Nguyệt Hạ An Đồ

Chương 56: 56: Rốt Cuộc Năm Đó Đã Xảy Ra Chuyện Gì





Biên tập: Pudding Kem
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Tạ Đạc cau mày, cố gắng buông khẩu súng lục ra nhưng Thẩm An Đồ đã giữ chặt nó, khiến anh không thể thoát ra khỏi nó.
"Ai nói anh muốn hủy bỏ hôn lễ?"
Thẩm An Đồ bất lực ngẩng đầu nhìn anh, giống như con thiên nga sắp chết: "Anh biết em khôi phục trí nhớ, biết em là Thẩm Lẫm, anh sẽ không kết hôn với em nữa..."
Tạ Đạc tàn nhẫn hỏi như một thẩm phán, lạnh lùng hỏi: "Tại sao?"
Ánh mắt của Thẩm An Đồ né tránh nhìn xung quanh, nhưng cuối cùng bị ánh mắt này ép đến cùng đường, cậu chỉ có thể vạch trần vết thương ẩn giấu nơi sâu nhất cho anh nhìn: "Bởi vì anh không thích Thẩm Lẫm."
Cậu bi thương nói: "Anh không yêu em."
Tạ Đạc tức đến bật cười: "Thẩm An Đồ, rốt cuộc là em có tim không vậy? Anh yêu hay không yêu chả lẽ em không biết sao?
"Em biết, tất nhiên là em biết!" Thẩm An Đồ đột nhiên tăng âm lượng: "Anh thích Thẩm An Đồ, Thẩm An Đồ ngoan ngoãn, đơn thuần và sạch sẽ.

Anh có biết Thẩm Lẫm là người như thế nào không? Thẩm Lẫm là người gian trá, độc ác, từ đầu đến đuôi đều thối rữa.

Cái gì kinh tởm nhất em cũng đã làm rồi, anh có biết em đã từng vì tiền mà đến quán bar nhảy thoát y không? Anh có biết em vì lấy lòng phú bà liền trở thành con chó của người đó mấy tháng liền, em hãm hại lừa gạt, những trái tim bị em lừa gạt xếp dài đến cửa bệnh viện*.

Sao anh có thể thích em chứ?"
(*)Raw là 负过的真心可以从病房一直排到医院门口.
Trái tim của Tạ Đạc như bị bóp mạnh một cái, anh cầm ngược tay Thẩm An Đồ: "Năm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm An Đồ không nghe thấy lời Tạ Đạc nói, còn đang chìm đắm trong đau thương và giận dữ: "Em có tim không? Em có phổi không? Tạ Đạc, anh có muốn trái tim của Thẩm Lẫm không? Thứ mà đến em còn cảm thấy ghê tởm, anh có muốn không?"
"Anh muốn.

Thẩm An Đồ, bình tĩnh lại, anh yêu em." Tạ Đạc vứt khẩu súng xuống dưới giường.
Thẩm An Đồ quỳ gối trước giường, trong mắt tràn đầy điên cuồng: "Anh không yêu em, anh chỉ yêu cái vỏ ngụy trang của em thôi.


Nếu anh biết tất cả mọi chuyện của em, anh sẽ chán ghét em, em không muốn anh chán ghét em...!"
"Thẩm An Đồ, nhìn anh này."
"Em không muốn như thế này..."
"Thẩm An Đồ, Thẩm Lẫm, nhìn anh."
Cái gì Thẩm An Đồ cũng không nghe được, Tạ Đạc lại phải nắm lấy cái cằm nhỏ đáng thương của cậu, nhìn chằm chằm vào mắt, nói từng chữ một: "Anh mới vừa nói cái gì, lặp lại đi một lần xem."
Vì sợ hãi mà mắt Thẩm An Đồ đảo bốn phía bỗng dưng dừng lại, giống như một con chim đang bay lượn, cuối cùng bị nhốt trong lồng sắt.
Cậu mờ mịt tua đi tua lại cuộn băng trong đầu, khi cậu đạt đến một từ nào đó nhất định, chương trình não sẽ tự động dừng lại.
"Anh yêu em..."
"Tốt lắm, đây là phần thưởng." Tạ Đạc cúi người hôn cậu một cái, Thẩm An Đồ cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, cậu vươn cổ định lấy thêm nhưng Tạ Đạc lại tránh ra và ngồi thẳng dậy.

"Nếu em còn muốn nữa, chỉ cần nói cho anh biết những gì đã xảy ra vào năm đó, nhắc em trước, chỉ có thành thật mới được thưởng."
Thẩm An Đồ cúi đầu thật thấp.

