Nguyệt Hạ An Đồ

Chương 65: 65: Bạn Trai Cậu Không Có Trách Nhiệm Gì Hết





Biên tập: Cát
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Tác giả: Thẩm trà xanh login ~~~ lần này chính là phonesex, nói về thùng đồ bí mật mà Tạ Văn Hiên đưa tới ở chương 25.

Cái gì? Không được kể lại nội dung? Không được là được rồi.

(PS: Chương sau gặp lại chồng)
Sáng nay khi Thẩm An Đồ rời giường, đầu óc cậu mơ hồ một hồi lâu, cậu thong thả tự hỏi.

Nguyên nhân đầu óc mơ hồ như vậy là vì ngủ không đủ giấc, tối hôm qua cậu chỉ ngủ được bốn tiếng, vì sao lại ngủ muộn như vậy? Bởi vì...
Thẩm An Đồ chậm rãi quay đầu nhìn bốn phía —— biệt thự của Tạ Đạc, giường lớn lộn xộn không chịu nổi.

Dưới giường là một đống hỗn độn, gồm những loại quần áo khi Thẩm An Đồ mà lúc tỉnh có đánh chết cậu cũng sẽ không mặc cùng với tây trang của Tạ Đạc.

Mỗi thứ rơi rớt một nơi, trong đó còn lẫn mấy món đồ chơi nhỏ, còn có chút chất lỏng không rõ vương vãi trên quần áo và thảm...
Trí nhớ dần dần trở nên rõ ràng, Thẩm An Đồ nhớ ra, tối hôm qua, vì muốn dỗ Tạ Đạc nguôi giận nên cậu lôi ra một thùng đồ dùng mà Tạ Văn Hiên từng đưa tới, sau đó lôi kéo Tạ Đạc thử tất cả đạo cụ trong đó.
Thẩm An Đồ vò đám tóc trên đầu một phen, nhìn trần nhà thở dài.
Tạ Đạc rất gợi cảm, anh chỉ để lộ khuôn mặt cũng đủ giết chết cậu.

Tối hôm qua anh còn cố ý trêu chọc, đã cố ý để nửa thân trên trần trụi lúc ẩn lúc hiện thì thôi còn nói mấy câu mập mờ làm Thẩm An Đồ càng thêm xao động.

Anh biết Thẩm An Đồ không chạm được vào anh đã phải nhịn vất vả thế nào.
Nhưng sau khi tình dục bay sạch chính là trống rỗng vô tận, Thẩm An Đồ vô cùng muốn cái ôm của Tạ Đạc, nhưng người đàn ông vô tình này thậm chí không chịu gửi lại ảnh khỏa thân để đáp lại tấm ảnh trần trụi mà cậu gửi đi.
Thẩm An Đồ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tạ Đạc, gõ câu "Khi nào anh về" vào khung chat, nghĩ nghĩ rồi lại xóa từng chữ đi.


Cậu biết vì sao Tạ Đạc mãi không chịu về nước, từ vài câu của Tạ Văn Hiên cậu có thể tưởng tượng được sự khó khăn trong quá trình phục hồi chức năng của Tạ Đạc.

Cậu không muốn tăng thêm áp lực cho anh, vì thế chỉ có thể lấy lui làm tiến, gửi cho anh một tin nhắn thoại: "Tối qua anh trai thật tuyệt, sau này có thể hẹn anh tiếp không?" Đồng thời gửi vào một cái phong bao đỏ thẫm.
Vài phút sau, câu trả lời của Tạ Đạc nhảy ra: Mười lăm lần.
Da đầu Thẩm An Đồ run lên: Sao lại thế? Chiều hôm qua vẫn là tám lần!
[Tối qua em nói không đúng hai lần, tự chơi X bốn lần, cộng với sáng nay, chính xác là mười lăm lần.

] Tạ Đạc sắp xếp rõ ràng cho cậu.
Thẩm An Đồ tức giận mức gầm lên với anh: "Anh không nói lý?!"
Một lát sau, di động có một tin nhắn thoại từ Tạ Đạc, Thẩm An Đồ mặt không đổi sắc mở ra, nhất thời bên tai vang lên một giọng nam trầm khàn gợi cảm.
"Thẩm An Đồ, em muộn giờ đi làm rồi."
Thẩm An Đồ tức giận mắng một câu thô tục, cậu lại đáng xấu hổ mà hưng phấn.
Bởi vì tối qua không ngủ đủ, cả ngày Thẩm An Đồ đều không có tinh thần.

