Trình Gia Gia ngây ngốc ngồi trên giường bệnh, bởi vì bị rớt trúng đầu,
nên chỗ vết thương sưng phồng lên, tóc quanh miệng vết khâu đều bị cạo
sạch, một lưới đen bọc lấy cái đầu trọc, hình tượng xấu xí vô cùng, so
với phạm nhân mới được thả ra còn tệ hơn mấy phần. Nhưng mà trong mắt
tôi lại vô cùng đáng yêu, ha ha. Trình Gia Gia, anh cũng có lúc thế này
đấy.
Trình Gia Gia nhìn bộ dạng nghiêm trang của tôi, cười khì, "Lại đây."
Tôi bị anh cười tới đỏ mặt, nhất thời xấu hổ, khi dễ anh không xuống giường được, liền chơi xấu đứng yên ngay cạnh cửa, kéo cái nắm cửa bất động:
"Chuyện gì thế?"
Trình Gia Gia tiếp tục híp mắt nháy nháy tôi: "Em cứ lại đây trước đã, hà hà, em mà cũng đỏ mặt sao."
Tên này, miệng sao mà dẻo thế, chẳng ngốc đi chút nào, tôi oán hận nghĩ, tôi sẽ không qua, thế nào hử, anh ngon thì lại đây.
Tôi cố ý liếc nhìn ra ngoài hành lang, làm bộ nhấc chân muốn đi: "Ây da,
Ứng kinh bọn họ sắp đi rồi, anh rốt cuộc là có chuyện gì, không có gì
thì em đi đấy."
"Nha đầu nhà em." Trình Gia Gia nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, khó thở nhảy xuống giường, loạng choạng bước tới.
Tôi cực kỳ hoảng sợ, bị rớt trúng đầu đã bị chấn thương não nhẹ rồi, nếu bị đập vào cạnh giường hay vách tường nữa, chữ "nhẹ" chẳng phải thành
"nặng" rồi sao?
Tôi lập tức xoay người, bước vài bước đến bên cạnh Trình Gia Gia, trước khi anh té xuống thì nâng anh lên.
Cái anh này cũng nặng thật đấy, trọng lượng cả người Trình Gia Gia đặt lên
vai tôi, ép tôi lảo đảo suýt té, may mà sức tôi khá lớn, tôi mồ hôi đầm
đìa kéo anh tới bên giường, cẩn thận đỡ anh nằm xuống, chua choa má ơi,
eo tôi gãy đến nơi rồi.
Không đợi tôi nâng người lên, tay Trình
Gia Gia đã vươn ra, cả người tôi đều ngã lên người anh, hương vị quen
thuộc, lồng ngực quen thuộc, đã lâu không cảm nhận, tôi lập tức trống
rỗng, im bặt, "Anh...anh...", một câu "Không ngờ anh giả bộ" tôi nói thế nào chẳng hoàn chỉnh được.
"Anh làm sao?" Trình Gia Gia gác cằm
lên đầu tôi cọ cọ, thấy tôi không trả lời, bèn tự nói, "Lần này cũng nên cảm ơn Lục Tử thật nhiều."
Lời vừa ra khỏi miệng, ngoài phòng đã truyền đến tiếng Lục Tử lớn giọng: "Nha Nha, Ứng Nhan nói nó đi về trước rồi."
Này này này, tôi nhảy dựng lên, mặt đỏ tai hồng trèo khỏi giường bệnh, vờ cầm lấy quả táo đầu giường gọt gọt.
Nhưng Lục Tử chỉ quay lại chứ không vào, lộ ra nửa cái mặt ở cửa phòng, chớp
mắt cáo biệt với Trình Gia Gia: "Người anh em, tôi đi rồi, cậu kiềm chế
nhá."
Đầu sỏ Trình Gia Gia cười mắng một câu: "Còn không mau cút đi, đừng lo, anh của cậu thân thể cường tráng lắm."
...