Sau hai phút im lặng, cậu thuận theo: "Anh muốn nghe cái gì?"
"Tất cả." Tạ Đạc vỗ nhẹ lên giường ra lệnh: "Đứng dậy nằm xuống bên cạnh anh."
Thẩm An Đồ do dự, cởi chiếc áo khoác bẩn và đôi giày ướt của mình, leo lên giường của Tạ Đạc.

Cậu nằm cẩn thận bên cạnh anh nhưng giữ một khoảng cách nhất định, sợ hơi lạnh trên người mình sẽ lạnh tới anh, ngoan ngoãn như vậy dễ khiến người ta cảm thấy xót xa, Tạ Đạc đành phải dùng sức ôm cậu vào trong lồng ngực.
"Em sẽ nói từ đầu cho anh, để anh biết." Như không muốn đối mặt, Thẩm An Đồ chôn chặt đầu trong ngực Tạ Đạc, hai tay bị Tạ Đạc nắm lấy ấp ủ, trên người mang theo nhiệt độ cơ thể trong chăn của Tạ Đạc.

Cậu hoảng hốt nghĩ, trên đời này không có chỗ nào an toàn hơn chỗ này nữa.
"Mẹ em là Thẩm Lệ Quân, ba em là Thẩm Khai Bình.


Anh đã điều tra thân thế của em, Thẩm Khai Bình anh đã biết, nhưng mẹ em có lẽ anh không rõ lắm, bà ấy..."
Thẩm An Đồ dừng lại một chút
"Bà ấy là một người phụ nữ ngốc nghếch, tham lam nịnh nọt, nhưng bà ấy yêu em."
Thẩm Lệ Quân là người ở nông thôn, được người thân đưa vào quán bar để "làm công", khi đó bà ấy vừa tròn mười tám tuổi, còn trẻ và xinh đẹp, là tuổi hoa sắp nở, lúc đẹp nhất, thân thích thúc giục bà ấy: "Lấy người giàu có thì sẽ phát tài."
Thẩm Lệ Quân chưa bao giờ đọc sách nhưng lại có cảm giác nhạy bén của sinh vật cấp thấp.

Bà ấy nhớ kỹ câu này, nhanh chóng tìm ra quy luật mà leo lên trên.
Khi đó Thẩm Khai Bình vẫn còn làm đại ca xã hội đen, bởi vì đẹp trai tuấn tú, thủ đoạn tàn nhẫn của ông ta dường như đã trở thành ưu điểm đặc biệt.

Lúc nào phụ nữ ở vũ trường cũng muốn trèo lên giường ông ta, Thẩm Lệ Quân đã thành công một lần.

Thẩm An Đồ không biết nên nói vận may của bà ấy là quá tốt hay quá xấu, bởi vì mới một lần đã mang thai.
Thẩm Lệ Quân cũng giống như tất cả những người phụ nữ cố gắng nhờ con thượng vị, sau khi tình một đêm thì có con với Thẩm Khai Bình, bà ấy muốn mượn đứa trẻ để trở thành bà Thẩm.

Khi đó, bà ấy có một "đồng nghiệp", cũng trăm phương ngàn kế muốn mang thai với Thẩm Khai Bình, còn sớm hơn Thẩm Quân Lệ tận ba tháng.

Vào một buổi tối cô ta bê cái bụng xông vào phòng lúc Thẩm Khai Bình đang tìm thú vui, không những không thể trở thành bà Thẩm mà còn bị Thẩm Khai Bình sai người trực tiếp đánh đến sảy thai.
Người đã sống ở dưới đáy của chuỗi thức ăn trong một thời gian dài như Thẩm Lệ Quân quả nhiên cảm nhận được một mối nguy hiểm nào đó.

Vì vậy bà ấy đã lặng lẽ bỏ trốn và trở về quê cùng với Thẩm An Đồ trong bụng mới chỉ được hai tháng.

Sau khi mẹ tròn con vuông mới dẫn con lên thành phố.


Không thể không dẫn đi khỏi đó, sống ở quê quá cực khổ, từ nhỏ phụ nữ đã là công cụ sinh con.

Nếu như Thẩm Quân Lệ không đi, thể nào cũng bị ép gả cho kẻ ngốc bên cạnh nhà làm vợ, bởi vì những người đàn ông bình thường khỏe mạnh khác trong làng không thể chịu nổi người phụ nữ dâm đãng như bà ấy.

Thẩm Lệ Quân đã nhìn thấy cuộc sống vàng son chốn đô thành, bà không muốn sống trong cảnh khốn khó nữa, muốn sung túc, muốn làm vợ nhà giàu, nên đổi đến một thành phố mới với một thân phận mới.

Bây giờ thân phận của bà là người mất cha mất mẹ, vì nuôi sống em trai nên phải ngừng học cấp 3 mà đi làm công.
"Về sau có cơ hội em sẽ cho anh xem ảnh của mẹ em.

