Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 118




Sau một lát xấu hổ, Tư Không Viêm Lưu từ cảm giác không biết làm thế nào khôi phục lại, thay thần sắc đạm mạc thường ngày của hắn.

“Ngươi quơ Vịnh Dạ đến nơi này làm gì?” Hơi hơi nhíu mày, Tư Không Viêm Lưu thản nhiên mở miệng hỏi.

Ý cười trên mặt nam nhân không đổi, nhưng ánh mặt lại vì sự lạnh lùng của Tư Không Viêm Lưu mà tức khắc ảm đạm đi, có chút cam chịu hồi đáp: “Nếu ta không bắt y tới đây, ngươi sẽ đến gặp ta sao?”

Thân thể Tư Không Viêm Lưu nhất thời biến cứng ngắc, cười lạnh nói: “Ngươi còn muốn gặp ta làm gì? Sự tình trước kia đã nói rõ ràng như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từ bỏ ý định?”

Nam nhân mặt không chút thay đổi chăm chú nhìn mặt Tư Không Viêm Lưu một lát, trên mặt dần hiện lên một nụ cười thống khổ: “Nhưng là, ta cũng sắp chết, không làm vậy, chỉ sợ về sau không còn cơ hội gặp lại ngươi.”

Vẻ mặt Tư Không Viêm Lưu rõ ràng có chút kinh ngạc, như không dám tin tưởng lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy? Sao lại nhanh như thế…?”

Tuy là không thích người này, nhưng áy náy trong nội tâm, Tư Không Viêm Lưu cũng không hy vọng hắn lại gặp đau khổ gì, dù sao hắn biến thành bộ dáng này, cũng có một phần trách nhiệm của mình.

Một màn chuyện cũ nhiều năm trước nổi lên trong lòng, đẩy vào trái tim đầy vết thương của Tư Không Viêm Lưu, tuy rằng biết không bao giờ xảy ra chuyện như thế nữa, nhưng hình ảnh nghĩ lại mà kinh kia trong trí nhớ, Tư Không Viêm Lưu cảm giác đau từ xương đến tâm.

“Ta không nghĩ ngươi lại nhanh như vậy…” Tư Không Viêm Lưu thấp giọng nói, vẻ mặt có chút do dự, không nói lời kế tiếp ra.

Nhìn không chuyển mắt theo dõi hắn hồi lâu, nam nhân mới chậm rãi nói: “Không nghĩ tới ta bị độc chèn ép nhanh như vậy? Đúng không?” Chú ý tới thần sắc Tư Không Viêm Lưu có chút áy náy, vẻ mặt nam nhân buông lỏng, mỉm cười nói: “Năm đó là tự bản thân ta lựa chọn, đến bây giờ ta cũng không hối hận, ngươi không cần tự trách.”

Nam nhân cười như gió xuân thổi qua, làm cho nửa bên mặt bị tàn phá của hắn cũng trở nên đẹp hơn rất nhiều, khí chất ôn nhuận nho nhã, giống như nước chảy róc rách, làm cho người ta bất giác bị hắn hấp dẫn, quên đi vết sẹo trên mặt hắn.

Nam nhân này, trước khi bị hủy dung có lẽ là một người siêu cấp dễ nhìn mà. Ngơ ngác nhìn nửa bên mặt hoàn hảo không khuyết điểm của nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ thản nhiên nghĩ.

Song, y càng nhìn càng thấy khuôn mặt này giống với Tư Không Viêm Lưu, mày kiếm mỏng như nét hất trong chữ Hán, đôi mắt đen như mặc ngọc, cùng với mũi đẹp mà cao, trừ bỏ một vài điểm khác biệt, cứ như là từ một khuôn mẫu khắc đi ra so với Tư Không Viêm Lưu.

Nội tâm Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cả kinh, Tư Không Viêm Lưu cùng người nọ rốt cuộc có quan hệ gì? Vì sao lại giống nhau nhu vậy? Hay là…

Một đáp án dần hình thành trong đầu, sau lưng Tư Không Vịnh Dạ tức khắc dâng lên một cơn ác hàn, nội tâm cực lực muốn phủ nhận ý tưởng này, nhưng lại vô cùng bi ai phát hiện, y cơ bản không tìm ra lý do khác thích hợp giải thích chuyện này.

“Kỳ thật, ngươi không cần thiết phải như vậy.” Vẻ mặt Tư Không Viêm Lưu dần dần khôi phục lãnh đạm, nhưng trong mắt lại có một vết thống khổ không thể che dấu: “Ta không muốn nhắc lại chuyện năm đó, nhiều năm trôi qua như vậy, ta đã hoàn toàn quên chuyện của năm đó rồi.”

