Chẳng phải có câu "nói gì đến nấy" sao, tôi bên đây vừa mới nói dối, bên kia liền ứng nghiệm, không đợi tôi cất điện thoại, Thọ kinh đã hùng hổ
đi tới cửa phòng chúng tôi, đi tới trước bàn tôi, cô ta ném một chồng
giấy lên bàn: "Tiểu Lý, giấy tờ ban sáng này có phải do cô làm hay
không?"
Lòng tôi ai thán một tiếng, lại tới nữa, cái cô này, có
phiền không vậy, cứ muốn diễn cái tiết mục lấy việc công báo thù riêng
này miết, tôi không biết làm như thế với cô ta thì có gì tốt, cứ coi như Ứng Nhan có hảo cảm với tôi đi, thì gây sức ép tôi cũng chả bổ béo gì,
chẳng lẽ như thế có thể khiến Ứng Nhan yêu cô ta sao, chỉ số EQ của cô
ta chẳng bằng được chỉ số IQ, bình thường trong công việc Thọ kinh vẫn
là người khéo léo, nhanh nhẹn, hiệu quả mà.
Vận khí Thọ Phương
Phương thật quá xấu, bên này cô ta phát cáu, bên kia một bóng người tây
phục cặp da đi vào cửa phòng chúng tôi, không cần đến gần đã biết, đấy
là dấu hiệu của Ứng Nhan, Ứng Nhan trong công ty chúng tôi là hình tượng tinh anh vạn năm không suy suyển, xuân hạ thu đông chẳng hề thay đổi,
hè thì lột áo khoác ngoài, đông thì lôi ra mặc vào.
Tôi tới bây
giờ vẫn không biết Ứng Nhan có gì tốt mà khiến Thọ Phương Phương u mê
bất chấp tình thâm như biển, chẳng lẽ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn
trong truyền thuyết sao? Bất quá, chứng kiến cảnh này, bản thân tôi đã
rõ nguyên nhân vì sao Ứng Nhan tránh không kịp Thọ Phương Phương, cô gái này vận khí thật cũng chẳng khá khẩm hơn tôi là bao, mỗi lần bắt nạt
tôi đều vừa hay bị Ứng Nhan bắt gặp, ấn tượng tồi tệ cứ thế thâm căn cố
đế trong lòng Ứng Nhan luôn.
Tôi mắt nhìn Ứng Nhan càng lúc càng
gần, có thiện ý muốn vuốt chút giận của Thọ Phương Phương: "Quản lý Thọ, cái này không phải tôi làm, buổi sáng, là Ứng kinh..."
Nghe thấy tôi đề cập tới Ứng Nhan, Thọ Phương Phương lại càng mắt hạnh trừng lớn
lông mày dựng ngược, không đợi tôi nói hết đã một lời ngắt ngang: "Không phải cô thì là ai? Chính cô nhìn người kí đơn đi, ghi tên ai?"
"Quản lý Thọ, chuyện gì thế?" Giọng nói công thức hóa của Ứng Nhan có thể so
với gió ngàn, Thọ Phương Phương vốn đang phun nước miếng phì phì lập tức á khẩu, tôi lặng lẽ cúi đầu, aiz, đại tỷ, tôi thật có tâm thánh mẫu,
muốn nhắc nhở cô mà.
Đại khái là Thọ Phương Phương nhìn thấy tên
tôi trên giấy tờ, tuy rằng giận cá chém thớt với tình địch hơi bị tiểu
nhân nhưng vẫn làm, giờ thấy lời Ứng Nhan rất có ý bênh vực tôi, lòng cô ta phỏng chừng thay đổi triệt để, biểu cảm trên mặt cô ta bây giờ chính là hờ hững mở miệng: "Tôi biết rồi, việc này đáng ra nên nói với trưởng phòng kế toán, nhưng hiện giờ trưởng phòng kế toán An An đi vắng, nên
chỉ có thể hỏi Tiểu Lý thôi."
