Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 111




“Phụ ~ phụ hoàng, người đang lừa ~ gạt người đi.” Nhìn thấy vẻ mặt nam nhân mỉm cười, Tư Không Vịnh Dạ ngữ khí phi thường hoài nghi mở miệng nói, thanh âm hơi hơi phát run.

“Phụ hoàng như thế nào lừa Vịnh Dạ mà?” Tư Không Viêm Lưu dương dương tự đắc: “Phụ hoàng cùng Vịnh Dạ không phải cái gì cũng đã làm sao, sao Vịnh Dạ vẫn không tin mà?”

Nhìn thấy hai mắt nam nhân thâm thúy cực kỳ mê hoặc lòng người, Tư Không Vịnh Dạ cảm giác có chút lóa mắt: “Vậy người còn thú nhiều phi tử như vậy?”

“Không có biện pháp a, ai bảo ta khi đó không gặp được Vịnh Dạ mà?” Tư Không Viêm Lưu nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nếu khi đó phụ hoàng tình cờ gặp Vịnh Dạ thì tốt rồi, vậy phụ hoàng sẽ không thú nhiều phi tử như vậy.”

Dùng sức hôn trên mặt Tư Không Vịnh Dạ một chút, Tư Không Viêm Lưu cười nói: “Vậy phụ hoàng sẽ vĩnh viễn chỉ biết yêu một mình Vịnh Dạ thôi.”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cực độ không nói gì.

“Phụ hoàng, người không đúng chỗ nào hết ?” Cố nén xúc động muốn nổi bão, Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt hắc tuyến nói: “Nếu không cưới phi tử, thế gian này có thể có Vịnh Dạ sao?”

Tư Không Viêm Lưu nghiêng đầu, có chút đăm chiêu nhíu mày, sau đó vẻ mặt hiểu hết tất thảy: “Đúng nga, nếu không có phi tử, Vịnh Dạ sẽ không xảy ra sinh trên thế gian này .”

Ôm cổ Tư Không Vịnh Dạ đang khóe miệng run rẩy, Tư Không Viêm Lưu dùng sức cọ mặt mình trên mặt y, ngữ khí khoa trương mở miệng nói: “Thật đáng sợ a thật đáng sợ, nếu không có Vịnh Dạ, phụ hoàng sao có thể sống sót a.”

Nam nhân bên trong ngữ khí mang theo một tia trêu chọc nhẹ nhàng, tuy rằng biết hắn đang dỗ mình vui vẻ, nhưng Tư Không Vịnh Dạ lại vẫn cảm giác nơi yếu ớt trong nội tâm bị nhéo mạnh một chút, hạnh phúc nồng đậm nhất thời tràn ra.

Nội tâm lo lắng trở thành hư không, trên mặt Tư Không Vịnh Dạ cười ngọt ngào, nhưng lại vẫn tức giận mở miệng nói: “Uy uy uy, người muốn ôm ta tới khi nào a, rõ là ban ngày, cũng không cảm thấy dọa người sao?”

Tư Không Viêm Lưu bất vi sở động, làm nũng nói: “Phụ hoàng thích ôm Vịnh Dạ như vậy a, ai dám nói lung tung? Ta chém đầu hắn.”

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có chút dở khóc dở cười: “Phụ hoàng, người thật sự là càng ngày càng ngây thơ !” Cũng càng ngày càng đáng yêu . . .

Tuy rằng trong đầu nghĩ như vậy, nhưng Tư Không Vịnh Dạ lại không dám nói ra, y sợ nam nhân giận dữ sẽ lập tức ‘tử hình y ngay tại chỗ’ trong này, nam nhân luôn luôn không có lễ tiết gì, Tư Không Vịnh Dạ thật sự không dám trêu chọc hắn dưới tình huống như vậy.

