Nhìn thấy Tư Không Viêm Lưu bởi vì cực lực nhẫn cười, mà vẻ mặt có chút vặn vẹo, sắc mặt Tư Không Vịnh Dạ phút chốc hết đỏ lại trắng, trắng rồi lại xanh.
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời muốn chết.
“Không có việc gì.” Thản nhiên hồi đáp một câu, Tư Không Vịnh Dạ đầu chui vào trong chăn, cuốn hết từ đầu đến chân vào bên trong.
Tư Không Viêm Lưu nhướn mi, lập tức nhào tới, ôm lấy khúc “nem thịt người rán” thật to này .
“Vịnh Dạ ngươi vừa rồi. . . Hảo đáng yêu.” Thân thể đặt trên mặt chăn, mặt Tư Không Viêm Lưu nghiêng đè lên cười nói.
Tư Không Vịnh Dạ không trả lời, chậm chạp không phản ứng, thế nhưng Tư Không Viêm Lưu lại biết y lúc này khẳng định đã quẫn đến mức hận không thể cắn lưỡi tự tử .
“Ngần ấy năm tới nay, phụ hoàng là lần đầu tiên thấy bộ dáng ngươi. . . thú vị như vậy mà.” Tư Không Viêm Lưu ôm chặt cuộn chăn bự kia, cười càng thêm sáng lạn.
Một lát trầm mặc, Tư Không Vịnh Dạ rốt cục mở miệng, thanh âm nặng nề rốt cục từ trong chăn truyền ra: “Cút!”
Chỉ một chữ, lại nói rõ đầy đủ tâm tình y lúc này.
“Ha ha ha!” Tư Không Viêm Lưu lập tức bị chọc cười , cười như tiếng đàn mười sáu dây , ôm Tư Không Vịnh Dạ cách chăn lăn qua lăn lại trên long sàng: “Vịnh Dạ, ngươi thật sự là rất đáng yêu rồi!”
Tư Không Vịnh Dạ bị hắn ôm có chút không thở nổi, hơn nữa lăn qua lăn lại như vậy, nhất thời choáng váng đầu.
“Buông!” Tư Không Vịnh Dạ nghiến răng nghiến lợi quát.
Tư Không Viêm Lưu lúc này mới buông y ra.
Hổn hển từ trong chăn giãy ra, Tư Không Vịnh Dạ thần tình đỏ bừng trừng mắt nhìn Tư Không Viêm Lưu: “Ngươi hỗn đản này, rõ ràng lúc ấy đã vào đến, cũng không nhắc nhở ta một chút!”
Tư Không Viêm Lưu nhún nhún vai: “Ta lúc ấy bị bộ dáng kia của ngươi dọa ngây người a.”
Tư Không Vịnh Dạ nghiến răng, tinh nhãn cơ hồ phun ra lửa: “Vậy ngươi đột nhiên mang nhiều người như vậy đến làm chi? Mở hội nghị gia đình a!”
Tư Không Viêm Lưu khó hiểu: “Cái gì là hội nghị gia đình?”
Nhìn thấy ánh mắt nam nhân nghi hoặc, Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên phản ứng lại, Tư Không Viêm Lưu là người cổ đại, không hiểu từ ngữ hiện đại.
Tư Không Vịnh Dạ biểu tình nhất thời thập phần rối rắm, lửa giận vốn hừng hực thiêu đốt, toàn bộ vướng trong ngực, thế nào cũng không phát được .
Tư Không Vịnh Dạ lúc này buồn bực cực kỳ.
Nhìn thấy vẻ mặt y giống như ăn ruồi bọ thống khổ, Tư Không Viêm Lưu vội vàng chuyển hướng đề tài: “Được rồi được rồi, đừng nói tới nữa , kỳ thật cũng không có gì.”
Tư Không Vịnh Dạ vừa định mở miệng, nhưng là đột nhiên nhớ bên trong những người vừa rồi tới, Như phi Ngọc phi tựa hồ đều có, thần sắc tức khắc lạnh lùng.
“Phụ hoàng ngươi mang Như phi mấy người bọn họ đến, có phải đến khởi binh vấn tội không?” Tư Không Vịnh Dạ biến vẻ mặt, không chút thay đổi nói.
Tư Không Viêm Lưu ngây người một chút, sau đó gật gật đầu: “Đúng vậy, Như phi hôm nay đến chỗ ta khóc lóc kể lể ngươi ở Ngự hoa viên buộc nàng tự tát mấy cái tát.”
Tư Không Vịnh Dạ trong mắt hiện lên một tia hèn mọn: “Đó là đáng đời nàng.”
Tư Không Viêm Lưu có chút buồn bực nói: “Như phi dù sao cũng là phi tử của ta.”
Không biết vì cái gì, lúc hắn nói những lời này, cảm giác nội tâm không có lo lắng.
Tư Không Vịnh Dạ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn: “Ta không có địch ý nhằm vào nàng, là nàng nơi chốn đều nhằm vào ta, ta bất đắc dĩ mới làm vậy.” Dừng một chút, Tư Không Vịnh Dạ không mặn không nhạt bỏ thêm một câu: “Ta còn không nhàm chán đến mức chạy tới cùng nữ nhân của ngươi tranh giành tình nhân.”