Cậu từ chối tiệc rượu buổi tối, cho thư ký Đường về sớm.
Năm mới sắp đến, hoạt động kinh doanh ở tất cả các khu kinh doanh lớn đều bùng nổ, tất cả các cửa hàng đều đẩy mạnh tiêu thụ, ngay cả các cửa hàng trang sức cũng tổ chức nhiều sự kiện.
Sau khi ra khỏi tòa cao ốc Cẩm Thịnh, rẽ một cái là quảng trường thương mại lớn nhất thành phố Z.

Hiện tại là giờ cao điểm buổi tối, đường chật như nêm cối, xe Thẩm An Đồ vừa vặn kẹt trước cửa một cửa hàng trang sức, cửa hàng này nổi tiếng có nhiều mẫu nhẫn cưới, Thẩm An Đồ nhịn không được liếc thêm vài lần.
Thẩm An Đồ chống một tay lên cửa xe quan sát các cặp đôi ra vào cửa hàng, trên mặt trần đầy hạnh phúc.

Thấy vậy thì trong bụng toàn là acid pantothenic, không biết cái nhẫn hôm đó cậu chọn đã bị bán đi chưa.
Nghĩ nghĩ một lúc, Thẩm An Đồ lại bắt đầu tính toán hôn lễ của cậu và Tạ Đạc.

Vết thương ở chân của Tạ Đạc vẫn chưa khỏi được, chắc họ không thể tổ chức đám cưới trong năm nay, vậy chuyển sang năm sau, nhưng năm sau là năm sau nào? Ngày hai tháng một âm lịch là năm sau mà ngày ba mốt tháng mười hai cũng là năm sau.


Lại nói, hôn lễ cũng phải ra dáng hôn lễ chứ...
Thẩm An Đồ đang ở miên man suy nghĩ, đột nhiên một chiếc Porsche màu hồng nhạt dừng lại gần đó, Thẩm An Đồ nhìn theo thân xe xa hoa kia, chỉ thấy người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt bước xuống xe, đi về phía cửa hàng trang sức.
Giao thông tắc nghẽn cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển, Thẩm An Đồ đột nhiên nói với Đường Tuấn: "Tìm chỗ đậu xe, nhanh lên!"
Đường Tuấn vẫn im lặng theo thói quen, cái gì cũng không hỏi, ông chủ kêu làm gì thì làm cái đó.

Không lâu sau, anh ta sử dụng kỹ năng lái xe điêu luyện của mình lách dòng xe cộ, đậu xe trong bãi đỗ xe của quảng trường thương mại.
"Chờ ở đây, tôi sẽ quay lại ngay." Thẩm An Đồ vỗ vỗ ghế lái, mặc áo khoác rồi xuống xe.
Nếu cậu không nhìn lầm, người phụ nữ vừa rồi hẳn là Sùng Thi Duệ, tình địch trên danh nghĩa của cậu.
Thẩm An Đồ biết Sùng Thi Duệ từ trước.

Là nửa năm trước, từ trước đến nay Tạ Đạc chỉ mang theo thư kí đến các buổi tiệc, lần đầu dẫn theo bạn gái chính là Sùng Thi Duệ kia.
Lúc ấy còn có tin đồn, nói nhà họ Tạ muốn kết thông gia với nhà họ Sùng, vì vậy mà Thẩm An Đồ khổ sở rất lâu.

Nhưng mà về sau cậu cũng không theo dõi nữa, tiếp theo đó, Thẩm An Đồ gần như đã quên mất có một người như vậy.

Nhưng gần đây lại có tin phong thanh vì có tin đồn không lâu trước đó, Sùng Thi Duệ mạo hiểm trời tuyết ở nước B, đến chăm sóc Tạ Đạc đang bị thương, cảm thán trước sức mạnh của tình yêu.
Tình yêu cái rắm!
Thẩm An Đồ nghĩ đến chính mình không thể ở cạnh Tạ Đạc trong khoảng thời gian này, thế mà người con gái kia lại có thể nhìn thấy Tạ Đạc mỗi ngày là tức đến đau gan.

Hiện giờ cô ta đã về nước, còn vào một tiệm trang sức nổi tiếng, thật khó để mọi người không suy nghĩ sâu xa.
Sùng Thi Duệ vừa bước vào cửa đã có nhân viên hướng dẫn tận tình phục vụ.