Thọ Phương Phương này ăn nói thật
là hay, ngay cả người ngu như tôi cũng nghe ra dụng ý của cô ta, cô ta
rõ ràng là nói với Ứng Nhan, chuyện này không cần quản lý bộ nội vụ như
hắn nhúng tay vào.
Ứng Nhan hiện thời không cho phép tôi phạm lỗi gì, nói chung là vì hình tượng làm việc của tôi trong lòng hắn không
được nghiêm túc cho lắm, nên nghe xong lời của Thọ Phương Phương, sắc
mặt có phần không tự nhiên, ho khụ khụ hai tiếng, hàm hàm hồ hồ hai câu: "Cuối năm rồi, mọi người đều vội, các ban ngành cần phối hợp với nhau,
phối hợp với nhau..."
Thấy Ứng Nhan như thế, Thọ Phương Phương
ngữ khí hòa hoãn lại, khôi phục hình tượng tài trí, lấy ngón ngọc chọc
khẽ lên chỗ kí tên tôi, nhẹ giọng nói: "Giấy tờ buổi sáng Tiểu Lý làm
sai toàn bộ, giao cho ngân hạng lại không nhận biên lai, ngân hàng kiểm
lại thấy lỗi mà không tìm được cô ấy, phải gọi sang cho tôi, cuối năm
vội là một chuyện, nhưng cũng không thể làm việc qua loa chứ."
Sáng nay An An nghỉ không xin phép, bên kia Ứng Nhan tìm tôi có việc, từ sớm đã bị hắn sai phái đi ra ngoài rồi, cái này chính là hai thực tập sinh
dưới quyền An An đưa cho tôi thuận đường đem giao giùm, hai tên nhóc kia quên kí tên lên giấy tờ, tôi ở trong ngân hàng thuận tay kí giúp cho
bọn họ luôn.
Tuy rằng tôi chỉ là một nhân viên kế toán nho nhỏ,
nhưng vệt đen như thế tôi cũng chẳng muốn mang trên lưng, đang muốn mở
miệng giải thích thì Ứng Nhan bên kia đã lên tiếng: "Ban sáng Tiểu Lý
giúp tôi làm việc, giấy tờ này hẳn không phải là của cô ấy làm, cho dù
là cô ấy làm, bây giờ vội thế, cô ấy một người làm phần việc của hai
người, lỗi sai nho nhỏ cũng khó tránh."
Thật tình, nghe Ứng Nhan
nói như thế, lòng tôi cũng cảm động một trận, Ứng Nhan đối xử với tôi
không tồi chút nào, dù hắn không biết có phải là do tôi làm hay không,
vẫn đứng về phía tôi trước, đối với một người bình thường nghiêm khắc
đến gần như hà khắc mà nói, loại bênh vực này thật không bình thường.
Tôi có thể nghĩ đến, hiển nhiên Thọ Phương Phương cũng có thể nghĩ đến, tôi thấy nụ cười của cô ta héo đi.
Ứng Nhan nhìn thấy vẻ mặt Thọ Phương Phương nặng trĩu, nhanh chóng làm yên
lòng cô ta bằng cách quay đầu nói với tôi: "Như vầy đi, Tiểu Lý, tối nay cô vất vả một chút, tăng ca sửa giấy tờ, nhất định phải làm xong trong
đêm nay. Sau này cô làm việc nhớ phải cẩn thận, hiện tại phòng kế toán
chỉ dựa vào hai người cô với sư phụ cô, sư phụ cô thì gần đây chuyện cá
nhân cũng khó khăn, cho nên cô phải cố gắng đảm đương đấy."
Ứng
Nhan đã nói đến nước này, tôi đành thu lại giấy tờ trên bàn, gật mạnh
đầu, biểu hiện quyết tâm với hai người họ: "Đã biết thưa quản lý Thọ,
các vị yên tâm, cái này là của bọn nhỏ làm, bọn chúng vừa mới bắt đầu
làm giấy tờ nên sai nhiều, buổi tối tôi cùng sửa với bọn chúng, nhất
định sẽ sửa thật tốt."