Đối với Tư Không Vịnh Dạ nói hắn ngây thơ, Tư Không Viêm Lưu không chỉ không sinh khí mà ngược lại còn cực kỳ hưởng thụ: “Nếu phụ hoàng ngây thơ như vậy, vậy Vịnh Dạ sau này cần phải hảo hảo sủng ái phụ hoàng nga, bằng không phụ hoàng sẽ tức giận nga.” Ngữ khí còn mang theo đồng âm kỳ dị, thật sự là đáng yêu đến bạo.

Không nghĩ tới nam nhân cư nhiên còn có một mặt đồng trĩ như vậy, Tư Không Vịnh Dạ mở rộng tầm mắt, có chút tức giận mở miệng nói: “Hảo hảo hảo, Vịnh Dạ về sau ngày ngày đêm đêm, lúc nào cũng khắc khắc sủng ái phụ hoàng, vậy được rồi chứ?”

Tuy rằng ngữ khí thập phần không kiên nhẫn, nhưng là Tư Không Vịnh Dạ vẫn thập phần ôn nhu vuốt ve đầu nam nhân tựa vào trên vai y, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Người a, tuổi này rồi , còn không đứng đắn như vậy, nếu để cho người khác biết đương kim hoàng đế Đại Hoa triều lại là một người ngây thơ buồn cười như thế này, còn không cười rớt răng ra?”

“Ai dám cười? Có ai dám cười, trẫm liền. . .”

“Chém đầu hắn, đúng không?” Tư Không Vịnh Dạ tiếp theo lời nói của hắn, tức giận mở miệng nói: “Ngây thơ, đầu người có thể dễ dàng chém lung tung như vậy sao? Xem mạng người như cỏ rác, cẩn thận người khác chửi hôn quân.”

Bị Tư Không Vịnh Dạ nhỏ hơn mười mấy tuổi giáo huấn, Tư Không Viêm Lưu nhất thời có chút ngượng ngùng hít hít cái mũi, cười gượng nói: “Trẫm cũng không có xem mạng người như cỏ rác, trẫm chính là minh quân ngàn năm khó được a.”

Nam nhân chẳng biết xấu hổ mèo khen mèo dài đuôi , Tư Không Vịnh Dạ nhất thời nổi lên một thân da gà.

“Hôn quân!” Tư Không Vịnh Dạ cười nhạo nói: “Chỉ cần dựa vào những lời này của người, người chính là một thiên cổ hôn quân.”

Tư Không Vịnh Dạ làm như vậy không khác nào nhổ răng cọp, giáp mặt một hoàng đế nói hắn là hôn quân, phỏng chừng hành vi của Tư Không Vịnh Dạ là trước nay chưa ai dám làm, sau này chắc cũng không ai.

Chẳng qua, đối với ngôn ngữ mạo phạm như vậy, nam nhân không chỉ không giận tím mặt, ngược lại cười ha ha lên: “Ha ha ha, trẫm chính là một hôn quân, vì Vịnh Dạ mà sắc lánh trí hôn, vậy thì thế nào, trẫm vì Vịnh Dạ, thà rằng từ bỏ giang sơn này. . .”

Ngôn ngữ lớn mật như vậy, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng che miệng nam nhân, vừa vội vừa giận quát lớn nói: “Phụ hoàng người nói cái gì a, có thể nói lung tung như vậy sao? Giang sơn tốt xấu cũng là lão tổ tông hạnh hạnh nhược nhược dốc sức tạo ra, sao có thể lấy ra vui đùa như vậy?”

Đối với Tư Không Vịnh Dạ thất kinh, Tư Không Viêm Lưu lại có vẻ rất không cho là đúng.

Nhẹ nhàng lấy tay Tư Không Vịnh Dạ đang che miệng hắn ra, Tư Không Viêm Lưu hai tay để trên bờ vai y, tạo khoảng cách giữa hai người.

Cúi đầu lẳng lặng nhìn mặt Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu khóe miệng vẫn mang theo một tươi cười thản nhiên, tự tin mà tùy ý, có một bĩ khí tự cao tự đại: “Cho nên a, trẫm muốn có giang sơn, cũng tuyệt đối sẽ không buông tha Vịnh Dạ.”