“Thật không?” Đối với lời nói lừa mình dối người của  Tư Không Viêm Lưu, nam nhân biểu hiện cực kỳ không tin tưởng, không chút do dự chọc thủng ngụy trang của hắn: “Ta không tin ngươi có thể quên chuyện của năm đó, bởi vì ta không có cách nào quên.”

Thân thể Tư Không Viêm Lưu có chút hơi run rẩy, vẻ mặt dần trở nên áp lực, ngữ khí cũng bén nhọn hẳn lên: “Đừng nói nữa! Ta không muốn nghe.”

Xoay người, Tư Không Viêm Lưu ôm lấy Tư Không Vịnh Dạ đang kinh ngạc ngẩn ra, vội vàng hướng ra ngoài cửa.

“Đứng lại, nếu ngươi không muốn Tư Không Vịnh Dạ vì kinh mạch toàn thân đứt mà chết.”

Thanh âm nam nhân lạnh như băng ngăn trở thành công cước bộ của hắn, biểu tình trên mặt Tư Không Viêm Lưu dần trở nên nguy hiểm, thanh âm tức khắc cũng như băng cứng: “Ngươi hạ độc Vịnh Dạ?”

Khóe miệng nam nhân cong lên một tia cười lạnh, không chút phủ nhận: “Đúng vậy, không tin thì ngươi cứ xem cổ tay phải của y.”

Nội tâm Tư Không Viêm Lưu cả kinh, vội nâng tay phải Tư Không Vịnh Dạ lên nhìn, liền thấy cổ tay phải của y có một đường màu đen nhạt đang mở rộng lên phần trên của cánh tay.

“Ngươi dùng độc gì?”

Dùng sức cầm cổ tay Tư Không Vịnh Dạ, vẻ mặt Tư Không Viêm Lưu âm ngoan nhìn chằm chằm nam nhân đang mỉm cười, trên tay ầm thầm vận chuyển nội lực muốn ngăn chặn độc tố khuếch trương trong cơ thể Tư Không Vịnh Dạ, nhưng lại vô ích, thân thể Tư Không Vịnh Dạ tựa như vực không đáy, vô luận Tư Không Viêm Lưu vận chuyển bao nhiêu nội lực, đều bị y nuốt hết, không có chút tác dụng nào.

“Cổ độc.” Nam nhân lời ít ý nhiều, trong miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ này.

Sắc mặt Tư Không Viêm Lưu khẽ biến, một nén xúc động một chưởng một phát, âm thanh lạnh lùng nói: “Nếu không muốn ta giết ngươi, liền giải cổ cho Vịnh Dạ! Nếu không, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn.”

Một chút áy náy cuối cùng còn trong nội tâm tan thành mây khói, ngôn từ của Tư Không Viêm Lưu không còn ẩn nhẫn cùng cố kỵ trước đó, ngữ khí thập phần hung ác.

Với Tư Không Viêm Lưu uy hiếp, nam nhân không để ý, ngược lại cười càng sáng lạn: “Ngươ vẫn lãnh khốc vô tình như thế a. Nhưng mà, đối với ta cũng vô dụng, dù sao ta cũng sắp chết, kéo theo một người với mình cũng không tồi mà, ngươi nói thử?”

Nụ cười trên mặt nam nhân thập phần thuần khiết hiền lương, như một con cừu vô hại, nhưng âm hiểm độc ác trong lời nói lại làm cho mọi người ở đây kinh hãi.

Trầm mặc một lát, ngữ khí của Tư Không Viêm Lưu không thể không nhẹ xuống, thử ý mở miệng hỏi: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

Nam nhân mỉm cười: “Không có gì, chỉ là muốn cùng ngươi ở một chỗ trong một ngày thôi, coi như kỷ niệm cuối cùng.”

Không đợi hắn trả lời, Tư Không Vịnh Dạ lập tức cao giọng bác bỏ: “Điều đó không có khả năng, phụ hoàng sao có thể ở cùng loại người âm hiểm giả dối như ngươi chứ?”

Sau khi biết mình bị hạ độc, Tư Không Vịnh Dạ đã sớm nghẹn một bụng hỏa, một tia hảo cảm vì đồng tình thương tiếc nam nhân lập tức tan thành mây khói, chỉ còn lại phản cảm sâu sắc. Giờ lại nghe hắn cư nhiên dùng mình áp chế hiếp bức Tư Không Viêm Lưu ở cùng hắn, Tư Không Vịnh Dạ giận sôi lên, tuy rằng chỉ một ngày, nhưng Tư Không Vịnh Dạ vẫn không chịu được.

Nam nhân thản nhiên liếc về phía Tư Không Vịnh Dạ, trong mắt hiện lên một tia hàn ý.

“Phải không?” Khóe miệng nam nhân cười lạnh, ngón tay đặt trên dây đàn: “Nhưng, ngươi không có tư cách quyết định thay Viêm Lưu.” Ngữ khí nam nhân đột nhiên trở nên hung ác, dùng sức lướt qua dây đàn, tấu ra một chuỗi âm thanh dồn dập.

