Xuyên qua ngã đường
vốn náo nhiệt mà nay đã quạnh quẽ tịch liêu, từng cánh cửa của các ngôi
nhà đóng chặt lại, trên đường ngoài đội quân thì không có lấy một người
đi đường nào. Phía sau, khi toàn quân đã hoàn toàn đi vào thì cửa thành
nhanh chóng đóng sầm lại. Bên tai chỉ vang lên tiếng nện chân đều răm
rắp, một trận lại một trận đánh vào lòng Phiên Phiên. Áp lực cực lớn
khiến người ta quên đi hết thảy muộn phiền, trận chiến này không biết là thành hay bại, kết quả cả nó xem ra chỉ có trời mới biết được.
Đã qua một canh giờ, cảm giác quái dị trong đầu Phiên Phiên càng ngày càng rõ. Vì sao đại quân của Mộ Dung Nguyệt như đang đi vào một nơi không
người, cho tới tận lúc này vẫn không có lấy một người ngăn đường? Huống
hồ lúc nãy cửa thành còn tự động mở để cho hai vạn đại quân dễ dàng vào
thành, chẳng lẽ vị hoàng đế ham sống sợ chết, không có chút tài năng
ngay cả một đường phòng tuyến quan trọng cũng không biết bố trí phòng
vệ? Nếu không phải vậy thì nên giải thích thế nào cho đúng? Tên hoàng đế ngồi trong hoàng cung kia không thể nào chạy thoát, hay là bị bắt rồi
bởi vậy mới không có sức kháng cự? Nếu đã vài giờ trôi qua mà vẫn chưa
thấy động tĩnh thì hẳn…. Tình huống bây giờ quả thực quỷ dị vô cùng buộc nàng phải nghĩ ngợi, tò mò.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, tiếng
bước chân rầm rập đều đều cũng đột ngột im bặt. Phiên Phiên vén mành
lên, sừng sững trước mắt chính là tường thành khí thế hùng vi, nguy nga tráng lệ. Một ý niệm thoáng qua trong đầu nàng – đây là hoàng cung! Dõi mắt nhìn xa song không thể thấy rõ được bất cứ thứ gì, bất an trong
lòng nàng vẫn quanh quẩn không chịu tan đi. Nàng không muốn mãi mãi bị
động chờ đợi sự định đoạt tử Mộ Dung Nguyệt, không muốn mãi là người
đứng phía sau hoặc là cái bóng của Mộ Dung Nguyệt, nàng muốn đứng bên
cạnh hắn, nàng muốn đứng ở một nơi có thể nhìn thấy nhất cử nhất động
của hắn. Tuy nàng biết làm vậy sẽ liên lụy tới hắn nhưng nàng đã quyết
định là sẽ đứng bên cạnh hắn bằng bất cứ giá nào.
Dứt khoát nhảy xuống ngựa, thình lình nàng bị một cánh tay phía sau chụp lấy:
–Cô nương, không được. – Tiểu Hỉ đúng lúc ngăn nàng lại.
–Ta muốn ở bên cạnh hắn. – nàng kiên quyết nói.
–Nhưng mà…
–Ta muốn ở bên cạnh hắn! – nàng quyết không nhượng bộ, quát lên.
Tiểu Hỉ im lặng nhìn nàng một hồi rồi thở dài, đáp:
–Xem ra trang chủ liệu định lúc nào cũng đúng, mời cô nương đi theo nô tỳ.
Theo Tiểu Hỉ đi xuyên qua tầng tầng binh sĩ, những tướng sĩ này không có
đứng trong đội ngũ mà tự động dịch sang hai bên nhường đường cho hai
người đi. Một đường kiên định, Phiên Phiên đi vào trước quảng trường
hoàng thành. Đập vào mắt là hình ảnh Mộ Dung Nguyệt một mình đứng khoanh tay, khí khách hiên ngang, gió lạnh thổi tung trường bào bay phần phật nhưng sát ý trên mặt hắn so với gió thu còn sâu và nặng nề hơn. Tầm mắt nàng lại chuyển, bất ngờ phát hiện nam tử mặc bạch sam khi nãy ra mở
cửa cổng thành chính là Hàn Mặc Hiên.
Sao lại là hắn? Vì sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ… Trong đầu nàng bất ngờ ập lên những đoạn ký ức đứt quãng:
–Ngươi sẽ giúp hắn?
–Nàng hy vọng ta sẽ giúp hắn?
–Ta không muốn hắn chết!
–Ta sẽ cố hết sức.
Đồng tử chợt co rút lại, nàng vô lực lắc đầu, không thể tin Hàn Mặc Hiên chỉ vì một câu nói của nàng lại làm ra một chuyện đại nghịch bất đạo thế
này. Không.. không… một người vân đạm phong kinh như Hàn Mặc Hiên, nửa
điểm bụi bẩn hồng trần khí tục cũng chưa từng vương nhiễu hắn thì sao
hắn có thể làm ra loại chuyện điên rồ này. Trong lòng nàng không ngừng
biện minh cho hắn, sự thuyết phục ngày càng có lực hơn mà ngay cả chính
nàng cũng không biết được là bản thân đã tin tưởng hắn tới mức này.