Nam nhân ngữ khí bình thản, nhưng trong lời nói lại tràn ngập vương khí,cường thế mà bá đạo, có một loại khí chất phi dương tiêu sái không gì là không có được.

Tư Không Vịnh Dạ không khỏi ngây người.

Y cho tới bây giờ vẫn cảm thấy được, Tư Không Viêm Lưu là một nam nhân cực có mị lực, anh tuấn vĩ ngạn, lại có quyền thế, có thể làm cho một nữ nhân cao ngạo vì hắn thần hồn điên đảo, quỳ gối ở dưới long ngoa* nạm vàng của hắn.

Nhưng nam nhân lại bỏ qua  vô số mỹ nữ trong thiên hạ, chỉ lựa chọn  y.

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời cảm thấy bản thân may mắn như thế nào, có thể có được tình yêu của nam nhân ưu tú nhất thiên hạ.

Đồng thời, y cũng hiểu bản thân phi thường bất hạnh, bởi vì y cả đời này chỉ sợ sẽ lúc nào cũng lo lắng, một nam nhân cực phẩm như vậy có thể bị nam nhân hoặc nữ nhân khác bắt cóc bất cứ lúc nào, cuộc sống như vậy phỏng chừng cũng sẽ thực buồn bực đi.

“Ai. . .” Tưởng tượng đến đây, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời vô lực gục đầu xuống, hít thật sâu một hơi.

Mặc dù có chút uể oải, nhưng Tư Không Vịnh Dạ vẫn lập tức đả khởi  tinh thần, bởi vì y cảm thấy được mình chung quy là nam nhân, không nên vì mấy chuyện nữ nhân thường tình mà quá mức lãng phí tinh lực.

Dù sao y cùng Tư Không Viêm Lưu đều là nam nhân, cho dù Tư Không Viêm Lưu từ bỏ y, y cũng có thể nghĩ biện pháp đoạt lại tâm nam nhân, mà không phải giống nữ nhân, ngồi một chỗ nghĩ xót cho thân mình, đó vốn không phải hành vi một người nam nhân nên có, tuy rằng hiện tại y rất yếu, nhưng là kiếp trước tốt xấu cũng là một lính đánh thuê, nếu ngay cả chút việc nhỏ cũng làm không được, vậy đúng là dọa người.

“Nếu người dám vứt bỏ ta, ta sẽ hung hăng giáo huấn người.” Mạnh mẽ nắm áo nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ ngẩng đầu lên, hung tợn gầm nhẹ nói với nam nhân.

Nam nhân so với Tư Không Vịnh Dạ cao hơn gần hai cái đầu, Tư Không Vịnh Dạ nắm lấy hắn như vậy, tựa như một con mèo con tức giận với một đại lão hổ nhe răng nhếch miệng, trường hợp thập phần buồn cười, mà Tư Không Vịnh Dạ không chút nào ý thức được điểm ấy, vẫn hung tợn trừng mắt nhìn nam nhân, bộ dáng kia, giống như là lão bà đang giáo huấn chồng mình ‘ hồng hạnh xuất tường ’.

Đối mặt  Tư Không Vịnh Dạ ‘ uy hiếp ’, Tư Không Viêm Lưu nao nao, sau đó hiểu rõ cười, cúi thân mình, nhìn thẳng vào y, ôn nhu nói: “Phụ hoàng thề tâm không thay đổi, nếu không phụ hoàng tùy Vịnh Dạ giáo huấn thế nào cũng được, được không?”

Tư Không Vịnh Dạ bán tín bán nghi nhìn hắn: “Thật vậy chăng?” Nhìn thấy nam nhân vẻ mặt cà lơ phất phơ tươi cười, Tư Không Vịnh Dạ thật sự là không thể tin được lời hắn nói.