Bà ấy nhìn rất trẻ.

Để lừa những kẻ giàu có lòng nhân ái làm mồi nhử, sự chênh lệch tuổi tác giữa bọn em đã thay đổi từ mười tám tuổi biến thành mười lăm tuổi và mười tuổi, cuối cùng biến thành tám tuổi, vậy mà cũng không ai nghi ngờ." Thẩm An Đồ cười rộ lên.
"Mặc dù bà ấy chưa bao giờ đọc sách và không thông minh lắm nhưng bà ấy giỏi giao tiếp với đàn ông, thu hút tình yêu của đàn ông một cách khó hiểu.

Thân phận của bà ngăn cản bà kết hôn với một gia đình giàu có, nhưng nó cũng cho phép bà ấy có được những gì mình muốn.

Bà ấy trở thành tình nhân của những người giàu.

"
Thẩm An Đồ thấp giọng xuống.
"Vì thân phận của bà ấy, em đã bị bạn cùng lớp bắt nạt và cô lập không biết bao nhiêu lần khi còn nhỏ.

Em cầu xin bà ấy tìm một công việc tốt hơn, có cuộc sống ổn định là được, ít tiền hơn cũng được, đừng làm tình nhân nữa.

Rồi bà ấy mắng em, nói em là con sói mắt trắng, nói rằng bà làm việc đó vì lợi ích của em, nếu bà ấy đổi việc đừng nói là trường tốt, sợ rằng một ngày ba bữa cũng không có mà ăn."
"Mẹ em nói đúng." Tạ Đạc xen vào một câu.
Thẩm An Đồ nhướng mắt nhìn lên, khóe miệng nhếch lên một đường cong câu dẫn ác ý: "Lúc đó em cũng nghĩ như vậy, cho đến khi em biết tiền gửi ngân hàng của bà là tám con số, còn có ba biệt thự và hai chiếc xe hạng sang do bà ấy đứng tên.


Bà ấy còn dạy em như thế này.

Bà ấy thích tiền, em nói, bà ấy là một người ngu ngốc, một người phụ nữ tham tài nịnh hót, bà cho là mình có thể lừa gạt đàn ông, nhưng thực chất là bị đàn ông lừa đến xoay mòng, cũng chỉ có tiền mới làm bà ấy trở nên lanh lợi."
"Khi em đến học cấp hai, bà ấy cảm thấy rằng đã tìm được một người đàn ông tốt có thể giao phó cả đời.

Họ đã kết hôn vào thời điểm đó, ngày cưới đã được định vào mùa hè khi kỳ thi vào cấp ba của em kết thúc."
"Nhưng vào đêm khi kỳ thi vào cấp ba của em kết thúc, bà đột nhiên thu dọn hành lý nói muốn đưa em đi du lịch.

Dù đột ngột nhưng em vẫn rất vui.

Bọn em lái xe đi suốt đêm, em hỏi bà ấy muốn đi đâu, bà ấy nói không biết, đi một chỗ xa thật xa, đi Tây Tạng đi..."
"Chuyện về sau chắc hẳn anh đã biết rồi đấy.

Bọn em bị tai nạn xe, mẹ của em không cứu được nên đã mất, sau đó Thẩm Khai Bình tìm được em."
"Tạ Đạc, Tạ Đạc, con trai!"
"Tạ Đạc, con không sao chứ?"
Đột nhiên, ngoài cánh cửa vang lên những tiếng đập cửa kịch liệt, là tiếng của Lý Vi và Tạ Trường Thanh.
Tiếng động lớn nổ ra trong im lặng khiến toàn thân Thẩm An Đồ sợ hãi, Tạ Đạc ôm chặt cậu vào lòng, nói ra cửa: "Con không sao, hai người có thể về."
"Thẩm An Đồ có ở bên trong không? Thẩm An Đồ, mau cút ra đây cho tôi! Con trai của tôi đã bị cậu ép vào chuyện này rồi, cậu còn muốn làm gì nữa?!"
Người trong ngực bắt đầu lo lắng giãy dụa, Tạ Đạc cau mày sâu thành hình chữ Xuyên: "Tôn trọng một chút! Con muốn Thẩm Lẫm ở lại đêm nay với con.

Đây là phòng bệnh, xin hãy giữ im lặng."
Bên ngoài cuối cùng cũng yên lặng.

Tạ Đạc trấn an Thẩm An Đồ, cúi đầu xoa tóc cậu, in trên mặt cậu một nụ hôn: "Không sao đâu, đừng sợ."
"Ừ." Thẩm An Đồ siết chặt góc quần áo của Tạ Đạc..