Anh có phải chê mặt tôi còn chưa đủ đỏ không?
Lục Tử rốt cục cũng lăn đi, tôi đưa trái táo cho Trình Gia Gia đang ngồi ở
cạnh giường, anh không cầm lấy, chỉ cười khì há miệng ra, ý bảo tôi đút
cho anh: "Đầu choáng, hết sức rồi."
Khốn, cái anh này, ban nãy
còn kéo tôi như thế mà bảo hết sức cầm trái táo. Tôi liếc mắt, ra vẻ
không thấy anh đang chớp mắt phóng điện, đưa quả táo lên miệng mình cắn: "Em tới tận giờ còn chưa gọt táo cho ai đâu, anh không còn sức, vậy em
tự mình ăn vậy."
Trước mắt lập tức xuất hiện một bàn tay, rất
nhanh bắt được cánh tay tôi, người nào đó đầu còn choáng váng mất cả sức kéo cả tay lẫn người tôi lại, mang theo cả quả táo, cắn phập một miếng, "Ừm, ngọt lắm."
Khoảng cách của chúng tôi lập tức trở nên rất
gần, mặt anh ngay trước mắt tôi, tay anh cầm lấy cổ tay tôi. Tôi, tôi
không hề có tiền đồ mà ngơ ngác như con nai vàng luôn.
"Nha Nha." Trình Gia Gia gọi tôi một tiếng, âm thanh thật khẽ như chưa hề nói.
"Sao?" Tuy rằng trong lòng tôi sung sướng điên đi được, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
"Nha Nha." Trình Gia Gia lại gọi tôi một tiếng, giọng nói so với trước càng thêm nhộn nhạo lòng người.
Tôi mắng vào, tôi không nhịn được, tôi đầu hàng!
Đang trong lúc tình yêu trai gái nhộn nhạo khó kiềm chế, cửa phòng bệnh lại
cạch một tiếng mở ra, giọng nói kinh ngạc vang lên: "Tiểu Gia, con không sao chứ?"
Tiêu rồi, lần này tiêu chắc rồi, đây là giọng chủ tịch Trịnh của ngân hàng đây mà, đồng chí mẹ già của Trình Gia Gia. Đầu tôi
lớn như cái đấu, vì sao, mỗi lần gặp phải mẹ Trình Gia Gia đều là trong
tình huống xấu hổ như thế chứ?
Khoảng cách của tôi với Trình Gia
Gia trước mắt thật sự là quá gần, tay tôi vẫn duy trì tư thế đút cho
anh. Tôi lặng lẽ đưa tay xuống, bắt đầu bịt tai trộm chuông, ừm, từ cửa
nhìn qua, bà nhất định là không thấy, dù có thấy cũng thấy không rõ!
Vừa may, hôm nay tôi ăn mặc thật đoan trang sạch sẽ, cảm ơn mẹ yêu dấu, hôm qua đã đem cái quần bò lưng xệ của con đi giặt.
Trình Gia Gia nhíu mày: "Không có chuyện gì đâu ạ, là Lục Tử nhầm lẫn, đúng rồi, chuyện này là Lục Tử nói cho mẹ sao?"
Mẹ Trình Gia Gia lo lắng, đi tới cẩn thận xem xét đầu con trai, tôi lặng
lẽ rời tay, nhích ra ngoài nhường chỗ, chủ tịch Trịnh của ngân hàng,
cũng chính là mẹ Trình, lúc này mới chú ý tới tôi: "A, Tiểu Lý."
Việc đã tới nước này, tôi cũng bình tĩnh, mặt dày nói dối: "Ây da, thật là
khéo, chủ tịch Trịnh. Ứng kinh đi cùng với cháu, để cháu lại đây chăm
sóc anh Gia Gia ạ."