“Đương nhiên là thật rồi, Vịnh Dạ, phụ hoàng còn lo lắng ngươi sẽ thay lòng đổi dạ mà.” Hai tay nắm hai má phấn nộn của Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Viêm Lưu cười xấu xa  dùng sức kéo qua kéo lại: “Đến lúc đó, phụ hoàng sẽ không chút do dự trừng phạt Vịnh Dạ nga.”

Hai má bị động tác hơi thô bạo của nam nhân chà đạp đau hỏa lạt lạt, Tư Không Vịnh Dạ một phen chụp móng vuốt sói của nam nhân ra, hai tay che mặt, nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn nam nhân vẻ mặt cười đáng giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần loạn nhéo mặt ta, ta đã là đại nhân, đừng xem ta như một tiểu hài tử mà đối đãi.”

“Nga?” Tư Không Viêm Lưu chọn chọn mi, cười xấu xa nói: “Nhưng mà, trong cảm nhận của phụ hoàng, Vịnh Dạ vĩnh viễn luôn là một tiểu hài tử đáng yêu a.” Dứt lời, lại vươn móng vuốt sói, ý muốn tiếp tục chà đạp hai má Tư Không Vịnh Dạ đã có chút sưng đỏ.

Tư Không Vịnh Dạ vội vàng gạt đi, vẻ mặt cảnh giác nhìn nam nhân giống như một con mèo nhỏ dựng lông.

Tư Không Viêm Lưu tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha y, mỹ vị đến miệng lại dễ dàng bỏ qua, thật sự không phải phong cách của hắn.

Vì thế, trên mặt lộ ra nụ cười tối tà ác trong đời, Tư Không Viêm Lưu vươn hai tay, không ngừng khua hai tay vào nhau, chậm rãi tới gần Tư Không Vịnh Dạ, miệng còn dùng  ngữ khí làm cho Tư Không Vịnh Dạ rợn tóc gáy nói: ” Ngoan, để phụ hoàng sờ sờ mặt Vịnh Dạ. . . . .” Dáng vẻ đó, giống như một đại hôi lang nhìn con mồi.

Nhìn thấy cặp mắt nam nhân phiếm  lục quang, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có loại phi thường dự cảm bất hảo. . .

Sự thật chứng minh, sống cùng ác lang, thần kinh Tư Không Vịnh Dạ thật là phi thường mẫn cảm.

Cho nên, khi nam nhân một tay áp vào y thạch bích, một hơi cắn cái cổ trắng nõn thon dài của y, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời nội tâm kêu rên: không thể nào, thật sự ở đây đánh dã chiến a. . . Không cần a a a a. . .

Chính là, đối với Tư Không Vịnh Dạ ánh mắt cầu xin, nam nhân quá thú tính hoàn toàn không để ý đến, bắt đầu hung mãnh mà bá đạo công thành lược trì.

Nhanh chóng bỏ hết y phục của hai người, nam nhân một tay áp Tư Không Vịnh Dạ vào vách đá lạnh lẻo, động tác ôn nhu tiến nhập thân thể y, sau đó bắt đầu mãnh liệt va chạm.

Khi cực đại kiên quyết của nam nhân tiến vào thân thể Tư Không Vịnh Dạ, Tư Không Vịnh Dạ liền không hề phản kháng, bắt đầu chủ động đón động tác của nam nhân.

Nếu đều là nam nhân, vậy không cần phải … kiều tình như vậy, muốn làm liền làm đi. Hung hăng cắn môi nam nhân, Tư Không Vịnh Dạ âm thầm nghĩ.

Tự tôn của nam nhân trong nội tâm dần dần thức tỉnh, Tư Không Vịnh Dạ không hề bị động giống như trước, bắt đầu đối nam nhân triển khai  ‘ phản kích ’, từ trong tâm đến thân thể. . .

Vì thế, một khắc này, Tư Không Vịnh Dạ bắt đầu từ một thiếu niên yếu ớt, bắt đầu chân chân chính chính lột xác làm một nam tử hán.

