Nguyệt Hạ An Đồ

Chương 28: Rõ ràng tôi là vợ hiền dịu dàng




 Biên tập: Red Tea || Chỉnh sửa: June

28. Rõ ràng tôi là vợ hiền dịu dàng

Thẩm An An tự gắn mác bản thân: Vợ hiền đảm đang ~

Sau khi cơ thể Thẩm An Đồ hồi phục, Tạ Đạc cũng bắt đầu đi làm bình thường, sinh hoạt trở lại như cũ. Điều duy nhất thay đổi là trạng thái trên giường của Tạ Đạc vào buổi tối. Nếu trước đây Tạ Đạc lo cho cơ thể yếu ớt của Thẩm An Đồ nên giảm bớt sức lực thì gần đây anh bắt đầu khôi phục lại bản tính của mình. Có mấy hôm Thẩm An Đồ tưởng rằng Tạ Đạc muốn nghiền ép mình đến chết trên giường mất.

Sau khoảng thời gian quan sát này, hiện tại Thẩm An Đồ cũng nghiệm ra được một quy luật – Tạ Đạc là hình mẫu của hai kiểu người trên giường và dưới giường. Lúc mặc quần áo thì đối với Thẩm An Đồ xin gì được nấy, cậu muốn gì cho cái đó. Nhưng cởϊ qυầи áo ra thì khác gì cầm thú đâu. Tâm trí anh chỉ quan tâm đến niềm suиɠ sướиɠ của bản thân, Thẩm An Đồ càng lớn tiếng cầu xin thương xót anh càng trở nên hưng phấn.

Vì thế thời điểm tốt nhất để nói chuyện với Tạ Đạc là lúc rời giường buổi sáng, bởi khi đó anh vừa mới khoác thêm tấm da người. Thẩm An Đồ ỷ vào việc anh không dám chạm cậu ngay bây giờ, những lời nói không dám thốt vào ban đêm cứ vậy thỏa thích tuôn ra. Ví dụ vào lúc này, Tạ Đạc vừa mới quay về phòng thay quần áo sau khi tắm rửa sạch sẽ, Thẩm An Đồ bèn nằm trên giường hừ hừ.

"Em vẫn đau lắm hả?" Tạ Đạc ngồi xuống bên giường. Vì anh mới rửa mặt xong, trên cằm còn đọng lại vài giọt nước chưa lau khô. Trên cơ thể anh tỏa ra mùi kem cạo râu dễ ngửi, chiếc áo sơ mi trắng vừa vặn để lộ bờ vai rộng và vòng eo hẹp, chiếc quần Tây bao bọc lấy đường cong cơ bắp căng phồng, tất cả mọi thứ trên người anh đều toát ra mùi hormone nam tính gợi cảm, dưới ánh nắng ban mai càng thêm đẹp trai hoàn hảo.

Thẩm An Đồ thở dài, cố ý quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh, giận dỗi nói: "Tạ Đạc anh không được gì hết."

Bỗng dưng bị nghi ngờ "không được", Tạ Đạc không khỏi nhíu mày, giọng điệu nguy hiểm nói: "Anh thấy eo của em lại không nghĩ như thế." Nói xong, anh còn cố ý nhéo nhéo, đổi lại một Thẩm An Đồ nhe răng trợn mắt hít lấy hít để từng ngụm khí lạnh.

Thẩm An Đồ cố nén đau mỏi cả người lăn một vòng trên giường để tránh khỏi móng vuốt ác quỷ của anh. Cậu nằm trong chăn không mảnh vải che thân, lúc động đậy chăn bông vô tình trượt xuống ngực, lộ ra làn da trắng nõn đầy vết hôn và vết cắn bầm tím nhưng ngoài miệng vẫn không quên lên án: "Anh không nhìn lại anh đi, mỗi khi trời tối đều bắn một đống bên trong. Mà lâu vậy rồi em còn chưa mang thai nữa, cái này không phải "không được" chứ là cái gì!"

Tạ Đạc nắm lấy cổ tay Thẩm An Đồ và kéo cậu sang một bên, sau đó vén chăn lên rồi kiểm tra cái chỗ sử dụng quá độ hôm qua của cậu. Sau khi xác định không có thương tích gì anh mới đắp kín chăn lại giúp cậu: "Em nhớ kỹ những gì em nói lúc này nhé. Tối chờ anh về rồi biết."

