Sau lưng tôi là sofa, trước mặt tôi là anh, tôi bị anh ra vây dưới thân
mình, tôi ra sức trốn thoát, nhưng Trình Gia Gia hiện tại cứ như tường
đồng vách sắt, bất luận tôi dùng sức thế nào, anh cũng chẳng hề sứt mẻ.
Tay tôi bị anh giữ chặt ở sau lưng, anh dùng tay phải nắm chặt hai bàn
tay tôi, tay trái còn lại giữ lấy đầu tôi, tôi lắc đầu muốn thoát ra,
nhưng mà sức tôi so với anh chỉ như châu chấu đá xe, tôi nghe thấy giọng chính mình phẫn nộ mà bất lực: "Anh buông tay cho tôi."
Trình
Gia Gia không nói một lời, vẫn giữ chặt lấy tôi không nhúc nhích, siết
lấy tôi thật chặt, còn đem đầu anh vùi vào cổ tôi, tôi biết tiếng buông
ra tôi nói cũng như không, Trình Gia Gia là ai chứ, chỉ cần anh thích
thứ gì, thì sẽ không từ thủ đoạn mà cường thưởng hào đoạt.
Cái
nắm của anh quá chặt, tay tôi đau, tôi không tốn sức giãy giụa nữa, để
tùy anh ôm, lời nói của tôi không còn độ ấm: "Trình Gia Gia, anh còn
muốn thế nào nữa?"
Trình Gia Gia trên người tôi cứng đờ, nhưng
vẫn duy trì tư thế đó, anh cúi thấp đầu, thật lâu không nói ra tiếng
nào, chỉ ôm chặt tôi, sống chết cũng không buông tay.
Chúng tôi
giằng co trong một tư thế quỷ dị mà thân mật, giống như hai đấu thủ liều chết với nhau, đều tự nghẹn lại trong cổ cảm giác đấu sức câm lặng,
trong phòng giờ chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc, từng tiếng từng tiếng
một, như nhịp trống chiến đấu nhịp nhàng gõ.
Trong lúc kháng cự,
tôi cảm thấy trên cổ ướt đi một khoảng nóng ấm, lòng tôi chết sững, đây
là gì, Trình Gia Gia luôn luôn định liệu mọi việc trong lòng bàn tay,
anh thế mà lại khóc. Không khí trong phòng bỗng dưng ngừng chuyển động,
tôi không thể suy nghĩ nữa, tầm mắt vô thức rơi xuống đồng hồ treo trên
tường phía đối diện, đồng hồ trên tường đã chỉ một giờ rưỡi.
Đêm
đã quá khuya, hồ như tất cả mọi người đều đang chìm vào mộng, nơi nơi
yên tĩnh dị thường, tôi nghe rõ mồn một hơi thở gấp gáp của anh.
Đầu tôi lập tức phình ra, đây là cái chuyện quái gì thế, tôi bị lừa còn
chưa khóc, anh là kẻ gạt mà còn khóc là thế nào, tôi muốn làm như không
biết, nhưng cảm giác ẩm ướt trên cổ này không thể hiểu sai đi được.
Trình Gia Gia vẫn cứ giữ im lặng mà tựa vào vai tôi như thế, vùng cổ kia càng lúc càng nóng vô cùng, như làm đau từ da đến tận vào lòng tôi, để
khiến tôi không có cách nào vờ như không biết.
Tôi sẽ không mềm
lòng, tuyệt đối sẽ không, chả phải chỉ là vài giọt nước mắt thôi sao?
Nhưng tôi vẫn thở dài, ngữ khí bất giác dịu đi: "Buông đi, anh về nhà
trước, cho tôi chút thời gian, để tôi nghĩ lại cho thật kĩ, tôi nghĩ cẩn thận rồi sẽ tới tìm anh."
Trình Gia Gia mắt điếc tai ngơ, vẫn
không nhúc nhích mà ôm lấy tôi, chính là cố chấp không chịu buông tay.
Anh thật lợi hại, tôi bị anh đánh bại rồi, đầu tôi càng lúc càng đau,
tôi thật sự không có tinh thần, tôi cảm thấy toàn thân nhũn ra như lên
men, lời hay lời bậy tôi cũng đã nói hết ra rồi, anh còn muốn thế nào.
Tôi, con mợ nó, nằm trên sofa mà lòng dâng tràn cảm giác bất lực, liều
giãy giụa phản kháng, nhưng sức tôi không lại sức anh, mắng anh, phủi
anh đi, anh cũng chấp nhận tôi mắng, ôm lấy tôi nói xin lỗi, dịu dàng
nói buông ra đi, anh làm như không nghe thấy, vẫn cố chấp giữ lấy tôi,
điểm chết người chính là, khiến anh bức bối như thế, anh lại xuất ra
chiêu nam nhi lệ bay đầy trời, tôi đối với anh quả thật thúc thủ vô
sách, chỉ khẩn cầu đêm nay mau mau qua đi.
Tôi với Trình Gia Gia
giờ giống như một trận đấu vật lộn bị lâm vào cục diện song phương bế
tắc, ai cũng không chịu nhường hay lui, ai cũng không dám làm bừa, cứ
gắt gao dính cứng lấy nhau trên sofa.
Hai chúng tôi giằng co, mệt mỏi trong thân thể rốt cục đánh tan ý chí của tôi, không biết khi nào
thì tôi đã ngủ rồi, giấc ngủ này tôi ngủ tới trời mù đất mịt, mấy ngày
liên tiếp mệt mỏi, tối đó lại lao lực quá độ, khiến tôi trong vòng tay
vây chặt của Trình Gia Gia, vẫn ngủ say như chết, kể cả lúc Trình Gia
Gia cởi áo khoác bồng tôi vào giường tôi vẫn không tỉnh dậy.