Tư Không Viêm Lưu nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Hai người lâm vào trầm mặc, không khí nhất thời xấu hổ.
Gặp nam nhân vẻ mặt không nói gì, Tư Không Vịnh Dạ nhún nhún vai, chuyển tầm mắt, nhìn về phía giá sách một bên.
Tuy rằng vẻ mặt giả bộ không cần, nhưng là nội tâm y lại vẫn có chút ê ẩm, rất là không tư vị, làm một đế vương, Tư Không Viêm Lưu khẳng định là có rất nhiều tần phi, Tư Không Vịnh Dạ thực hiểu được điểm này.
Nhưng mà, hiểu không có nghĩa là chấp nhận.
Dục vọng của con người tựa như một hắc động thật lớn, ham muốn càng lúc càng lớn, càng ngày càng khó thỏa mãn. Tư Không Vịnh Dạ cảm giác bản thân chính là như vậy.
Trước kia, Tư Không Vịnh Dạ chỉ là hy vọng mình có thể ở bên người Tư Không Viêm Lưu là tốt rồi, nhưng hiện tại, ý tưởng muốn độc chiếm nam nhân trong nội tâm y càng ngày càng mãnh liệt, có đôi khi, thậm chí có loại xúc động muốn giết sạch tất cả nữ nhân bên người hắn.
Mỗi lần nội tâm dâng lên ý tưởng này, Tư Không Vịnh Dạ lại ra một thân mồ hôi lạnh, không tin tưởng bản thân lại trở nên hung tàn ghen tị như vậy.
Y thập phần chán ghét chính mình như vậy.
“Phụ hoàng ta muốn ra cung.” Không cần nghĩ ngợi, Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên mở miệng nói.
Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt kinh ngạc: “Tại sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn ra đi giải sầu thôi, cứ ở trong hoàng cung, ta cảm giác thực áp lực.” Tầm mắt nhìn chằm chằm vào lư hương một bên, Tư Không Vịnh Dạ thản nhiên nói.
Từ lổ nhỏ trên lư hương tràn ra sợi khói màu trắng lượn lờ, dần dần tản ra trong không khí, cũng như tâm tình Tư Không Vịnh Dạ lúc này, dao động không chừng, không có cảm giác an toàn.
Lẳng lặng nhìn gương mặt mệt mỏi của Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu trầm mặc không nói.
Hắn không nói, Tư Không Vịnh Dạ cũng không mở miệng nói chuyện, hai người lâm vào im lặng quỷ dị, lại âm thầm.
Tuy rằng tính tình luôn luôn thực ôn hòa, nhưng Tư Không Vịnh Dạ từ trước đến nay là một người quật cường, nếu hạ quyết tâm muốn làm gì đó, trên cơ bản là nhất định phải làm được, Tư Không Viêm Lưu phi thường rõ ràng điểm này.
“Ai. . .” Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Ngươi đã có ý muốn xuất cung, vậy chờ vài ngày phụ hoàng cùng ngươi đi giải sầu đi.”
“Ân.” Tư Không Vịnh Dạ thản nhiên ừ một tiếng, biểu tình trên mặt nhu hòa đi rất nhiều.
Giữa hai người không khí có chút khẩn trương nhất thời dịu đi, Tư Không Viêm Lưu cũng cảm giác thoải mái rất nhiều.
Vươn hai tay, Tư Không Viêm Lưu nhẹ nhàng ôm Tư Không Vịnh Dạ vào trong lòng: “Sự tình cứ dừng như vậy đi, chuyện Như phi cho qua đi, về sau không cần làm quá đáng như vậy.”
Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm thấy được rất là không tư vị.
Khóe miệng trồi lên một nụ cười châm chọc, Tư Không Vịnh Dạ thản nhiên nói: “Ngươi đến bây giờ còn cảm thấy đây là ta sai đi.”
Tư Không Viêm Lưu cằm cọ cọ trên đỉnh đầu y mỉm cười nói: “Không a, phụ hoàng tin tưởng Vịnh Dạ không là người như vậy, nhưng mà, bên trong hoàng cung, rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ.”
Tư Không Vịnh Dạ nhắm mắt lại, không mở miệng nói gì hết.
Tư Không Viêm Lưu cũng lâm vào trầm mặc.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau , tình yêu vô hình lan tràn bên trong.
“Phụ hoàng, kỳ thật, ta đối với Dạ Minh hảo, thuần túy là bởi vì xem y như đệ đệ của ta, y trải qua rất nhiều đáng thương .” Không biết qua bao lâu, Tư Không Vịnh Dạ đột nhiên mở miệng nói.
Y cũng không phải muốn giải thích gì, mà là thuần túy muốn đem chuyện này nói ra, y không thích bị người hiểu lầm.
Tư Không Viêm Lưu mỉm cười: “Phụ hoàng đã biết, phụ hoàng hôm nay nói như vậy thuần túy là bởi vì mà sinh khí, thực xin lỗi.”
