Nguyệt Hạ Triền Miên

Chương 105




    Tiếng vải dệt chói tai vang lên, cánh tay thon dài như bạch ngọc của Tư Không Vịnh Dạ nhất thời bại lộ ra trong không khí.

Cầm nửa ống tay áo trong tay, Tư Không Vĩnh Ngạn ngơ ngác nhìn cánh tay lộ ra bên ngoài của Tư Không Vịnh Dạ, theo bản năng nuốt  nuốt nước miếng.

Quay đầu, Tư Không Vịnh Dạ xanh cả mặt nhìn cánh tay mình buồn cười lộ ra , nhất thời tức giận ngay cả nói cũng không nói ra được.

“Cái kia, Tứ hoàng đệ, ta ~ ta ~ không phải cố ý ~!”

Phản ứng lại, Tư Không Vĩnh Ngạn vội vàng tiến bước lên, luống cuống tay chân mở miệng giải thích, nhưng lại càng nói càng loạn.

Nhìn thấy dáng vẻ hắn đỏ mặt tía tai sốt ruột, Tư Không Vịnh Dạ cười khổ khoát tay: “Quên đi, chỉ là một bộ y phục thôi.”

Dứt lời, Tư Không Vịnh Dạ xoay người bước đi.

Y không bao giờ muốn dây dưa cùng người này nữa.

Nhìn thấy trong mắt y không thêm che dấu chán ghét, Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời có chút nóng nảy, vội vàng chạy lên giữ chặt tay y mở miệng nói: “Tứ hoàng đệ, chớ đi! Ta vừa rồi thật sự không phải cố ý!”

Không biết vì cái gì, Tư Không Vĩnh Ngạn vốn là từ trong nội tâm ghét Tứ hoàng đệ chưa từng gặp mặt này, vẫn là hận không thể đem “dụ dỗ nam tử” trong miệng mẫu hậu chi nhi hậu khoái.

Nhưng là, lần đầu tiên nhìn thấy mặt Tư Không Vịnh Dạ, ý tưởng trước đó trong nội tâm hắn tức khắc tan thành mây khói, chỉ còn lại có cảm giác khác thường ngay cả chính hắn cũng không làm rõ được.

Muốn cùng y một chỗ; muốn nhìn khuôn mặt y tươi cười; thậm chí muốn ôm y vào trong ngực, sau đó. . .

Tư Không Vĩnh Ngạn tim đập nhất thời kịch liệt nhanh hơn, một dòng nhiệt nóng nháy mắt lan khắp toàn thân, hướng thẳng lên đỉnh đầu.

Loại cảm giác này thật kì quái. . .

Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời cảm giác có chút không hiểu tại sao.

Bắt lấy tay Tư Không Vịnh Dạ, xúc cảm lạnh mà mềm mại làm cho Tư Không Vĩnh Ngạn không tự kìm hãm được giật mình một cái.

Bất đắc dĩ nhìn hắn với nửa con mắt, Tư Không Vịnh Dạ nội tâm cười khổ: người này rốt cuộc là làm sao vậy? Như thế nào cứ quấn lấy ta không buông a! Phiền muốn chết!

Xoay người, Tư Không Vịnh Dạ không kiên nhẫn nhìn hắn một cái, ngữ khí lạnh như băng mở miệng nói: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Có thể một lần nói rõ ràng không? Thỉnh không cần lôi thôi lề mề.”

Ngôn ngữ đúng là sắc bén chưa từng có.

Tình huống tựa hồ càng ngày càng hỏng, Tư Không Vĩnh Ngạn vốn là là tính toán hảo hảo nối lại một chút cảm tình huynh đệ, cơ mà lại giống như làm cho Tư Không Vịnh Dạ đối hắn càng ngày càng chán ghét.

Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời nội tâm kêu rên: không cần a ~ ta sao có thể để Tứ hoàng đệ đáng yêu như vậy chán ghét ta?

Thấy hắn thời gian dài không có trả lời, Tư Không Vịnh Dạ một phen bỏ tay hắn ra xoay người bước đi.

Tư Không Vĩnh Ngạn tự nhiên là không nghĩ ngợi kéo tay y.

Thế nhưng, đầu óc Tư Không Vĩnh Ngạn từ trước đến nay đơn thuần, một phút kích động liền quên  khống chế lực trên tay, hơn nữa khi Tư Không Vịnh Dạ xoay người hướng cánh tay thay đổi, Tư Không Vĩnh Ngạn lực đạo hàng năm tập võ nhất thời toàn bộ dồn vào cổ tay Tư Không Vịnh Dạ, hơn nữa hướng của lực cùng cánh tay Tư Không Vịnh Dạ vừa lúc thành một góc chín mươi độ.

Vì thế. . .

“Ca ~!”

Tiếng vang lanh lảnh từ cổ tay Tư Không Vịnh Dạ truyền đến, thanh âm tuy nhỏ, nhưng là lại vô cùng rõ ràng.

Hai đương sự nhất thời hóa đá.