Tiểu Trương cũng dè dặt lại nhận sai, Thọ
Phương Phương trách lầm người, tự giác mất mặt, cùng Ứng Nhan bỏ đi. Lí
Chính Nghĩa vĩnh viễn đi theo Ứng Nhan hơi thở dài, cũng nối gót theo,
tôi tự nhiên hiểu được, ý tứ của Lí Chính Nghĩa là, anh ta chẳng thể làm gì hơn ngoài việc cảm thán với tôi, hiện tại thì anh ta đã hoàn toàn bỏ việc làm mối cho tôi và Ứng Nhan, nếu không thì giờ anh ta đã chạy lại
quảng cáo với tôi về đủ thứ điểm tốt của Ứng Nhan rồi.
Tôi hiện
giờ, kỳ thật, cũng xác định được rằng Ứng Nhan có ý với tôi, chỉ là
không hiểu vì sao, tôi chẳng thế phát triển cái thể loại cảm giác lưu
luyến ấy với Ứng Nhan, hắn có thể là lãnh đạo khiến tôi sợ run, cũng có
có thể là cấp trên khiến tôi kính phục, nhưng không cách nào quẹo cái
roẹt sang hướng bạn trai được, tôi nghĩ chắc Ứng Nhan cũng biết suy nghĩ này của tôi, nên bình thường dù vẫn chiếu cố, nhưng cũng không có biểu
hiện gì vượt quá tình cảm đồng nghiệp.
Tôi cũng thấy hơi kì quái, chẳng phải vật tụ theo loài sao, vậy thì Ứng Nhan cùng Trình Gia Gia
hai tính cách tương phản đến thế lại có thể làm bạn thân được, sợ rằng
việc thích cùng một người này cũng là do một phần giao tình bền chắc của bọn họ.
Nghĩ đến Trình Gia Gia, tôi không khỏi nhìn di động,
dười như đã thật lâu rồi anh không nhắn tin cho tôi nữa, nghe Lục tử
nói, hạng mục của anh gần đây sắp đi tới kết thúc, bận tới trời đất quay cuồng, một người đàn ông nếu thật lòng muốn liên hệ với bạn, nhất là
tính cách hào sảng như Trình Gia Gia, thì anh ta sẽ lên trời xuống biển
để tìm bạn, tôi nghĩ anh đối với sự cố chấp của tôi có lẽ cũng đã hết hi vọng rồi.
Tối hôm đó giao ban xong, kéo thân xác mệt nhừ về nhà, tôi phát hiện, bữa nay thật thần kì, ngay tại lúc này, chính là muốn gì có đó.
Tôi vừa vào cửa thì thấy nha đầu Tiểu Mĩ kia đang chơi PC trong phòng tôi, không đợi tôi trừng, cô ấy đã cười hì hì chuyển hướng
chú ý của tôi: "Nha Nha, em đoán xem hôm nay về nhà chị thấy ai?"
Tôi trước giờ không có hứng thú với trò này, nên chẳng buồn nói, để túi
xuống, bước lại trước máy vi tính xách cô ấy lên, "Không biết."
Tiểu Mỹ vốn đang bừng bừng hưng trí, nhưng nghĩ tới điều gì lại chợt ngừng
miệng, nhìn sắc mặt của tôi, tôi hơi kì lạ, nha đầu này trước giờ vẫn
lắm mồm, chẳng để được việc gì trong lòng, muốn cô ấy giữ bí mật chuyện
gì, thà rằng tra tấn còn hơn, vậy nên lần này cô ấy có thể đang đà tám
nhảm mà ngừng lại, khiến cho tôi có chút hứng thú.