Nhẫn kim cương được xếp ngay ngắn trên quầy, mỗi chiếc đều tỏa sáng chói mắt, thật khó để chọn được một chiếc nhẫn ưng ý.
Cô ta thật sự đến đây để chọn nhẫn đính hôn, tuy rằng Tạ Đạc không chịu gật đầu nhưng ít ra Tạ Trường Thanh và Lý Vi cũng đã đồng ý.


Bố mẹ hai bên gia đình đã bàn bạc về ngày đính hôn nên hôm nay cô rất nóng lòng muốn chọn nhẫn.
"Phải...!Cái này đi." Sùng Thi Duệ chỉ vào một đôi nhẫn bạch kim nạm kim cương, nói: "Tôi muốn thử cái này."
"Ánh mắt của em thật tốt." Nhân viên vừa lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp thì đột nhiên bị một bàn tay to khớp xương rõ ràng lấy mất.
"Tôi muốn cặp nhẫn này." Thẩm An Đồ đặt chiếc nhẫn ở giữa ngón cái và ngón trỏ ngắm nghía, làm bộ làm tịch thưởng thức.
Sùng Thi Duệ lắp bắp kinh hãi, vừa nhìn thấy mặt của Thẩm An Đồ thì cả kinh: "Thẩm...!Giám đốc Thẩm?"
Thẩm An Đồ cười cười giải thích với cô ta: "Thật có lỗi, Sùng tiểu thư.

Vị kia nhà tôi đã coi trọng cái nhẫn này từ trước, không biết em có thể tặng cho tôi không?"
Sùng Thi Duệ nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của Thẩm An Đồ, sửng sốt vài giây mới hoàn hồn: "Anh...!Anh biết tôi?"
Thẩm An Đồ đưa nhẫn đến trước mặt, từ trong chiếc nhẫn đánh giá cô ta: "Một cô gái xinh đẹp như thế này, sao tôi có thể không biết."
Bất cứ ai được khen như vậy đều khó chống đỡ được, huống chi lại được một chàng trai đẹp trai như Thẩm An Đồ khen ngợi.

Mặt Sùng Thi Duệ đỏ lên: "Giám đốc Thẩm thật hay đùa...!Đúng rồi, anh nói vị trong nhà của anh thích chiếc nhẫn này? Làm tôi nghĩ đến anh và Ngu tiểu thư..."
Thẩm An Đồ thu hồi chiếc nhẫn về lòng bàn tay, giải thích: "Đương nhiên không phải Ngu Khả Nghiên, tôi và em ấy đã không còn quan hệ gì nữa.

Người tôi nói là một người khác."
"Vậy sao..." Sùng Thi Duệ nhớ tới tin đồn tình ái của Thẩm An Đồ, xấu hổ cười rộ lên.

Cô không biết nên nói tiếp cái gì mới phải, chỉ có thể quay đầu nói với nhân viên: "Vậy tôi muốn viên ngọc bích này."
"Ngại quá, cái này tôi cũng muốn." Thẩm An Đồ chen vào.
Sùng Thi Duệ nhíu mày, chỉ một cái khác: "Cái này..."
Thẩm An Đồ nói với nhân viên bán hàng: "Làm phiền cô, tính tất cả những thứ trên quầy vào tài khoản của tôi."
Cuối cùng Sùng Thi Duệ cũng nhận ra có gì đó không thích hợp, cô ta bình tĩnh nhìn về phía Thẩm An Đồ: "Giám đốc Thẩm làm cái gì vậy? Rốt cuộc anh có mấy người bạn gái, sao lại cần nhiều nhẫn như vậy?"
Thẩm An Đồ đứng ở bên cạnh cô, đầu tiên là trên cao nhìn xuống liếc cô vài giây, sau đó đột nhiên nở nụ cười mê người: "Sùng tiểu thư hiểu lầm rồi.

Tôi muốn mua toàn bộ nhẫn ở đây nhưng cũng không nói là lấy toàn bộ đi.

Em có thể tùy ý chọn bất kỳ chiếc nhẫn nào trong số những chiếc nhẫn này để mang đi, toàn bộ chi phí cứ để tôi bỏ ra."

Sùng Thi Duệ khinh ngạc nhận ra mình trách lầm Thẩm An Đồ, rất quẫn bách, vội vàng nói: "Sao có thể vậy được!"
"Sao lại không thể?" Thẩm An Đồ bước qua, cúi người ghé trên quầy nhẫn, khoảng cách giữa cậu và Sùng Thi Duệ thu hẹp lại.

