Hai tay cầm quạt lông vũ, trắng như lông ngỗng che đi dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn.Tiếng trống đột nhiên ngừng lại.Ngay sau đó, nữ tử di chuyển một bước chân.
Dưới chân liền vang lên một thanh âm, đợi ba hồi thanh âm tan đi, nữ tử kia liền chuyển động quạt lông ngỗng trong tay, cả người xoay tròn đem theo y phục sa lụa trên người xoay tròn.Lúc này, một thanh y nữ tử khác cũng mặt che khăn sa, tiến đến ngồi trước cổ cầm bắt đầu tấu lên khúc nhạc.
Nữ tử trên đài cũng bắt đầu vũ kỹ linh động.
Một trận gió nhẹ thổi qua, dải lụa buộc bên hông bay xa mười trượng.
Nữ tử trong gió, xinh đẹp kinh diễm.Giây phút này, thanh y nữ tử bắt đầu xướng âm:Đây có mỹ nhân, gặp rồi không quênMột ngày không gặp, tâm tư rối loạnTa như chim Phượng bay lượn giữa trời, tìm kiếm chim Hoàng khắp chốn tứ hảiChỉ tiếc rằng người đẹp đã không còn ở thành đôngTấu lên lúc nhạc nói hộ lòng mình, hy vọng ta có thể xứng với nàng, tay nắm tay ngao du khắp thiên hạKhi nào có thể cùng nhau trao lời hẹn ước, cho thõa ước nguyện bấy lâu?Biết khi nào ta với nàng có thể sát cánh bên nhau, trăm năm hòa hợp? (Phượng cầu hoàng - Tư Mã tương Như)Ngay sau đó là một đoạn điệp khúc cao trào, khăn sa trên mặt tố y nữ tử đột nhiên bị gió thổi bay, lộ ra dung nhan tuyệt luân khuynh thế.
Cả điện một tràng xôn xao.Vốn dĩ mọi người đều cho rằng, khăn che mặt của Nhược Ly bị thổi bay đã là bất ngờ, nhưng lại không nghĩ tới trên miệng nàng còn ngậm thêm một nhành hoa hồng tiêu sắc, hoa hồng cùng khuôn mặt xinh đẹp này, có thể nói là hoa tôn dung nhan, dung nhan tôn lên hoa.Lần này, ngay cả Vân Hiên đang ngồi trên ghế rồng đều không khỏi ngây ngốc, bởi vì hình dáng Nhược Ly đứng trong gió tựa như động tác phi thiên vũ của tiên nữ trong bích họa[1] .Quả nhiên, những động tác phía sau của Nhược Ly cùng với động tác trên bích họa giống y hệt, không khác chút nào.
Mỗi lần phi thân xoay tròn đều khiến cho người khác phải ôm ngực mới xem được, mà mỗi lần phi thân đều giống như đang bay lên cửu trùng thiên nghìn ngặm.Mú xong, trên người Nhược Ly không hề đổ chút mồ hôi nào, ngược lại hương hoa mai trên người nàng, theo từng động tác mà phân tán khắp không gian, theo gió đi đến bên mũi tất cả mọi người trong điện.Nhược Ly một chân đứng trên trống, một chân chạm đất, một tay ở trên không trung, ba ngón tay tạo hình hoa lan, tay còn lại cầm theo một nhành hoa hồng tiêu sắc.
Đầu ngón tay xoay tròn, trong nháy mắt, từng cánh hoa theo gió bay lên, phân tán khắp bốn phía.
Động tác này của Nhược Ly chính là động tác phi thiên trong bích họa của Quan Âm chi đường.Không một ai vỗ tay, không một ai nói chuyện.
Không khí tràn ngập kinh ngạc cùng khiếp sợ, không dám tin.Vân Duyên sau khi khiếp sợ khuôn mặt lại càng u ám, hắn quay đầu không nhìn Nhược Ly, tựa như đang xem nàng là yêu nghiệt, nhìn thêm chính là dư thừa.Mà Vân Hiên sắc mặt cũng không khá hơn, hắn cúi đầu bấm bấm bạch ngọc chỉ trong tay, tựa như đang suy nghĩ gì đó.Hoàng hậu ngồi một bên lại biểu tình khoa trương, miệng nàng cơ hồ luôn há hốc, chưa khép lại.
Lại thêm ánh mắt khiếp sợ kia của Thái phi, cùng với sự nghi hoặc trong mắt Thái hậu khiến Nhược Ly cũng không hiểu lí do.[1] Bích họa: Bức họa trên những diện tích lớn..