Nguyệt Ảnh Lâu

Chương 12




Đêm qua, ta đã nỗ lực, cố gắng hết sức để lão Hầu gia thoải mái.

Hôm nay lại dậy sớm chuẩn bị yến hội phong phú mà không quá phô trương nên được lão gia khen ngợi tán thưởng.

Lão cảm thấy ta thông minh linh hoạt, sẽ không mất mặt trước mặt Chu đại nhân.

Cho nên đặc biệt phê chuẩn cho ta đi theo hầu hạ bên cạnh Chu đại nhân.

Tất cả mọi người đều nghĩ Chu đại nhân sẽ tới bái phỏng Tạ Hầu phủ trước.

Chỉ là không ngờ, hắn ta lại tới Nguyệt Ảnh Lâu trước.

Ta ở Tạ Hầu phủ thu xếp nửa ngày, cuối cùng lại không phát huy được công dụng.

Đến khi Lưu lão bà truyền tin cho ta.

Ta đứng yên tại chỗ, không thể tin được vào những gì vừa nghe.

Ta còn đang hình dung ra những lời buộc tội trong đầu.

Ta muốn cáo trạng Tạ Liên Khải c**ng bức cô nương nhà lành, ta muốn cáo trạng phủ Tạ Hầu cũng cấu kết với y.

Ta sợ ta khẩn trương nói sai, ta sợ lời nói có chút sơ hở gì đó sẽ bị Tạ Liên Khải bắt lấy tranh luận.

Không ngờ, ta đợi lâu như vậy, trông mong Chu đại nhân lâu như vậy nhưng người lại không tới.

Lưu lão bà nói với ta, Tạ Liên Khải và Chu đại nhân vừa nói vừa cười tiến vào Nguyệt Ảnh Lâu.

Thật ra ta còn ôm một tia ảo tưởng, có phải quan gia đã sớm biết Tạ Hầu phủ làm việc dơ bẩn hay không, có phải Chu đại nhân đang tra xét Nguyệt Ảnh Lâu rồi hay không.

Nhưng ta cứ chờ, vẫn luôn chờ, chờ đến khi ánh trăng treo cao.

Chờ đến khi ánh nến được thắp sáng trong Nguyệt Ảnh Lâu, in rõ thân ảnh yểu điệu của nữ tử.

Ta biết, Chu đại nhân sẽ không tới.

Gió lạnh thê lương, cành khô lắc lư, âm thanh ban đêm cực kỳ yên tĩnh.

Ta chưa từng cảm thấy thống hận và tuyệt vọng như lúc này.

Tuy rằng Tạ gia kế thừa phong vị hầu tước nhưng chung quy không ở dưới chân thiên tử, cũng không phải người của quan gia.

Trước kia ta chỉ nói miệng mà không có chứng cớ, nếu Tạ gia có tâm che đậy thì đương nhiên sẽ che mắt được đại nhân.

Ta cho rằng, thanh quan có thể giải quyết chuyện thiên hạ.

Hận thù che trời lấp đất gần như nhấn chìm ta.

Ta rất hận, hận thế đạo bất công, hận đám quan gia bảo vệ lẫn nhau.

Cũng hận bản thân mình, cho dù có dốc toàn lực cũng chỉ như phù du lay động đại thụ.

Thân là nữ tử, muốn đường đường chính chính làm người trong sạch, khó như vậy sao?

Hôm qua A Đề còn nói với ta, nàng sẽ liều mạng ngăn cản Tạ Liên Khải, cố gắng để hắn trở lại Tạ Hầu phủ muộn một chút, để hắn ít có khả năng biện bạch cho bản thân.

Nếu A Đề thấy Chu đại nhân và Tạ Liên Khải cùng vào Nguyệt Ảnh Lâu.

Nàng sẽ khó chịu và tuyệt vọng bao nhiêu!

Tuy tâm ta đang loạn như ma, nhưng chỉ có thể trông mong nàng bình an vô sự, mong nàng không nên hành động theo cảm tính, ngược lại còn đắc tội quan sai.

Mặt trăng dần sáng lên, lại dần dần nhạt đi.

Rốt cuộc A Đề đã trở lại.

Trên người nàng lại có thêm mấy vết thương rất đáng sợ.

Đôi mắt đen nhánh mở to, dường như đã chảy hết nước mắt.

Ta nhẹ nhàng gọi tên nàng.

Nàng lại ngây ngốc không nói lời nào.

Cho đến khi ta đưa tay vỗ vào mặt nàng, A Đề mới khóc rống lên.

m thanh kia nghẹn ngào khàn khàn, dường như đang hung hăng đánh vào trong lòng ta.

“Tỷ tỷ… Thứ sử kia và Tạ Liên Khải, thông đồng làm bậy!”

Nàng liều mạng nắm chặt quần áo của ta, tựa hồ muốn khóc lại sợ bị người khác nghe thấy.

Nàng chỉ có thể khàn giọng, đứt đoạn nói tiếp.

“Ta còn nghĩ người làm quan, đều… đều là người thanh chính liêm minh, lại không ngờ vị Thứ sử kia đã sớm biết hành vi của Tạ Liên Khải mà còn cùng hắn thông đồng làm bậy, lấy chuyện đùa bỡn cô nương nhà lành làm niềm vui.”