Nguyệt Ẩn Phiên Phiên

Chương 43: Không thể nề hà nhập quân doanh




Rốt cuộc thì hắn xem nàng là cái gì? Một món đồ chơi thích thì chơi không thích thì vứt bỏ ư? Một thứ có giá trị dùng để đổi thuốc giải? Hay là một con ngốc đáng buồn cười? Đến tột cùng là nàng đã làm sai điều gì mà khiến hắn đối xử với nàng như vậy chứ? Chóp mũi chua xót, lửa giận trong lòng không nén nổi mà trào lên.

“Chát” một tiếng, trên mặt Mộ Dung Nguyệt hiện rõ vết đỏ năm ngón tay. Nụ hôn của hắn vẫn chưa dừng, lúc này hắn đem bắt chéo tay nàng về sau, hôn nàng càng thêm sâu.

–Ưm… – một cỗ ngọt tanh ngập tràn trong miệng nàng không thể tin được, người nam tử này cắn môi nàng mà vẫn còn hôn mãnh liệt, điên cuồng được. Nhất thời đầu óc nàng choáng váng, một khắc trước còn tức giận muốn điên nhưng giờ khắc này tất cả mọi thứ cứ hỗn độn cả lên, từng chút từng phá hư lòng nàng.

Mộ Dung Nguyệt thỏa mãn buông nàng ra, lực tay vẫn không hề giảm đem nàng ôm chặt trước ngực. Phiên Phiên thở gấp liên tục, cả người ngay nửa phần khí lực cũng không có, chỉ có thể nắm lấy áo hắn nằm trên tháp.

–Ta xin lỗi. – trên đỉnh đầu vang lên giọng nói rầu rĩ của hắn. Nàng giật mình ngẩng đầu, khó tin nhìn Mộ Dung Nguyệt trước mặt, một nam tử kiêu ngạo dù có thế nào cũng không chịu khum núm trước bất kỳ ai thế mà lại nói ba chữ này với nàng.

Thấy nàng giật mình nhìn mình thì hắn thở dài, lực đạo trong tay mạnh thêm, áp đầu nàng vào trong lồng ngực ấm áp, thì thầm:

– Ta xin lỗi, ta vô tình làm thương tổn nàng, ta xin lỗi…

Lỗ tai dán vào ngực hắn bị chấn động từng trận, chỉ vì một câu xin lỗi của Mộ Dung Nguyệt mà lòng nàng dậy sóng. Nhưng nghĩ tới cảnh hắn bạc tình, hắn đoạn tuyệt thì nàng vẫn không dám ôm bất kỳ một ảo tưởng nào với hắn nữa.

–Vì sao lại muốn dùng ta để đổi thuốc giải? – nàng quan tâm tới chuyện vì sao hắn lại lợi dụng mình, khuôn mặt vẫn chôn trước ngực hắn, giọng nói rầu rĩ.

–Sau này nàng sẽ hiểu được. – hắn không để cho nàng hỏi thêm. – Ta chỉ muốn nàng nhớ kỹ, ta vĩnh viễn sẽ không hại nàng.

Sẽ không hại nàng sao? Trước khi hắn nói ra những lời này thì đã sớm đã khiến cho nàng bị thương thê thảm rồi. Có thể tin những lời của hắn sao? Nàng không biết, có lẽ chỉ có rời đi thì mới tránh được việc bị tổn thương thêm một lần nào nữa. Nàng cố đẩy hắn ra, ngồi thẳng người dậy, cố kiên định đối diện với hắn. Nếu nàng cứ vô lực dựa vào người hắn như vậy thì lời nói chẳng còn chút khí thế gì nữa.

–Hàn Mặc Hiên đâu? – lần cuối cùng nhìn thấy Hàn Mặc Hiên là ba ngày trước mà giờ Mộ Dung Nguyệt đột nhiên xuất hiện nên nàng không thể không lo lắng cho Hàn Mặc Hiên được.

–Nàng đang lo lắng cho hắn?