Ngơ ngác nhìn thấy bàn tay trái mình quỷ dị vặn vẹo, biểu tình trên mặt Tư Không Vịnh Dạ phi thường bình tĩnh, nhưng là hai tròng mắt lại dần dần trở nên đỏ đậm.

Một cơn hàn ý không hiểu từ lưng nổi lên, Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời cả người ứa ra mồ hôi lạnh.

Gió nhẹ thổi qua, nhẹ tung mái tóc hỗn độn của Tư Không Vịnh Dạ, đôi mắt y đột nhiên biến thành màu đỏ sẫm, như ẩn như hiện trong màu đen tung bay.

Vội vàng buông tay Tư Không Vịnh Dạ ra, phản ứng được, Tư Không Vĩnh Ngạn vội vàng mở miệng: “Ta ~ ta không phải cố ý Tứ ~ Tứ hoàng đệ, ngươi không sao chứ!”

Tư Không Vịnh Dạ chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt luôn luôn thực đáng yêu, bởi vì đau đớn mà có chút vặn vẹo.

Khóe miệng có chút run rẩy, Tư Không Vịnh Dạ cầm tay bị hắn kéo trật khớp, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi tới thử xem, rõ ràng bị ngươi xoay đến trật khớp, ngươi nói đau không đau a? A? A?”

Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời đau lòng không thôi, vội vàng vươn tay muốn đi bắt cánh tay bị thương của y: “Ta đến giúp ngươi nhìn xem.”

Tư Không Vịnh Dạ làm sao còn dám để hắn đối diện mình, vội vàng lui về phía sau, sắc mặt bởi vì bị kinh hách mà có chút trắng bệch: “Ngươi ~ ngươi đừng lại đây!”

Chính là, y vừa lui về phía sau liền xảy ra chuyện.

Bọn họ dưới chân vốn là con đường đá cuội, cho nên bề mặt ngoài phi thường không bằng phẳng, Tư Không Vịnh Dạ cuống quít như vậy, sau lưng ngã lên  một khối đá cuội lộ lên.

Thân thể chao đảo, Tư Không Vịnh Dạ liền ngồi thẳng xuống.

“Má ơi!”

Mông tiếp xúc đến mặt đá cuội cứng rắn kia, Tư Không Vịnh Dạ hét thảm một tiếng, lập tức từ mặt đất bắn đứng lên.

Ngày kia mông Tư Không Vịnh Dạ bị Tư Không Viêm Lưu “tàn phá” quá độ, tuy rằng đã qua  vài ngày, nhưng căn bản là chưa hồi phục.

Hơn nữa mặt đất gập ghềnh, lực sát thương thật đúng là không kém, người thường liền như vậy trực tiếp ngã lên cũng đã đau nửa ngày, càng miễn bàn Tư Không Vịnh Dạ mông “thực bị thương”  .

Hai tay che mông, Tư Không Vịnh Dạ giống như cương thi, không ngừng nhảy tới nhảy lui, động tác thập phần “tiêu chuẩn” , nếu không phải từ  miệng y phát ra tiếng kêu thảm thiết, cùng bên trong hai mắt chảy ra hai hàng lệ như thác nước, người không rõ nguyên cớ chỉ sợ sẽ nghĩ đến cương thi ngay.

Chính là, y vừa mới nhảy vài cái, không cẩn thận, lại ngã quỵ trên mặt đất, đến đây trời đất quay cuồng.

Tiếng kêu thảm thiết quàng quạc ngừng lại, Tư Không Vịnh Dạ lẳng lặng nằm sấp té trên mặt đất ngay đơ. . .

Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời sợ tới mức hồn vía lên mây.

Vội vàng bay qua phía y, ôm y vào trong lòng, Tư Không Vĩnh Ngạn vẻ mặt thật có lỗi nhìn y: “Tứ hoàng đệ, ngươi không sao chứ?”

Nhìn thấy “đầu sỏ gây chuyện” biến y thành như vậy vẻ mặt vô tội, Tư Không Vịnh Dạ thiếu chút nữa nhào đến một cái cắn chết hắn.

“Ngươi ~ này ~ hỗn ~ đản! Lão ~ tử ~ muốn giết ngươi! A a a a!”

Tư Không Vịnh Dạ mắt mạo lục quang, khóe miệng run rẩy, nội tâm đem mười tám đời tổ tông của Tư Không Vĩnh Ngạn theo thứ tự ân cần thăm hỏi n lần. (-_-! , ngươi cũng thuận tiện đem mười tám đời tổ tông của mình mắng n lần. )

Tư Không Vĩnh Ngạn nhất thời tội nghiệp nhìn y, không rõ chính mình rốt cuộc làm sai  cái gì, làm Tứ hoàng đệ giận dữ như thế.

Tư Không Vịnh Dạ đã muốn tức đến vô lực mở miệng mắng hắn.

Một phen đẩy ôm ấp của hắn ra, động tác Tư Không Vịnh Dạ thập phần thô lỗ, xoay người bước đi.

Chính là y mới vừa bước đi, trước mắt liền tối sầm, nhất thời cảm giác trời đất quay cuồng, thân thể lại lảo đảo, giống như lá rụng mùa thu, động tác nhẹ nhàng. . . . ách, ngã xuống.