Thẩm An Đồ ngay lập tức rút lui một cách có chiến thuật, lôi Chu Minh Huy bị ghim mấy hôm ra làm bia đỡ đạn.

"Anh ta bảo nếu em không sinh được một đứa thì cha mẹ anh sẽ không để em bước vào cửa..." Thẩm An Đồ tội nghiệp nắm lấy ngón út của Tạ Đạc tố cáo, giọng điệu nửa thật nửa giả.

Tạ Đạc nhìn Thẩm An Đồ, con ngươi sâu thẳm như ẩn chứa một hồ nước sâu không thấy đáy, mà phản chiếu trên mặt hồ chính là hình dáng của Thẩm An Đồ: "Chẳng phải em dữ lắm à? Lúc nó bắt nạt sao em không chửi lại?"

Thẩm An Đồ tức giận tới mức nện gối: "Vớ vẩn! Rõ ràng em là người vợ hiền lương thục đức, dữ ở đâu ra? Em vốn dĩ không bao giờ chửi người khác!"

Tạ Đạc cúi người hôn lên tai Thẩm An Đồ, cố ý thấp giọng nói: "Vậy thì đêm nay anh sẽ gắng sức hơn chút, được chưa?"

Thẩm An Đồ bị trêu chọc khiến xương cốt nhũn hết một nửa. Cậu vừa mắng Tạ Đạc hại nước hại dân vừa ôm lấy anh để hôn.

Sau khi Tạ Đạc rời đi, Thẩm An Đồ lại chìm vào giấc ngủ, gần giữa trưa mới chậm rãi tỉnh dậy.

Sau khi cậu cố gắng chắt chiu mua ba loại nhạc cụ về thì để hết vào kho giữ đồ chưa hề đụng tới. Đột nhiên hai ngày nay vẽ tranh song có hứng muốn tự học nhị hồ. Cậu lên mạng search khóa học, ngày nào cũng cố gắng ở nhà học nốt, gϊếŧ hại tai mình còn chưa đủ thì cũng đừng nên để người khác phải nhận lấy thứ ma âm gội rửa này, mà Tạ Văn Hiên chính là 'người khác'.

Cám ơn đã tử tế*: Anh dâu à, năn nỉ anh đó, đừng có gửi nhạc phim kinh dị nữa, đây rõ ràng không phải ngôi sao nhỏ, là tinh tinh nhỏ mới đúng! Em vừa tính chợp mắt chút xíu luôn đó, lỡ tay bấm vào thôi xuýt nữa là đi bán muối với tổ tiên rồi. Năn nỉ anh xin hãy cứu rỗi đứa bé này đi!

*raw: 谢谢你这么轩我. Mình nghĩ là chơi chữ "tạ Văn Hiên"

S: Cho cậu một cơ hội thu hồi. Cậu là người đầu tiên được nghe tôi đánh Nhị hồ. Tôi khuyên cậu nên biết điều một chút.

Cám ơn đã tử tế: [Thu hồi]

Cám ơn đã tử tế: Anh dâu đỉnh của chóp, Nhị hồ khó thế mà anh có thể chơi giỏi tới mức này, đúng là ờ mây ding gút chóp anh!

S: Đúng nhể, tôi cũng thấy mình có thiên phú âm nhạc phết.

Cám ơn đã tử tế: Ừa ~ Em đề nghị anh gửi cái đoạn video diễn tấu đáng giá này cho anh họ Tạ Đạc, để anh ấy cảm nhận thiên tài âm nhạc tuyệt thế biểu diễn ~ đáng yêu.jpg

S: Cậu nói chí phải. Tôi luyện thêm vài lần nữa rồi lại gửi cho anh ấy.

Trong suốt hai ngày qua, Tạ Đạc vẫn luôn im lặng quan sát tất cả lịch sử trò chuyện của hai người. Bằng mong muốn sống sót tột độ, anh quyết định ra đòn phủ đầu trước.

Thẩm An Đồ đang biểu diễn "Ngôi sao nhỏ" với tất cả tấm lòng thì bất ngờ nhận được tin nhắn Wechat của Tạ Đạc.

X: Chiều nay em muốn ra ngoài chơi không?