“A~!” Giống như vạn cây đinh thép cùng lúc cắm vào cơ thể, Tư Không Vịnh Dạ hét thảm một tiếng, trước mắt tối sầm, ngã quỵ trên đất.

Nội tâm mọi người ở đây đều cả kinh, nam nhân lại có thể dùng tiếng nhạc điều khiển cổ độc trong cơ thể Tư Không Vịnh Dạ!

Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ đau đớn lăn lộn trên đất, Tư Không Viêm Lưu thoáng ngẩn ngơ, sau đó khôi phục tinh thần, vận nổi lực tung một chưởng về phía nam nhân.

Nam nhân khẽ nâng mi mắt, ngữ khí bình thản uy hiếp: “Dừng tay, nếu ngươi không muốn y chết ở đây.”

Thân thể Tư Không Viêm Lưu bị kiềm hãm, không cam lòng thu hồi chưởng, nhưng ánh mắt nhìn nam nhân lại thập phần hung ác, hận không thể dùng ánh mắt chém hắn thành tám khối.

Khi Tư Không Viêm Lưu thu hồi tay về, nam nhân cũng không tra tấn Tư Không Vịnh Dạ nữa, nhanh chóng dùng động tác đàn.

Mà lúc này, Tư Không Vịnh Dạ đã té trên mặt đất không nhúc nhích, chỉ thời gian ngắn ngủi, đã đau đến hôn mê bất tỉnh như vậy.

Ôm Tư Không Vịnh Dạ xụi lơ từ đất dậy, Tư Không Viêm Lưu nhất thời đau lòng như cắt.

Tư Không Vịnh Dạ lúc này cả người ướt sũng mồ hôi, giống như từ trong nước bước lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thậm chí môi cũng không có một chút huyết sắc.

“Thi độc thêm cổ trùng, trong người y chính là thất huyết cổ.” Thanh âm thản nhiên của nam nhân lại truyền tới, ngữ khí gợn sóng không sợ hãi, nhưng lại ẩn chứa một ý tứ oán độc: “Nếu trong ba ngày không giải cổ, mạch máu toàn thân của y sẽ vỡ tung mà chết.”

Tư Không Viêm Lưu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nam nhân ngồi trước cầm, hai mắt có một tầng đỏ đậm như máu, giống như một cuồng thú bị chọc giận: “Hỗn đãn, nếu Vịnh Dạ có chuyện gì, ta sẽ cho ngươi xuống địa ngục cũng không an bình!”

“Vậy ngươi nguyện ý xuống địa ngục với ta sao?” Tư Không Viêm Lưu tức giận mắng, nhưng nam nhân không giận còn cười, cười càng lúc càng sáng lạn, cả người gần như lâm vào điên cuồng.

Tư Không Viêm Lưu đã tức giận không khống chế được, hắn vốn là một kẻ thũng khí táo bạo, rốt cuộc áp lực không được lửa giận trong nội tâm, vận nội lực toàn thân, nhanh chóng chém ra một chưởng hướng về cầm thai của nam nhân.

Nam nhân hạ mi mắt, lông mi dài cong họa lên trong không khí một độ cong đẹp đẽ, có chút quyến rũ, có chút xinh đẹp. Tiếp tục đánh đàn, không tránh né một chưởng này của Tư Không Viêm Lưu.

Một tiếng nổ vang, cầm trước mặt nam nhân bị nội lực mạnh mẽ của Tư Không Viêm Lưu bổ làm hai, nhưng nam nhân ngồi trước cầm lại không chút lông tóc tổn hao.

Rõ ràng, Tư Không Viêm Lưu thủ hạ lưu tình với hắn.

“Nhanh giải cổ cho Vịnh Dạ, nếu không kế tiếp gãy không phải là cầm của ngươi.”

Tư Không Viêm Lưu thu hồi tay, lạnh lùng nhìn hắn, biểu tình trên mặt vì phẫn nộ có hơi méo mó.

“Ha hả, Viêm Lưu, ngươi vẫn khờ dại như vậy.” Động tác thong dong từ cầm đài đứng lên, nam nhân vỗ võ tro bụi trên hắc bào của mình, mỉm cười nói: “Bất quá ta đã sớm không sợ uy hiếp của ngươi, muốn ta cứu Tư Không Vịnh Dạ, ngươi nhất định phải ở cùng ta một ngày, nếu không dù ngươi giết ta, cổ độc trên người y cũng sẽ không giải trừ.”

Tư Không Viêm Lưu vô kế khả thi, hơi do dự, gật đầu: “Ta đáp ứng ngươi. Nhưng, ngươi phải cam đoan Vịnh Dạ sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Nam nhân tức khắc cười như gió xuân: “Đương nhiên, từ trước đến nay ta đều giữ lời.”