Tiểu Mĩ thật
sự là khá quái dị, sau đó rốt cục chẳng mở miệng nữa, tôi đi tới nhà vệ
sinh, rửa mặt, uống hết một ly nước xong, cũng quên mất việc này. Mấy
ngày nay mệt mỏi khiến tôi chỉ muốn lăn lên giường đánh một giấc cho
xong, đánh răng rửa mặt rồi, bắt đầu đuổi Tiểu Mỹ còn xà nẹo trong phòng tôi: "Gái à, đi gây rối Ngả Lệ của mình đi, chị đây còn phải ngủ."
Tiểu Mỹ chẳng những không đi ra ngoài, mà còn chần chừ ngồi ngay mép giường
của tôi, do dự nửa ngày, dùng mông ủi ủi muốn chui vào chăn tôi: "Nha
Nha, chị với Trình đẹp trai thực sự chia tay sao?"
Cái cô này,
thần bí như vậy, hôm nay nhất định là đã gặp Trình Gia Gia. Tôi nằm bẹp
trong chăn, thoải mái hừ một tiếng, ngay cả mí mắt cũng chẳng nhấc lên:
"Chia rồi."
Tiểu Mỹ một lúc lâu sau cũng không lên tiếng, tôi
nhịn không được mở mắt, chỉ thấy cô ấy bày ra biểu cảm đau khổ, ngớ
người ngồi ngay mép giường tôi, cứ như Trình Gia Gia chia tay với cô ấy
vậy.
Không đợi tôi mở miệng hỏi, Tiểu Mỹ bỗng nhiên ngẩng đầu,
không đầu không đuôi nói với tôi một câu: "Nha Nha, chị rốt cục là muốn
đàn ông như thế nào, em thấy Trình Gia Gia đối với chị rất tốt, sau này
em muốn tìm một người có điều kiện tốt như thế mà lại yêu chị cũng không thể nữa, chị sẽ không hối hận chứ."
Tôi ngây người, nha đầu này, hôm nay cứ có gì đó là lạ, nhưng mà bất quá chỉ là gặp Trình Gia Gia
thôi, đến nỗi phải bất thường thế sao? Tôi vươn tay, khẽ vỗ mông cô ấy,
bắt đầu đùa: "Hối hận cái đầu ấy, cô cũng coi thường chị quá rồi, chị
Nha Nha của cô trí tuệ và mỹ mạo ngang nhau, còn phải lo tìm không ra
đàn ông sao? Này nhé, chị X đã nói, hồi 9 tuổi chị đã bắt đầu đọc sách
rồi..."
Tiểu Mỹ mắt trắng dã, thu lại biểu cảm đau đớn khôn cùng
vừa rồi, vỗ mông đứng lên, không chút khách khí cắt ngang lời tôi. "Stop stop stop, chị Nha Nha mỹ mạo trí tuệ ạ, chị phải tự mình hiểu lấy, so
với chị X, chị vẫn còn xa lắm, trai của Thanh Hoa Bắc Đại*, không phải
muốn là được đâu à."
[Thanh Hoa, Bắc Đại: hai trường đại học nổi tiếng của Trung Quốc, điểm chuẩn rất cao.]
Aiz, đây mới là Tiểu Mỹ chính cống chứ, tôi nhìn cô ấy đóng cửa cái cạch, lạch bà lạch bạch đi ra ngoài.
Cánh tay thò ra khỏi chăn có chút lạnh, tôi rụt về trong chăn ấm áp, nói
chung là thật mệt mỏi, không đầy mấy phút, tôi đã thấy từng trận buồn
ngủ kéo về, trong lúc mơ màng không ngờ tôi lại nhớ tới vấn đề của Tiểu
Mỹ - Mày sẽ không hối hận sao?
Sẽ hối hận? Sẽ không hối hận?
Không đợi tôi nghĩ ra đáp án, cơn buồn ngủ đã tấn công kịch liệt, tôi
chìm vào mộng đẹp đêm đen.