Mẹ Trình không hổ là chủ tịch ngân hàng, cười híp mắt không nhìn ra được tâm tư của bà, bà đối với biểu hiện thân mật của chúng tôi ban nãy một chút cũng không lộ ra ngoài, nghe thấy lời
giải thích gượng ép kia của tôi thì liên tục gật đầu: "Ừm, ta với cha nó đều bận, Tiểu Gia bên này không có ai chăm sóc, vất vả cho cháu rồi,
Tiểu Lý."
Trình Gia Gia ở một bên cười ra tiếng, tôi cùng mẹ anh
đồng thời quay đầu nhìn, anh chẳng hề để ý mà chớp chớp mắt, ngồi trở
lại giường, cầm lấy quả táo ban nãy tiếp tục cắn.
Mẹ anh lại nói
chuyện với tôi trong chốc lát, thấy Trình Gia Gia đích xác là không có
việc gì, nên mang cặp công văn đi. Tôi thấy mẹ Trình Gia Gia đối với nét mặt của tôi rất có thiện cảm, nhưng nghĩ tới mấy lần trước xuất hiện
trước mặt bà đều là hình tượng đáng xấu hổ, trong lòng tôi vẫn bất ổn
không yên.
Tôi ngồi cạnh giường im lặng hồi tưởng lại toàn bộ
cuộc đối thoại vừa nãy với mẹ Trình Gia Gia, Trình Gia Gia bên kia bỗng
nhiên mở miệng: "Nha Nha, chúng ta kết hôn đi."
Anh kích động tôi thành công rồi, tôi lập tức ngẩng đầu, cà lăm: "A, kết, kết, kết hôn?"
Biểu cảm của Trình Gia Gia rất nghiêm túc, không giống như đang đùa: "Ừm,
chúng ta quen nhau hơn nửa năm rồi, tốt cũng tốt rồi, xấu cũng cãi nhau
rồi, hiện tại kết cục nên là nắm tay nhau, kết hôn đó."
Này cũng
đường đột quá đi, đêm qua chúng tôi vẫn còn duy trì tình hữu nghị thuần
khiết cơ mà, tôi dưới tình thế cấp bách không thể nghĩ ra lý do gì để cự tuyệt, đành tìm một cái lý do vụn vặt hết sức: "Cha mẹ em còn chưa gặp
qua anh mà?"
Trình Gia Gia cười, nhéo nhéo mũi tôi: "Này không phải rất dễ sao, ngày mai anh ra viện rồi sang gặp cha mẹ em luôn."
Tôi nóng nảy: "Em còn chưa suy nghĩ kĩ!"
Trình Gia Gia không hài lòng: "Em suy nghĩ lâu như thế rồi, còn chưa kĩ sao, xem ra lần này anh bị nện không đủ nặng rồi."
Anh thành công, lời anh nói khiến tôi nghĩ đến tâm tình của mình trước khi
tới đây, nếu chúng tôi đều muốn ở bên nhau, sao lại chần chừ? Tuy rằng
chuyện về sau chẳng ai biết, nhưng cứ quý trọng hạnh phúc trước mắt cái
đã, nếu cả dũng khí yêu nhau cũng không có, thì làm sao vững tin bên
nhau cả đời được?
Trình Gia Gia thấy tôi không lên tiếng, vươn
tay kéo tôi qua, ngồi bên cạnh anh, nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi: "Thế nào,
đã nghĩ xong chưa?"
Tôi ngẩng đầu, cọ cọ vào cổ anh, đang thế, thì di động Trình Gia Gia reo lên.
Trình Gia Gia nhìn di động, mày lập tức nhíu thật chặt, anh cẩn thận liếc nhìn tôi một cái, nhấn nút nghe: "Gì thế, Tiểu Thanh?"
Tôi xem như hiểu được, hôm nay không phải ngày lành để thân mật rồi, tôi
vừa động xuân tâm, không phải bị Lục Tử ngắt ngang thì cũng là mẹ Trình
xen giữa, hiện tại thật vất vả mới có hai chúng tôi, Gia Thanh đại tỷ cư nhiên lại gọi tới đạp tôi một phát.