Vì sao nghe cái giọng của Mộ Dung Nguyệt cứ như một người chồng đang ghen tuông vậy? Khẽ lắc đầu nhằm xua tan cái suy nghĩ buồn cười này đi, nàng nghiêm mặt nói:

–Dù sao hôm nay cũng là ngày hỉ của bọn ta, nhưng hắn vẫn chưa có xuất hiện, ta lo lắng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

–Ngày hỉ? – giọng hắn cười mỉa mai. – Chỉ sợ là hắn không về được.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, vì lời nói kia khiến cho nàng vừa khiếp sợ vừa khó hiểu:

–Có ý gì? Chẳng lẽ hắn…

–Yên tâm, hắn không có chết. – vẻ mặt Mộ Dung Nguyệt hiện lên sự khinh miệt. Hắn buông nàng ra, ngã người về phía sau thật thoải mái, miễn cưỡng nói. – Nhưng mà lúc này hắn không thể quay lại như lúc trước nữa, cách cái chết cũng không còn xa.

Hai hàm răng của nàng run lên, đột nhiên nàng phát hiện nam nhân đang ngồi trước mặt mình đây khủng bố như một ác ma vậy! Từ đáy lòng nổi lên sợ hãi khiến nàng không thể nào ngăn được cơn run rẩy. Sau khi nỗi sợ qua đi thì lập tức biến thành cơn giận dữ:

–Vì sao ngươi lại muốn hại hắn? – tuy nàng không thương Hàn Mặc Hiên nhưng hắn đối với nàng rất tốt, từng hành động ân cần của hắn vẫn còn khiến nàng cảm động và khắc ghi trong lòng. Nàng không hề hy vọng hắn bị tổn thương.

Thấy Phiên Phiên phẫn nộ thì Mộ Dung Nguyệt chỉ câu lên một nụ cười châm biếm, thản nhiên nói:

–Là hắn tự tìm đường chết, không liên quan tới người khác.

–Ngươi nói rõ ràng mọi chuyện cho ta. – tính tình của nàng vốn không phải vừa, và nàng rất ghét sợ mập mờ khó hiểu.

–Ta nói rồi, đến lúc đó tự nhiên nàng sẽ hiểu tất cả. Hiện tại ta có rất nhiều chuyện cần suy nghĩ, nàng đừng có quậy nữa! – nói xong hắn cứ thế nhắm mắt lại, không thèm để ý tới nàng nữa.

Nói thật dù có giận thì Phiên Phiên cũng không dám mạnh miệng bức cung Mộ Dung Nguyệt, nàng biết hắn không phải là một người dễ chọc. Nếu nàng tùy tiện lỗ mãng thì có khi lại hại chính mình cũng nên. Ai, không biết bây giờ Hàn Mặc Hiên như thế nào, có xảy ra chuyện gì hay không? Bản thân nàng còn khó bảo toàn, không biết Mộ Dung Nguyệt sẽ làm gì với nàng nữa; xem ra phải tính từng bước một, không thể bỏ chạy khi chưa xác định được mục đích, chỉ có thoát khỏi phạm vi thế lực của Mộ Dung Nguyệt thì nàng mới mong có được những ngày tháng an ổn. Lúc này nàng thấy rất nhớ nhà, ngay cả mặt mũi Tôn Mỹ nương cũng hiền lành hẳn lên.

Xe ngựa chạy ước chừng một ngày một đêm, sáng sớm mai nàng tỉnh dậy đã thấy trong xe trống rỗng, không còn thấy bóng dáng Mộ Dung Nguyệt đâu cả. Ngực nàng nảy lên, hiện tại không chạy đi thì còn chờ khi nào nữa? Không biết là hắn có ở bên ngoài xe không? Lén lút xốc mành xe lên, nàng đang muốn nhảy xuống xe thì giương mắt nhìn quanh phát hiện có vô số lều trại to nhỏ, thoáng giật mình, nàng cứ đứng ngốc giữa giá xe, mặt sượng đi.