Tuy rằng là dưới ban ngày, nhưng nơi này thuộc loại cực kỳ hẻo lánh ở Ngự hoa viên bình thường rất ít có người đến, hơn nữa nơi này có khối cự thạch ngăn cản, rất khó bị người phát hiện, cho nên, hai người làm thực yên tâm.

Vì thế, thời gian rất dài kế tiếp, sau khối cự thạch tràn ngập  tiếng hai người hít thở ồ ồ cùng tiếng đánh thân thể thanh thúy, làm cuối mùa thu nhẹ nhàng khoan khoái nhiễm một vẻ *** mĩ diễm lệ.

Tuy rằng nơi nơi đều là một cảnh tượng hiu quạnh, nhưng chỗ hai người bọn họ, thật sự là có thể xưng là ‘ xuân ý dạt dào ’.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hai người từ mặt sau của cự thạch mặt đi ra, đã là một canh giờ sau.

“A, thực sảng khoái, trẫm đã lâu không phát tiết vô cùng nhuần nhuyễn như vậy” , mở hai tay ra, Tư Không Viêm Lưu sau khi ‘ ăn uống no đủ ’ duỗi thắt lưng, vẻ mặt thần thanh khí sảng.

Mà phía sau hắn, bị ăn sạch Tư Không Vịnh Dạ run rẩy bước ra, sắc mặt một mảnh xanh trắng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi hỗn đản này ~ cư nhiên lại làm mạnh như vậy!”

Thắt lưng đau nhức không thôi, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm thầm mắng Tư Không Viêm Lưu là đại “chủng mả”* không biết tiết tháo, hận không thể đánh mạnh một cái lên gương mặt tươi cười đáng giận của nam nhân.

Nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ vẻ mặt phẫn hận, Tư Không Viêm Lưu chẳng biết xấu hổ đưa mặt qua, cười xấu xa nói: “Nếu không, chúng ta về sau lại đến nơi này ‘ ngoạn ngoạn ’?”

“Ngoạn cái đầu ngươi!” Bởi vì thân thể bị tàn phá quá độ mà làm cho Tư Không Vịnh Dạ tính tình bạo phát mạnh.

Tư Không Viêm Lưu: “. . . . .”

Chỉ chỉ ngón tay, Tư Không Viêm Lưu vẻ mặt ủy khuất cúi đầu: “Làm gì dữ như vậy a, Vịnh Dạ vừa rồi rõ ràng kêu thích như vậy, cũng gắt gao hút  phụ hoàng không cho phụ hoàng đi ra.” Nam nhân thấp giọng lẩm bẩm , thường dùng ánh mắt ai oán liếc Tư Không Vịnh Dạ một chút, thấy dáng vẻ y vẫn muốn ăn thịt người như cũ, ánh mắt nhất thời càng thêm đáng thương .

Một nam nhân ngưu cao mã đại lại còn giả bộ đáng thương, Tư Không Vịnh Dạ nhất thời có loại xúc động muốn đầu đâm vào tường chết.

Hai chân có chút như nhũn ra, không muốn đợi thời điểm chống đỡ không được bị nam nhân ôm trở về, Tư Không Vịnh Dạ cắn răng, bắt đầu hướng về tẩm cung chậm rãi di động, tốc độ có thể so với rùa, hơn nữa tư thế đi đường thập phần không tự nhiên, lúc lắc lúc lắc giống như một con vịt con, đáng yêu cực kỳ.

Cố nén xúc động muốn ôm bụng cười to, Tư Không Viêm Lưu đi theo phía sau y, hai tay để sau lưng, cười tủm tỉm nhìn thân ảnh phía trước lay động, chậm rì rì tiêu sái . . . .

Mà một đám người bị bọn họ bỏ trên trong mảnh rừng hải đường ở Ngự hoa viên, bởi vì không nhận được thánh chỉ có thể rời đi, ngơ ngác ngồi ở đó đến sáng sớm ngày hôm sau. . . .

Hết chương thứ một trăm mười một

long ngoa*: giày của vua.

chủng mả: ngựa đực =))