Không để ý đến hắn, Tư Không Viêm Lưu thật cẩn thận đem Tư Không Vịnh Dạ đang hôn mê trong lòng để vào lòng Mã Nhược Phà, thấp giọng dặn dò: “Cẩn thận chiếu cố hảo y.”

“Dạ, Hoàng Thượng.” Mã Nhược Phàm gật đầu thật mạnh, vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

“Tốt lắm, cứ đi đi.” Xoay người, Tư Không Viêm Lưu lạnh lùng nhìn nam nhân: “Một ngày kế tiếp, ta sẽ tuân thủ ước định ở cùng ngươi, nhưng sẽ không tiếp xúc thân thể gì với ngươi.”

“Được.” Ý cười trên mặt nam nhân không thay đổi, với điều kiện có chút hà khắc của Tư Không Viêm Lưu không có ý kiến gì.

Vì thế, thời gian kế tiếp đó, nam nhân đem Tư Không Viêm Lưu vào mật đạo bên trong, Mã Nhược Phàm cùng Thượng Quan Lưu Hiên và Tư Không Vịnh Dạ chờ ở phòng này, chờ đợi Tư Không Viêm Lưu đi ra.

“Oa, những người này đúng là hoạt tử nhân a, năng lực thao túng tử thi của người này đúng là cường.”

Không biết qua bao lâu, Thượng Quan Lưu Hiên chán đến chết không kiềm chế được, bắt đầu chạy trái chạy phải, chạy tới “đùa giỡn” hoạt tử nhân.

“Ngu ngốc, không được chạm lung tung, cẩn thận trúng độc!” Ôm chặt Tư Không Vịnh Dạ trong lòng, Mã Nhược Phàm ngồi trước cầm đài, đối với nam nhân sờ đông sờ tây như Bảo Bảo tò mò xem thường: “Đến lúc đó ta mặc kệ ngươi.”

Ha hả, mấy thứ này sao trúng độc được chứ? Thượng Quan Lưu Hiên quay sang đem khuôn mặt tươi cười nhìn Mã Nhược Phàm mở miệng nói: “Ngươi xem, ta sờ thế nào cũng đâu có gì đâu.”

Dứt lời, Thượng Quan Lưu Hiên cố ý sờ tới sờ lui trên người hoạt tử nhân ăn đậu hủ băng.

Mã Nhược Phàm bất đắc dĩ xem thường quay đầu không thèm để ý gã.

Tuy rằng mỗi ngày đều ở cùng gã, tình cảm cũng dần dần tốt lên, nhưng tính cách và ưa thích thì khác nhau nhiều lắm, căn bản không thành một khối, kể cả lúc nói chuyện cũng thường xuyên là đầu trâu không hòa ngựa.

Tưởng tượng đến đây, Mã Nhược Phàm nhất thời thở dài thật dài, cảm thán bản thân một thanh niên tốt như vậy lại lưu mẫn trên thân thể, thật sự là “Lam nhan bạc mệnh”.

“Bảo bối, ngươi suy nghĩ gì thế, có phải lại muốn hay không……… Ha hả……………” Cười hì hì tiến đến trước mặt Mã Nhược Phàm, Thượng Quan Lưu Hiên vẻ mặt *** đãng mở miệng nói.

“Nghĩ ngươi sao không đi chết sớm một chút đi!” Hung tợn trừng mắt liếc gã một cái, Mã Nhược Phàm tức giận mở miệng nói, mỗi ngày đều bị làm chết đi sống lại, Mã Nhược Phàm đối với Thượng Quan Lưu Hiên đùa giỡn đã sớm miễn dịch.

Thượng Quan Lưu Hiên: “……………”

Vì thế, “Phu quản nghiêm” Thượng Quan Lưu Hiên lại một lần nữa bị Mã Nhược Phàm hung hăng “thương thấu tâm”, cho nên trực tiếp đặt Mã Nhược Phàm trên bàn dài, nhanh chóng cởi y phục của hai người sạch sẽ, sau đó “vận động chữa bệnh tâm lý tình yêu”……

“Ô a, ngươi muốn làm gì, Thái tử điện hạ đang ở đây, hơn nữa nơi này chính là…………Ngô……… a…………”

“Ha hả, không quan hệ, bọn họ đều không nhìn thấy, nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi kêu nát yết hầu cũng không ai đến cứu ngươi đâu, ngươi liền theo tướng công ta đi………”

“A ~ ngô ~ không được, ngươi hỗn đãn này ~ theo cái đầu ngươi a~! A ~ đừng xuyên vào như vậy a! Ngô ~”

“Ngô, cưng à, ngươi vẫn nhanh như vậy a, kẹp ta thật thoải mái a, ngô ~”

“………TAT………… Hỗn đãn!”

Hết chương thứ một trăm mười tám.