Bên tai truyền tới tiếng binh lính hô to luyện tập, tiếng vó ngựa cùng với khói bếp nghi ngút lượn lờ. Cho dù chưa nhìn thấy cảnh này bao giờ nhưng nhìn qua cũng đủ để biết tình hình hiện tại. Nơi này có lẽ chính là quân doanh.

–Cô nương, mời ra dùng bữa! – một cánh tay mềm mại đỡ lấy khửu tay nàng.

Phiên Phiên nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Tiểu Hỉ đang đỡ tay mình, thần sắc bỉnh thản như không. Ai, xem ra à chạy không thoát rồi, đành chịu phận bất hạnh vậy. Bước xuống xe ngựa, Tiểu Hỉ đưa nàng tới một quân trước thật to đen thùi, binh lính canh giữ bên ngoài không hỏi một tiếng liền xốc trướng mành lên cho hai người đi vào trong.

Trong quân trướng khá rộng, bên trái là nhuyễn tháp, bên cạnh nhuyễn tháp là một chiếc bàn trà, bên phải là một bộ án thư, sau án thư có treo một tấm bản đồ lớn, trừ những thứ này ra thì không còn bất cứ một vật gì nữa.

–Cô nương, lúc này người nên nghỉ ngơi, nô tỳ đi ra ngoài một lát sẽ về ngay. – Tiểu Hì khom người hành lễ rồi lui ra ngoài.

Do dự nửa ngày, Phiên Phiên cuối cùng quyết định lấy hết dũng khí hướng bên ngoài quân trướng đi tới. Nhưng binh lính canh giữ lại ngăn nàng lại:

–Cô nương, mời quay vào trong trướng nghỉ ngơi.

–Ta muốn đi ra ngoài. – nàng kiên trì nói.

–Mong cô nương lượng thứ, nếu có gì hãy chờ sau khi vương gia quay về sẽ định đoạt, cô nương đừng khiến bọn tiểu nhân khó xử. – thị vệ kia cũng không có ý nhường một bước.

Nàng nhíu mày, đôi mắt trong suốt như ngọc khẽ đảo quanh rồi lúng ta lúng túng nói:

–Ta muốn đi vệ sinh! – Trời ơi, đây là cái lý do quái quỷ gì vậy!

Thị vệ kia hiển nhiên không nghĩ nàng lại lấy cái cớ này nên giật mình sửng sốt vài giây rồi lập tức khôi phục lại vẻ tự nhiên:

–Trong trướng có dạ hương dũng (cái bô ở hiện đại ^^), cô nương…

Không đợi cho hắn nõi xong, nàng ấm ức quay trở lại trong trướng. Xem tình hình này thì nàng dù chết dù sống cũng không đi ra được. Đang suy nghĩ xem Mộ Dung Nguyệt đưa nàng tới quân doanh làm cái gì thì mành trướng lại bị xốc lên. Tiểu Hỉ đi vào, trên tay bưng một chén cháo đặt xuống chiếc bàn trà, ôn nhu nói:

–Cô nương tới ăn một chút cháo lót dạ, thức ăn trong quân doanh rất đơn giản, không có gì hoa mỹ, nhưng chén cháo này được nấu từ nước ngao có thêm hương. Cô nương dùng tạm trước!

Phiên Phiên liếc mắt nhìn nàng ta một cái rồi chậm rãi đi qua ngồi xuống ghế, bưng chén cháo lên ăn từng ngụm. Ăn xong, nàng lấy ống tay áo lau miệng, thả bát xuống rồi thuận miệng hỏi:

–Là Mộ Dung Nguyệt gọi ngươi tới giám thị ta?

Tiểu Hỉ cúi thấp đầu, đáp:

–Tiểu Hỉ phụng mệnh bảo vệ cô nương, sao lại nói là giám thị được chứ? Cô nương chớ nên hiểu lầm. – giọng nói không nhẹ không nặng.

–Ồ? – nàng ngênh mặt. – Nếu vì bảo vệ ta thì tại sao ở Mạc Phong sơn trang lại không biểu lộ thân phận trước mắt ta?