Thẩm An Đồ lập tức vứt bỏ Nhị hồ: Muốn!

Hôm nay là cuối tuần, buổi chiều Tạ Đạc có hẹn người ở tòa thị chính ra câu lạc bộ Đỗ Lan. Ngoài mặt là tụ tập bạn bè nhưng thật ra hai bên đều muốn thăm dò đối phương để chuẩn bị cho công tác đấu thầu đất đai mấy ngày sau.

Đỗ Lan được Tạ Đạc đầu tư toàn bộ, tính ra anh cũng xem như một nửa ông chủ. Vì muốn dẫn Thẩm An Đồ ra ngoài, anh quyết định bao hết toàn bộ câu lạc bộ, chỉ để lại một gian phòng độc lập để bàn chuyện làm ăn. Thẩm An Đồ có thể vui đùa thỏa thích, mà ô sin hầu hạ đương nhiên là Tạ Văn Hiên.

Hai hôm trước Tạ Văn Hiên vừa hẹn riêng với nữ thần một lần, niềm hào hứng vẫn chưa vơi đi, vừa đúng lúc bị kéo qua hộ tống "hoàng hậu" đi dạo "ngự hoa viên", nhờ vậy mà hắn có thể tha hồ thổ lộ hết tâm tư kích động của mình.

"Em giành được ghế VIP buổi hòa nhạc của em ấy, đã thế còn được em ấy nắm tay, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, em đi xin chữ ký em ấy cũng đồng ý. Chời ơi người đâu mà tốt thế!" Hôm nay Tạ Văn Hiên mặc bộ âu phục giản dị màu hồng, tóc nhuộm màu xám khói, cả người toát lên hơi thở của một cô gái xuân thì từ trong ra ngoài.

Thẩm An Đồ cảm thấy cực kỳ hứng thú với bida, cậu kéo Tạ Văn Hiên tới thi thố với mình. Tuy nhiên hai người đều là tấm chiếu mới toanh. Sáu lượt trôi qua mà không quả nào trúng lỗ, trừ lượt đầu Thẩm An Đồ có đánh trúng bằng một quả trắng.

"Đây không phải là thái độ bình thường đối với fan à?" Thẩm An Đồ đã nhắm đến quả bóng đỏ từ lâu nhưng ba lần rồi vẫn chưa trúng, đây là lần thứ tư và thất bại như cũ: "Thì đúng, nhưng em ấy là diễn viên mà, tại sao phải tổ chức show ca nhạc?"

"Thái độ của em ấy đối với em cực kỳ hòa nhã, sao có thể là thái độ với fan bình thường được, anh không hiểu đâu! Diễn đã hay lại còn biết hát, anh không hiểu đâu! Anh dâu, anh như vậy là không được, động tác của anh sai rồi. Anh đứng sang một bên xem em thực hiện nè."

Tạ Văn Hiên nằm xuống mép bàn, thân trên tạo thành một đường thẳng tiêu chuẩn ba điểm, ngón cái cong cong và ngón trỏ kề sát thành hình xiên giữ cây cơ. Tiếp theo thấy hắn khóa chặt mục tiêu, thục gậy, động tác liền mạch lưu loát, Thẩm An Đồ không khỏi thốt lên hai tiếng chuyên nghiệp.

Quả banh trắng bị đập trúng lao ra với một đà dữ dội. Nó va vào thành bàn, bật trở lại rồi lại đập vào mép bàn, xong bật trở lại, vượt qua vô số quả banh đỏ và banh màu, dũng cảm tiến lên phía trước và rồi – tới một quả banh cũng không trúng.

Hai người cầm gậy, sóng vai đứng bên nhau cạnh bàn và nghiêm túc đứng im một hồi.

"Tôi thấy cái trò bida này không thích hợp với chúng ta cho lắm." Thẩm An Đồ âm trầm nói.

Tạ Văn Hiên gật đầu bày tỏ sự đồng tình sâu sắc: "Với lại phong thủy chỗ này cũng không tốt, anh nhìn cái bức tranh treo trên tường đối diện kia đi, nó không có nằm ở trung tâm. Điều này chẳng phải đang ám chỉ "không trúng" à? Quá xui, quá xui."

Cuối cùng, cả hai đã đi đến thống nhất và quyết định lên sân thượng để chơi golf.