“ Anh ơi, lớn lên Nhược Ly gả cho anh được không?” Nhược Ly bảy tuổi mở đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn sang cậu bé, khuôn mặt đầy vẻ chờ mong.“Nha đầu ngốc, anh là anh của em, làm sao em có thể gả cho anh chứ?” Nhược Tịch nhìn thấy thân ảnh mình cao lớn trong mắt Nhược Ly, nhẹ vuốt tóc cô, hôn nhẹ lên trán cô: “ Được rồi, muộn học rồi.”Đó là lần đầu tiên cô lấy hết can đảm để tỏ tình, nhưng chỉ đổi lại một câu trả lời như vậy, Nhược Ly trốn bên góc, lén lau nước mắt, gắng ăn bữa sáng mà Nhược Tinh làm cho cô rồi đi tới trường học.Năm đó, cô bảy tuổi, anh mười hai tuổi, nhưng đã đủ trưởng thành để chăm sóc cô, thậm chí quán xuyến mọi việc vì cô.“Anh ơi, vì sao anh lại đi cùng cô ấy?”Nhược Ly mặc váy dài, xinh đẹp thanh tao, cô buồn bã nhìn anh cầm tay một cô gái khác đi về nhà, rồi hôn lên trán cô ấy.“ Tiểu nha đầu, đây là bạn gái của anh.
Tất nhiên anh muốn ở bên cạnh cô ấy rồi.”Lần đầu tiên, anh không nắm tay cô, không còn hôn lên trán cô nữa bởi vì anh đã có người để yêu thương.“Không được, anh không thể ở bên cạnh cô ấy, anh là của em.” Nhược Ly tùy tiện đẩy cô gái đang trong vòng tay của Nhược Tinh mà nắm lấy tay hắn, anh là của cô, sẽ luôn là của mình cô, vì vậy không thể để bất cứ cô gái nào đưa Nhược Tinh của cô đi.“Nhược Ly, em là đồ ngốc sao?” Nhược Tinh giận dữ hất tay em gái nhỏ ra, đỡ cô gái trên mặt đất đứng dậy xem cô có bị thương không, rồi nói câu an ủi với ngữ điệu dịu dàng mà trước đây chỉ dành cho Nhược Ly.Anh ơi? Nhược Ly ngơ ngác nhìn anh, nhìn tay anh nắm tay cô gái kia, hôn lên trán cô ấy rồi chán ghét rời đi.“ Không, đừng đi, anh ơi.” Nhược Ly hoảng sợ hét lên khi thấy Nhược Tinh đi xa dần, cô chạy nhanh ra khỏi nhà, hét lớn sang đầu đường bên kia bảo anh đừng đi, xin đừng bỏ lại cô.Bên phải cô, một chiếc ô tô phóng nhanh tới.Tiếng “ Nhược Ly” của Nhược Tinh vang lên rất lâu trên con đường vắng bóng người.Năm đó, cô mười tám tuổi, anh hai mươi ba tuổi.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tỉnh lại từ trong mộng, trên trán lấm tấm mồ hôi, những vướng mắc của quá khứ cứ quấn chặt trong lòng, khiến cho Nhược Ly có chút phiền muộn, chuyện đã qua bao lâu rồi, sao vẫn cứ trái tim vẫn đau như cắt vậy?Khẽ thở dài, Nhược Ly đứng dậy, toàn thân váy dài đứng trước cửa sổ nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, sắp đến Trung Thu rồi, nhưng nàng vẫn chưa đưa ra quyết định sẽ biểu diễn tiết mục gì.
Vài ngày nữa là thời điểm diễn ra tuyển tú, phụ thân nàng làm đủ mọi cách để giục nàng luyện tập, nàng phải được chọn để giành lấy vinh quang cho gia tộc Mộ Dung.Quay người bước lại gương trang điểm, nhìn khuôn mặt trong gương vẫn là khuôn mặt mình, không còn là khuôn mặt trong mơ kia nữa.
Nếu lúc nãy chỉ là một giấc mơ, vậy hiện tại là gì?“ Tứ canh sơn thổ nguyệtTàn dạ thủy minh lâuTrần hạp nguyên khai khínhPhong liêm tự thương câuThỏ ứng nghi hạc phátThầm diệc luyến điêu cừuChâm chước thường nga quảThiên hàn nại cửu thu.”Dịch thơ:“ Canh tư núi nhả nguyệtTàn đêm sáng tầng lầuMành gió neo cong vắt,Hộp trần gương sáng trưngThỏ ngờ tóc bạc hẳn,Thiềm mến áo cừu chăng?Chị Hằng thương phận goá,Thu lạnh chịu nằm dưng.”.Ngoài cửa có tiếng thở dài, một nam tử đẩy cửa phòng ra: “ Tam muội lại mất ngủ?” “Nhị sư huynh, huynh vào phòng mà không gõ cửa, không sợ ta hô to huynh ở trong phủ phi lễ, xem Tam nương có cầm gậy đuổi đuổi theo huynh không?” Nhược Ly khẽ cười, người này chính là Nhị thiếu gia đứng đầu gia tộc Mộ Dung.
Là một hoa hoa công tử, anh tuấn từ nhỏ, thường trêu chọc các cô nương để gây rắc rối cho mình.“Phi lễ?” Mộ Dung Tấn quay đầy lại: “ Người nào dám phi lễ trên đất Mộ Dung gia?”Nhược Ly nhếch miệng cười, mặc kệ hắn, bắt đầu luyện thư pháp.
Nàng nghĩ nàng đã ở đây gần ba năm, trước kia nàng chỉ là một linh hồn, sau đó mượn cơ thể Mộ Dung Nhược Ly để tái sinh.Phật nói rằng, thân thể này vốn là thân thể trước đây của nàng, vì một nhân duyên nào đó, nàng đồng thời nàng sống ở hai thời đại, nàng đến thế giới này là do duyên số tiền định.Nhân vật chính của mối tình kiếp này chính là nàng và Nhược Tinh kiếp trước.Hồng tường lục ngõa Kim Loan điệnĐa điểu dật sự hiện.Tiêm tiêm tô thủ nhạn linh chư,Câu tâm đấu giác khánh trúc diệc nan thư.Tu hoa bế nguyệt bất tái hữuCung tường nhan như cựuLân tê nhất điểm khúc hàm tìnhTúng vạn thủy thiên sơn diệc tự bỉ lânViết xong bài thơ đầu tiên, Nhược Ly đặt bút sang một bên, thổi nhẹ vết mực trên giấy, trong lòng có chút u sầu: “Nếu ta nghiêm túc nhập cung cuộc sống sau này của ta có được tự do như bây giờ không?” Câu này dường như là hỏi Nhị sư huynh của nàng cũng là tự hỏi lòng nàng.Từ xưa đến nay, hậu cung của hoàng đế luôn là chủ đề tranh luận.
Tại đây có đám phi tần khoe sắc, dịu dàng có, nhu mỳ có, máu lạnh vô tình có.
Để sống được ở đó, không cần bất cứ kĩ nào năng nào, ngoại trừ tranh đấu.“ Văn chương đúng là tài hoa hơn người.” Mộ Dung Tấn vẫn mang vẻ mặt phong lưu thường thấy..