Đau lòng muốn chết, Tư Không Vĩnh Ngạn tự nhiên lại theo bản năng đưa tay đỡ y, chính là, một cú đưa tay này. . .

“Răng rắc ~”

Tiếng xương cốt va vào nhau lại vang lên, so với trước đó lớn rất nhiều.

Hai người đồng thời cúi đầu, nhìn về phía cổ chân phải của Tư Không Vịnh Dạ.

Tư Không Vĩnh Ngạn mặt trắng, Tư Không Vịnh Dạ mặt tái.

Tư Không Vĩnh Ngạn quýnh lên, nhất thời đầu óc nóng lên, cư nhiên trực tiếp buông Tư Không Vịnh Dạ trong lòng ra.

Cổ chân bị thương, Tư Không Vịnh Dạ tự nhiên không có cách nào chống đỡ thân thể mình, khi Tư Không Vĩnh Ngạn buông y ra, liền nghiêng về phía bên phải, ngay cả thời gian tạm dừng cũng không có.

Tư Không Vĩnh Ngạn tự nhiên là sẽ không trơ mắt nhìn y ngã xuống, vì thế, lại đưa tay lôi kéo. . .

“Xẹt ~”

Tiếng vải dệt chói tai mà ngân nga lại vang lên, y phục của Tư Không Vịnh Dạ nhất thời bị hắn xé thành hai nửa.

Lại té thật mạnh trên mặt đất, Tư Không Vịnh Dạ đau đến khí lực kêu thảm thiết cũng không có . Y rốt cục hiểu được, kẻ tên là Tư Không Vĩnh Ngạn, chắc chắn là khắc tinh kiêm luôn tai tinh* của y.

Ngơ ngác nhìn thấy Tư Không Vịnh Dạ nửa người trên duyên dáng đột nhiên lộ ra ngoài, Tư Không Vĩnh Ngạn cầm trong tay nửa y phục của Tư Không Vịnh Dạ, cả người cứng ngắc giống như một pho tượng gỗ.

Đứng ở một bên, Tư Không Vũ Hân cùng Hỉ Toàn đồng dạng xem ngây người hài kịch liên ngoài ý muốn của họ, biến thành trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa ngay cả hô hấp cũng quên .

Tư Không Vĩnh Ngạn thân thể vừa động, lại muốn vươn tay kéo y.

Tư Không Vịnh Dạ nhất thời sợ tới mức hoa dung thất sắc, mất hết mặt mũi cũng không để ý, trượt về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn: “Ngươi ~ ngươi ~ ngươi đừng qua đây!”

Tư Không Vĩnh Ngạn tay nâng giữa không trung nhất thời ngừng tại chỗ, vẻ mặt bị thương.

Thấy hắn không tái động, Tư Không Vịnh Dạ vội vàng hướng Hỉ Toàn đứng ngốc ở một bên xua tay, hô lớn: “Hỉ Toàn! Mau ~ mau tới đây chúng ta quay về tẩm cung!”

Vì thế, với Hỉ Toàn nâng đỡ, Tư Không Vịnh Dạ như tránh quỷ, khập khiễng vội vã ra khỏi Ngự hoa viên.

Ngơ ngác nhìn thấy “bóng hình xinh đẹp”  nửa thân trần Tư Không Vịnh Dạ rời đi, Tư Không Vĩnh Ngạn chớm yêu nhất thời cảm thấy mất mát.

“Hoàng huynh, ngươi ~ vừa rồi có phải cố ý hay không?” Vẫn trầm mặc không nói Tư Không Vũ Hân đột nhiên mở miệng, kéo Tư Không Vĩnh Ngạn từ trong ảo tưởng “thất tình” lại.

Thản nhiên liếc mắt một cái Tư Không Vũ Hân bên cạnh, Tư Không Vĩnh Ngạn thở dài một hơi: “Ai ~~, điều này sao có thể, Tứ hoàng đệ đáng yêu tuấn mỹ như vậy, ta sao có thể cố ý thương tổn hắn?”

“Vậy ngươi vừa rồi. . .”

Tư Không Vũ Hân nhất thời vẻ mặt hắc tuyến, nàng thật sự là không có biện pháp tin tưởng sự việc liên tiếp vừa rồi làm cho người ta không thể tưởng tượng lại là ngoài ý muốn.

Theo nàng thấy, căn bản là Tư Không Vĩnh Ngạn cố ý.

“Ai, ta cũng không biết a! Vừa nhìn thấy Tứ hoàng đệ liền cảm giác cả người đều quái lại, thân thể không nghe sai bảo chút nào.”

Thở thật dài, Tư Không Vĩnh Ngạn tiếp tục đem tầm mắt chuyển đến bóng dáng Tư Không Vịnh Dạ càng ngày càng mơ hồ, kìm lòng không đậu ôm nửa phần y phục bị chính mình xé ra từ trên người Không Vịnh Dạ vào trong ngực.

Ôm thật chặt, giống như thật sự ôm y vào trong ngực. . .

Hết chương thứ một trăm lẻ năm.

Tai tinh*: tai [tai nạn], tinh [sao].