một lớn một nhỏ thân thể hai người gắt gao dây dưa cùng một chỗ, lăn vào bên trong sàng đan.

Thân thể cao lớn thon dài chính là Tư Không Viêm Lưu, nhỏ xinh đáng yêu chính là Tư Không Vịnh Dạ, hai hình thể khác nhau đang giờ phút này lại có vẻ vô cùng hòa hợp, giống như trời sinh liền nhất định là tình nhân.

Trong lòng mừng như điên không thể ngăn chặn, Tư Không Viêm Lưu cảm giác chính mình đã rốt cuộc không thể buông Vịnh Dạ trong lòng ra.

Thật sự là vô sỉ.

Tư Không Viêm Lưu một bên hôn Vịnh Dạ, một bên nội tâm thóa mạ chính mình: ta cư nhiên đối Vịnh Dạ có ý nghĩ không an phận này, thật sự là hoang đường đến cực điểm.

Mặc dù có  cảm giác tội lỗi sâu sắc, nhưng là, Tư Không Viêm Lưu không hề bàng hoàng. Hắn không sợ gian nan hiểm trở gì, sợ hãi duy nhất chính là ánh mắt ghét cay ghét đắng của Vịnh Dạ.

Hắn có chút sợ hãi đối mặt Tư Không Vịnh Dạ .

Bị cướp đi hô hấp, Tư Không Vịnh Dạ trong lúc ngủ mơ cảm giác hô hấp càng ngày càng khó khăn, thiếu chút nữa nghĩ đến mình sắp chết đến nơi.

Một mảnh tối đen, Tư Không Vịnh Dạ trước mắt xuất hiện một ánh sáng trắng, sau đó, y tỉnh lại.

Đây là tình huống gì?

Mình bị người khác cường hôn?

Là ai?

Nội tâm dâng lên sợ hãi, Tư Không Vịnh Dạ bắt đầu giãy dụa.

Dùng sức nghiêng đầu, hai tay dùng khí lực cả người xông ôm người đang ôm chặt mình trong lòng ra, Tư Không Vịnh Dạ muốn né cường hôn  như ác mộng này.

Cảm giác được Tư Không Vịnh Dạ giãy dụa, Tư Không Viêm Lưu tay trái dùng sức đè lại cái ót Vịnh Dạ, tay phải cường ngạnh giam cầm thân hình nhỏ nhắn, càng thêm cường thế đoạt lấy.

Tư Không Vịnh Dạ cả người rốt cuộc không thể nhúc nhích một chút, bị hôn cơ hồ hít thở không thông.

Phát ra thanh nức nở trầm thấp, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm bị sợ hãi vô biên vô hạn, cảm giác không thể nhúc nhích làm cho y có chút hoảng hốt, giống như về với lúc bị nhốt tại trong phòng nhỏ kia.

Trừ bỏ sợ hãi, vẫn là sợ hãi.

A Viêm cứu ta! Tư Không Vịnh Dạ thân thể bởi vì sợ hãi mà sợ run, không phải bởi vì sợ tử vong, mà là sợ sẽ không còn được gặp lại Tư Không Viêm Lưu.

Cảm giác được tiểu nhân trong lòng sợ hãi, Tư Không Viêm Lưu giảm lực ôm y, trở nên ôn nhu hơn.

Nhẹ nhàng vuốt ve lưng nhỏ nhắn của y, Tư Không Viêm Lưu hôn không hề đoạt lấy, mà là trở nên nùng tình mật ý, triền miên vô cùng.

Nam nhân ôn nhu.

Tư Không Vịnh Dạ giống như bị sấm đánh trúng, đại não nhất thời biến thành trống rỗng.

Đây là A Viêm!

Động tác vuốt khẽ hết sức ôn nhu như vậy, chỉ có A Viêm mới có thể làm được!

Điều này sao có thể!

Tư Không Vịnh Dạ cả người cứng ngắc, vô cùng bị động nhận nụ hôn từ nam nhân ôn nhu, ánh mắt trừng đắc thật to, giống như thủy tinh châu thả vào thủy ngân, lóe ra  thủy quang khác thường.

Không biết qua bao lâu, Tư Không Viêm Lưu rốt cục buông Tư Không Vịnh Dạ đã muốn “Hấp hối” ra.

Rốt cục phơi bày ra hết thảy .

Tư Không Viêm Lưu nội tâm vô cùng hưng phấn nhưng cũng không yên bất an: Vịnh Dạ sẽ chấp nhận ta sao? Y có thể cho rằng phụ hoàng vẫn sủng y như vậy, nguyên lai là bởi vì muốn đối y làm loại chuyện hạ lưu này hay không? Y có thể nguyện ý không bao giờ rời ta nữa hay không?

“Vịnh Dạ, phụ hoàng vừa rồi …”

Tư Không Viêm Lưu ôm lấy Tiểu Vịnh Dạ trong lòng, nội tâm nôn nóng bất an, có chút xấu hổ mở miệng nói: “Phụ hoàng vừa rồi nhất thời nhịn không được, cho nên …”

Bình thường xử lý quốc gia đại sự bình tĩnh một khi đã quyết thì không hối hận, Tư Không Viêm Lưu lúc này đầu lưỡi khẩn trương đều nhanh muốn quấn vào nhau , lời nói nửa ngày xoay trong đầu vẫn cứ nằm lại cổ họng, như thế nào cũng nói không nên lời.