Đột nhiên đại môn hoàng cung ầm ầm mở ra, sau đó một trận tiếng ồn dồn dập
giậm chân truyền ra từ phía cửa hoàng thành. Không lâu sau hai người mặc áo giáo hoàng kim đi ra, trong tay là binh lính hoàng kim sắp xếp chỉnh tề đội ngũ binh lính vừa ra khỏi thành, xếp thành hai hàng đứng hai bên quảng trường, số người lên tới hàng ngàn.
Đây chính là cấm vệ
quân của hoàng đế, nhưng so với hai vạn đại quân của Mộ Dung Nguyệt thì
chỉ e chắn không nổi. Tầm mắt mờ mịt của nàng chuyển về phía Mộ Dung
Nguyệt đang đứng bất động ở đó, không biết lúc này trong lòng hắn đang
suy nghĩ những gì nữa.
Cầm vệ quân dốc toàn bộ lực lượng, đi phía cuối chính là một bóng dáng nam tử cao lớn mặc hoàng bào, đầu đội cao
quan màu tím, hình dáng so với Mộ Dung Nguyệt có vài phần tương tự.
Người này chính là…
“Xoạt!” một tiếng, mọi người đồng loạt quỳ rạp xuống đất, hô to:
–Thánh thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Trời ơi, người này quả nhiên là hoàng đế! Hai đầu gối nàng không tự chủ được mà theo mọi người quỳ xuống, hai tay phủ phục.
–Bình thân! – giọng nói uyn nghiêm vang vọng khắp hoàng thành. Lại “Xoạt!” một tiếng, mọi người đồng loạt đứng lên.
Hai mắt hoàng đế như có điện đảo qua những người có mặt, cuối cùng ánh mắt
dừng lại trên người Mộ Dung Nguyệt, khóe miệng gợi lên một ý cười:
–Ngự đệ tới thăm trẫm sao?
Mộ Dung Nguyệt cũng hướng mắt đối diện với y, âm điệu vững vàng:
–Hoàng huynh, lâu lắm rồi không gặp!
–Ha ha ha! – tiếng cười sang sảng của vị hoàng đế truyền vào trong tai mọi
người, nhưng không nghe ta một chút âm rung, sợ hãi. – Không có gì,
không có gì! Vương triều Thiên Diệu của ta có ngự đệ trấn thủ thì hoàng
huynh có thể vô tư không lo lắng rồi. Ha ha ha! Hảo! Hảo!
Một chữ “Hảo” cuối cùng còn chưa có nói ra hết thì bên tai lại truyền tới một giọng nói lạnh băng:
–Một khi đã như vậy thì một hoàng đế như ngươi còn dùng để làm gì? – mọi
người nghẹn họng nhìn trân trối về phía giọng nói vừa phát ra, người đó
chính là Hàn Mặc Hiên.
–Hỗn láo! – Mộ Dung Nguyệt lên tiếng,
nhưng không nghe ra tức giận trong lời nói của hắn. – Trước mặt hoàng
huynh mà ngươi dám nói xằng bậy!?
–Vương gia! – Hàn Mặc Hiên đứng thẳng người, sau đó quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Nguyệt, cất cao giọng. – Tuyên đế vô đạo, người người oán trách, dân chúng lầm than, thần đã
liệt ra mười tội trạng lớn, nguyện vì giờ khắc này để đòi lại công bằng
cho hậu thế, dân chúng Thiên Diệu cũng đồng lòng quyết định muốn thay
bởi một minh chủ khác! Mong vương gia ân chuẩn!
Gió bắc thổi vù
vù những chiếc lá khô vàng giòn, không trung vốn xanh thẳm nhất thời bị
bao trùm một màu khô vàng, bên tai ngoại trừ tiếng gió rít không còn âm
thanh gì khác. Mọi người có mặt đều nín thở khẩn trương chờ đợi, thật
lâu sau mới nghe Mộ Dung Nguyệt thản nhiên nói:
–Chuẩn!
Hàn Mặc Hiên lấy từ trong người ra một cuốn sách bìa màu vàng, từ từ mở ra, đứng lên hiên ngang cao giọng đọc.
Bài hịch trong tay Hàn Mặc Hiên đến tột cùng là niệm cái gì thì Phiên Phiên nghe một chữ cũng không vào nổi. Mộ Dung Nguyệt vẫn giữ nguyên cái bộ
dáng trầm ổn khiến cho kẻ khác phát điên, nàng không rõ vì sao tới lúc
này rồi mà hắn vẫn có thể lạnh nhạt giống như tất cả mọi chuyện đều
không liên quan tới mình. Nàng đúng là bị hắn đùa hóa điên rồi!
–… Bởi vậy mười tội lớn được định, quyết không thể dung thứ! – thu bài
hịch lại, Mộ Dung Nguyệt chỉ tay về phía hoàng đế, nói. – Tuyên đế,
chuyện tới nước này rồi ngươi còn có gì để nói?
Một trận tiếng
cười thoải mãi vang lên đánh tan sự im lặng đến ngạt thở, cứ như nghe
được một câu chuyện cười, hoàng đế không ngừng cười ha hả, càng cười
càng khiến cho người khác lạnh sống lưng.