Tư Không Vịnh Dạ thản nhiên cười cười: “Không có gì, Vịnh Dạ hiểu tâm tình phụ hoàng mà.”
“Nếu hiểu, vậy cách xa nó một chút được không?” Tư Không Viêm Lưu trêu đùa, làm ra dáng vẻ ghen tuông thập phần, ai oán nhìn y: “Phụ hoàng sẽ ghen đó.”
Tư Không Vịnh Dạ một phen đẩy mặt hắn ra, tức giận nói: “Đi đi đi, đường đường một hoàng đế, lại có thể ghen với một tiểu tử ngốc a, không sợ xấu hổ a!”
Tư Không Viêm Lưu một tay áp đảo y lên giường, vẻ mặt cười xấu xa: “Phụ hoàng chính là thích ăn dấm chua như vậy.” Dứt lời liền trường người lên, ngăn chận cái miệng của y, thuận tiện cởi bỏ y phục trên người hai người.
Sau đó, tất nhiên là một bức tranh xuân sắc khôn cùng. . .
Hai người hiểu lầm cởi bỏ như vậy, quá trình, ách. . . Coi như là nhẹ nhàng đi.
Thời gian như nước chảy lướt qua, chờ Tư Không Viêm Lưu chuẩn bị tốt hết thảy công việc ra cung, đã là nửa tháng sau .
Mã xa xa hoa chậm rãi ra khỏi thành môn, đắm chìm trong ánh bình minh sáng lạn hướng tới phương xa uốn lượn chạy tới.
Bên trong mã xa.
“Vịnh Dạ, nếu là đi ra ngoài giải sầu, tại sao cả nó cũng mang theo?” nghiêm mặt ngồi bên người Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu nhăn mi lại nhìn Dạ Minh bên kia, âm thanh lạnh lùng nói.
Ngón trỏ tay phải gãi gãi má, Tư Không Vịnh Dạ ngượng ngùng mở miệng nói: “Ta không yên tâm để y một mình ở lại trong cung, cho nên. . . . . .”
Tư Không Viêm Lưu sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi : “Không phải có Xuân Hà cùng Trần Tiến Trung chăm sóc nó sao?”
Tư Không Vịnh Dạ tự biết đuối lý, vội vàng cọ vào lòng hắn, nháy mắt mấy cái, làm nũng nói: “Phụ hoàng, đừng nóng giận , nếu đã ra ngoài rồi, vậy vui vẻ chút đi.”
Chiêu này phi thường dễ chịu, biểu tình trên mặt Tư Không Viêm Lưu nhất thời nhu hòa đi rất nhiều.
“Nếu như vậy, Vịnh Dạ cần phải hảo hảo bồi tội nga.” Sờ sờ cái cằm trơn bóng, Tư Không Viêm Lưu không có hảo ý cao thấp đánh giá y.
“A?” Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có loại dự cảm bất hảo.
“Chúng ta chắc nơi nào cũng đã làm rồi, nhưng mà hình như còn chưa làm trên ngựa mà, bằng không chúng ta đi dã ngoại rồi thử đi? Nghe nói thực thích nga.” Đè thấp thanh âm, Tư Không Viêm Lưu cười lưu manh.
Tư Không Vịnh Dạ sắc mặt đỏ lên, nghiến răng nói: “Biến thái!”
“Phụ hoàng rất thích Vịnh Dạ dùng biểu tình này mắng phụ hoàng.” Nhướn mi lên, Tư Không Viêm Lưu cười tà ác: “Nhất là lúc mắng phụ hoàng là sắc lang. . .”
Tư Không Vịnh Dạ: “Ngươi. . . . . .”
“Khụ khụ. . . . . .” Một bên Thượng Quan Lưu Hiên tay phải nắm lại che miệng, nhẹ nhàng ho khan.
Tư Không Vịnh Dạ ngẩn ra, vội vàng từ trong lòng Tư Không Viêm Lưu bắn ra, mặt đỏ tai hồng tạo khoảng cách với hắn.
Tuy rằng da mặt y chịu ảnh hưởng của đại lưu manh Tư Không Viêm Lưu này, trở nên càng ngày càng dày , nhưng cũng chưa đến nỗi có thể làm trò liếc mắt đưa tình trước mặt người khác.
Tư Không Viêm Lưu đang đùa giỡn vui vẻ mà, đột nhiên bị đánh gảy như vậy, tâm tình đương nhiên là phi thường khó chịu, lạnh lùng liếc Thượng Quan Lưu Hiên một cái, nội tâm thầm mắng nam nhân mặt như da trâu này.
Hắn vốn chỉ kêu Mã Nhược Phàm cùng bọn họ đi đường, nhưng mà Thượng Quan Lưu Hiên cũng không sợ hắn uy hiếp, chết sống phải đi theo, lý do lại là muốn bảo hộ “Yêu phu” , thật sự là làm hắn tức giận đến hộc máu.
Hết chương thứ một trăm hai mươi chín