Tư Không Vịnh Dạ đầu nâng đắc cao cao, vẫn không nhúc nhích nhìn Tư Không Viêm Lưu mặt có điểm hồng, mắt mở thật to càng không ngừng chớp a chớp, chớp a chớp, chớp nhanh đến nỗi sắp ra nước.

Lông mi dài mà đậm càng không ngừng chớp , giống như hai cánh bướm màu đen bay vào bụi hoa, bởi vì lây dính khí nước mà lòe lòe sáng lên. Tràn ngập cảm giác lunh linh phiêu dật, xinh đẹp làm cho người ta sợ hãi.

Trên thực tế, Tư Không Vịnh Dạ phát hiện người cường hôn mình là phụ hoàng xong, cũng đã trong mộng rồi, hiện tại hoàn toàn trạng thái mơ mơ ảo ảo, đại não đã muốn đình chỉ vận động, mất đi tất cả năng lực tự hỏi.

Tư Không Viêm Lưu cũng so với y cũng không khá hơn bao nhiêu.

Bình thường cho dù là đối mặt thiên quân vạn mã trực diện đánh tới, Tư Không Viêm Lưu cũng chỉ là lạnh lùng đối mặt, đao kiếm chém giết vô số địch nhân cũng không chớp mắt  một cái.

Mà giờ phút này, đối mặt Tư Không Vịnh Dạ giống như tiểu cừu thuần khiết đơn thuần lại ngây thơ, còn ánh mắt mang theo một chút vô tội, tim đập nhanh đến sắp từ trong ngực nhảy ra ngoài, đầu thiếu chút nữa nổ tung.

“Vịnh Dạ.” Tư Không Viêm Lưu nhìn Vịnh Dạ trong lòng đáng yêu không thể diễn tả bằng ngôn từ, đầu lưỡi cứng ngắc cơ hồ không có cách nào nói ra nói: “Phụ hoàng vừa rồi đối với ngươi như vậy, là hoàn toàn không có ác ý, phụ hoàng là thích Vịnh Dạ mới muốn hôn ngươi, phụ hoàng phát hiện chính mình yêu … yêu ngươi , ngươi hiểu chưa?”

Tư Không Vịnh Dạ dại ra  nửa ngày, sau đó cái hiểu cái không gật gật đầu.

Không có ánh mắt ghét và sợ hãi trong dự đoán, Tư Không Viêm Lưu trái tim vẫn lủng lẳng giữa không trung nhất thời mới hạ xuống: hoàn hảo hoàn hảo, Vịnh Dạ không bởi vì dạng này mà chán ghét mình.

Tiểu Vịnh Dạ tựa hồ cũng không ghét lời hắn mới nói, Tư Không Viêm Lưu cố lấy dũng khí bị xua tan  nội tâm không yên cùng khẩn trương, nhìn thấy Vịnh Dạ gương mặt đáng yêu, ôn nhu mở miệng nói: “Vịnh Dạ, trẫm thật sự yêu ngươi , ngươi biết không? Không phải loại phụ tử yêu thương, mà là loại tình nhân yêu thương. Phụ hoàng không thể buông tha ngươi, so với đao lăng trì trẫm còn thống khổ hơn, trẫm thật sự không muốn áp chế tình cảm của mình. Cho nên, trẫm quyết định, về sau muốn ngươi trở thành tình nhân của mình. Trẫm sẽ hảo hảo yêu thương ngươi, vĩnh viễn cũng chỉ yêu một mình Vịnh Dạ ngươi, ngươi nguyện ý không?”

Tư Không Viêm Lưu sau khi nói xong, vẻ mặt khẩn trương nhìn y, sợ chữ trong miệng y nhổ ra là ‘không muốn’.

Chính là, Tư Không Vịnh Dạ vẫn đều ngơ ngác nhìn hắn, không có phản ứng gì, giống như một pho tượng.

Nửa ngày không có được câu trả lời thuyết phục, Tư Không Viêm Lưu quơ tay trước mắt Tư Không Vịnh Dạ, vẻ mặt nghi vấn: “Vịnh Dạ, Vịnh Dạ?”

Lúc sau, Tư Không Vịnh Dạ mới đột nhiên phản ứng lại, nhất thời thần tình đỏ bừng.

Không dám lại nhìn gương  mặt tràn ngập chờ mong của hắn, Tư Không Vịnh Dạ vùi đầu lại cúi đầu, ngay cả lổ tai cũng hồng đến cơ hồ trong suốt.

Nhìn thấy y vẻ mặt quẫn bách, Tư Không Viêm Lưu nhất thời phản ứng lại, chính mình vừa rồi hình như là có chút rất đột ngột  , Vịnh Dạ còn nhỏ như vậy, như thế nào hiểu rõ việc này?

Sau đó, Tư Không Viêm Lưu mặt cũng đỏ, đầu cũng cúi xuống.

Vì thế, một đoạn thời gian rất dài kế tiếp, hai phụ tử không được tự nhiên vẫn duy trì tư thế xoay người cúi đầu đối nhau mà ngồi, trầm mặc không nói, giống như trận đấu ai bình tĩnh hơn thì sẽ thắng.

Không khí trở nên dị thường xấu hổ.

Mà một bên, tiểu lục xà nằm trên bàn nghỉ trưa mắt lạnh nhìn hai phụ tử như hai kẻ dở hơi này, miễn cưỡng lè đầu lưỡi một chút, đối hai kẻ dở hơi lớn nhỏ này cười nhạt.

Hết chương thứ sáu mươi ba