Cậu giương mắt nhìn, đôi mắt đào hoa ngập nước nhìn chằm chằm Sùng Thi Duệ: "Để một vị tiểu thư xinh đẹp như vậy đi chọn nhẫn một mình, bạn trai như vậy cũng quá vô trách nhiệm rồi."
Sùng Thi Duệ như bị mê hoặc, ngơ ngác nhìn vào mắt Thẩm An Đồ, ấp úng nói: "Tôi...!Tôi không phải, không phải đến mua nhẫn cưới, tôi chỉ...!chỉ muốn thử một lần..."
Thẩm An Đồ lại đến gần cô thêm một chút, hiện tại khoảng cách giữ hai người bọn họ không vượt quá một cánh tay: "Chỉ muốn thử một lần?" Tầm mắt Thẩm An Đồ đánh giá cô từ trên xuống dưới, thanh âm đột nhiên trầm thấp: "Nếu Sùng tiểu thư là bạn gái của tôi, tôi nhất định sẽ không để cho em ra ngoài một mình."
Lúc này Sùng Thi Duệ mới ý thức được khoảng cách giữa bọn họ đã gần đến mức nào, cô kích động lùi về sau hai bước, mặt đỏ như bốc khói: "Thẩm...!Giám đốc Thẩm tôi...!Tôi đã có, có vị hôn phu rồi..."
Ánh mắt Thẩm An Đồ tối sầm lại: "Thật không? Nhưng chỉ cần chưa kết hôn, cái gì cũng khó nói trước, phải không nào?"
Lúc Sùng Thi Duệ xấu hổ đến mức định bỏ chạy, Thẩm An Đồ đột nhiên đứng thẳng dậy cách xa cô, trên mặt cậu lại khôi phục nụ cười thân sĩ: "Tôi chỉ đùa thôi, mong Sùng tiểu thư sẽ không tức giận."
Cậu vừa nói vừa đẩy hộp nhẫn về phía Sùng Thi Duệ: "Em muốn chiếc nhẫn nào? Tôi sẽ tặng em."
Mọi thứ trong đầu Sùng Thi Duệ dính nhằng nhằng với nhau.

Rõ ràng cô đến chọn nhẫn cưới, hiện tại lại biến thành Thẩm An Đồ tặng nhẫn cho cô, nhẫn cưới của cô và Tạ Đạc lại do một người đàn ông khác tặng là thế nào? Nhưng người trước mặt chính là người đứng đầu Cẩm Thịnh chủ nhân của nhà họ Thẩm, là đối thủ một mất một còn của Tạ Đạc.

Nghe nói người đắc tội hắn đều không có kết cục tốt, nếu từ chối thẳng...
Sùng Thi Duệ hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào, do dự mãi, đành phải nói: "Không cần, hôm nay tôi chỉ đến xem mà thôi, tôi...!Tôi đi trước, giám đốc Thẩm từ từ xem tiếp."
Sùng Thi Duệ nói xong, chạy như bay.
Thẩm An Đồ khẽ cười một tiếng, đảo mắt nhìn về phía nhân viên đứng một bên há hốc mồm: "Không nghe thấy lời tôi vừa nói sao? Đóng gói tất cả nhẫn trên quầy lại."
Đường Tuấn nhanh phát hiện, tâm tình của ông chủ nhà mình ngày càng tệ sau khi ra ngoài một chuyến.

Nhưng căn cứ nguyên tắc tuyệt không lắm miệng, Đường Tuấn không hỏi gì hết, mãi đến khi Thẩm An Đồ vứt một túi lớn hộp trang sức ở ghế sau.
"Giám đốc Thẩm, đây là?"
"Thưởng cuối năm của cậu, cậu có thể cầm đi tặng bạn gái." Giọng Thẩm An Đồ lạnh như băng truyền đến từ phía sau.
Đường Tuấn vừa khởi động xe vừa nói: "Tôi không có bạn gái."
"Vậy tặng cho mẹ cậu."
Đường Tuấn nhìn lướt qua đống túi: "Nhưng số lượng cũng quá là..."
"Vậy cầm hóa đơn đi trả lại cho cửa hàng trang sức!"
"Được." Đường Tuấn không dám nói tiếp nữa..