–Tiểu Hỉ chỉ làm theo phân phó của trang chủ, trang chủ hạ lệnh phải ở bên cạnh bảo vệ cô nương, không được tiết lộ thân phận.

–Ta đi rồi thì các ngươi xử trí những người ở Mạc Phong sơn trang như thế nào?

–Tiểu Hỉ không biết.

Miệng lưỡi nha đầu này kín bưng, muốn thám thính tin tức thì nàng ta chẳng khác nào người ngốc nói mê.

–Mộ Dung Nguyệt đâu?

–Ngài ấy tới tới quân doanh của đội tiên phong, cô nương có chuyện gì sao? – Tiểu Hỉ nhu thuận hỏi.

–Không có việc gì! – nàng không kiên nhẫn phất phất tay nói. – Ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình.

Sau khi Tiểu Hỉ rời đi thì Phiên Phiên lại nhìn quanh quân trướng một lần nữa, sau đó buồn chán mà nằm trên nhuyễn tháp suy nghĩ lại những chuyện phát sinh sau khi rời khỏi nhà. Càng nghĩ càng loạn, mí mắt cũng nặng nề xuống, nàng thiếp đi lúc nào không hay.

Tỉnh, Mộ Dung Nguyệt hình như vẫn chưa có quay trở lại, nàng ấm ức nằm ỳ ra đó. Đương muốn ngiêng người ngồi dậy thì không ngờ đụng phải một lồng ngực kiên cố. Nàng giật bắn ngồi phắt dậy phát hiện Mộ Dung Nguyệt đang ngồi bên cạnh giường không biết từ khi nào. Nhất định là khi nãy nàng suy nghĩ nhiều quá nên không chú ý tới, đúng là ngược đời, cảm giác này không khác gì yêu thương nhung nhớ. Phiên Phiên xấu hổ tới mức hai má đỏ ửng lên, ngay cả mang tai cũng nóng rần. Nàng thầm mắng chính mình không ra gì, mỗi lần Mộ Dung Nguyệt xuất hiện đều hại nàng tâm hoảng ý loạn.

–Ngươi… sao ngươi lại tới đây? – tim đập nhanh, ngay cả đầu lưỡi cũng thắt lại.

Hắn nâng nàng dậy, nghiêng người tới bên chiếc bàn trà lấy chiếc khăn ướt trong chậu đưa cho nàng:

–Nào, lau mặt đi, có nước miếng ở khóe miệng kìa.

–Hả? – nàng kinh ngạc nhìn hắn, hai tay vô giác quệt miệng. Quả nhiên bên khóe miệng có nước miếng thật. – A ~~! – nàng nhíu mày tự trách mình, chết cũng không hết xấu hổ mà, đúng là mất mặt quá trời ạ!

Mộ Dung Nguyệt lơ đễnh nhìn, một bộ nhìn quen không trách. Hắn kéo hai cánh tay che miệng nàng xuống rồi cẩn thận giúp nàng lau mặt. Một luồng điện chạy dọc từ miệng vào tứ chi của nàng, tê tê dại dại. Mộ … Mộ Dung Nguyệt đang lau mặt cho nàng! Sự thật nàng đã hoàn toàn phá trí óc nát nàng rồi.

Lau mặt cho nàng xong, Mộ Dung Nguyệt quăng chiếc khăn vào trong chậu nước rồi cầm tay kéo nàng ra bên ngoài lều lớn. Bên ngoài trướng khá náo nhiệt, các lều trại của binh lính đang được tháo dỡ, vật dùng trong quân được chuẩn bị chu đáo, đội ngũ xếp hành nghiêm chỉnh… Đám tướng sĩ binh lính tấp bật qua lại nhưng không hề loạn chút nào.

–Bọn hắn đang làm gì vậy? – nàng tò mò hỏi.

–Đại quân sắp xuất phát. – bên tai truyền tới giọng nói âm trầm, dễ nghe của Mộ Dung Nguyệt.

–Đi đâu?

–Trường An!