Chờ
tôi mở to mắt lại thì trời đã sáng choang, tôi đang nằm trên giường, bên cạnh là Trình Gia Gia như những ngày trước, phòng như cũ, ban mai như
cũ, tất cả mọi chuyện đều cứ như cũ, tựa hồ căn bản là chẳng có thay đổi gì, tôi thảng thốt nghĩ rằng đêm qua tất cả chỉ là loạn mộng.
Trình Gia Gia rất tỉnh, hai tay đặt sau ót, ngửa mặt nằm không nhúc nhích
nhìn trần nhà, ánh mai mùa đông chiếu vào một bên mặt anh, làm cho góc
cạnh trên mặt anh càng thêm rõ ràng, trên cằm lộ ra bộ râu xanh xanh,
nghe thấy động tĩnh của tôi, anh quay đầu ngay tức khắc, đôi con mắt
sáng ngời ngày xưa phủ đầy tơ máu, hốc mắt hõm sâu, đôi mắt xanh đen, lộ vẻ tiều tụy.
Tôi lập tức từ trong thảng thốt mà tỉnh lại, không
phải là mộng, ngày hôm qua tất thảy đều là hiện thực. Thôi Nam giận dữ
chỉ trích, Trình Gia Gia hối hận giải thích nhất nhất hiện lên trước mắt tôi, Trình Gia Gia bên cạnh bộ dạng không hề nhụt chí, tôi thản nhiên
nhích sát vào bìa giường, kéo dài cự ly với anh, tôi thấy cặp mắt nóng
bỏng nhìn tôi của Trình Gia Gia ảm đạm đi.
Tôi cúi đầu, kéo kéo
góc chăn, nhìn thoáng trên người mình, may thật, chỉ là cởi áo khoác,
còn chưa tới nỗi vô nhân tính. Đã xảy ra cái loại sự tình này, mà còn
cùng ngủ với anh trong một chăn, khiến tôi thực không được tự nhiên, tôi không biết Trình Gia Gia có cố ý hay không, dù sao hiện tại... Trạng
thái này khiến tôi tức thở vô cùng, tôi trầm mặc ngồi dậy, không nhìn bộ dạng của anh: "Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn thay quần áo."
Như dự đoán, anh không những không đi, mà còn kéo cánh tay tôi, ngày hôm
qua ngủ một giấc, thể lực của tôi đã khôi phục hơn phân nửa, Trình Gia
Gia không đề phòng, bị tôi quẫy ra, anh bi thương cúi đầu: "Nha Nha, là
anh làm sai, nhưng em có thể đừng một gậy đánh chết anh thế được không,
chúng ta khi ở chung thật sự rất vui vẻ mà, em thật sự không cần tất cả
sao, em thật sự không thể tiếp tục tin anh được nữa sao?"
"Anh
biết sớm muộn gì nó cũng tới nói với em sự thật, nhưng anh luôn sợ em
không hiểu, sợ em sẽ lầm thành anh vì Tiểu Thanh nên mới tiếp cận em,
mỗi lần muốn nói với em thì đến cuối cùng anh lại sợ hãi, sợ nói với em
rồi thì em sẽ không để ý đến anh nữa, anh cứ muốn chờ thêm chút nữa, lần sau nhất định sẽ nói cho em nghe." Giọng anh dần dần nhỏ lại, thì thào
như đang nói chuyện với chính mình.
Tôi rất muốn nói với anh, vô
dụng, hiện giờ tôi nhìn thấy anh, thì trong đầu hiện lên quan hệ của anh với bọn Thôi Nam, cùng với việc tưởng tượng bộ dáng cà lơ phất phơ của
anh trước mấy vi tính nhìn tôi không dụ cũng dính. Tôi không biết khúc
mắc này có thể mở ra hay không, nhưng hiện tại tôi không có cách nào vờ
như vẫn chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng trải qua tối hôm qua, tôi
biết, nói chuyện với Trình Gia Gia, là để anh buông tôi ra mà bình tĩnh
một lát, điều này là không có khả năng, chỉ cần tôi nói tách ra, phản
ứng của anh chỉ có một, chính là liều sống liều chết ôm lấy tôi kiên
quyết không cho rời đi.
Tôi đưa tay nắm lấy áo khoác bên giường,
nhảy xuống giường, đi đi ra bên ngoài. "Tôi bị muộn rồi, bất luận chuyện gì cũng để tôi tan tầm rồi nói sau."
Khi rửa mặc tôi thấm thía
được một nhận thức, đó là tôi có một thân thể vô cùng mạnh khỏe và một
tinh thần vô cùng vững vàng, khi rửa mặt tôi nhìn thấy chính mình trong
gương, ngủ một trận thật ngon, gương mặt tôi hồng hào, làn da mịn màng,
hai mắt ngời sáng có thần, ngay cả trán tôi cũng hết sức căng bóng.
(chẳng lẽ cái này cũng giống "ấn đường tỏa sáng" trong truyền thuyết
à?!), chẳng hề có dù chỉ một dấu hiệu tình cảm gặp chuyện, tinh thần so
với ngày trước còn muốn tốt hơn.
Người khác thất tình không phải
bệnh nặng một hồi thì cũng là uể oải không phấn chấn, tôi ngày hôm qua
chóng mặt nhức đầu sổ mũi rất có triệu chứng cảm mạo, vậy mà ngủ xong
một giấc, đầu không đau, mũi thông, thân thể thư thái như chẳng có việc
gì, có thể thấy thân thể và tinh thần của tôi có bao nhiêu vững vàng
cùng khỏe mạnh.
Cô gái tràn đầy tinh thần sáng láng trong kính
kia lộ ra ý cười chua xót, nếu tôi ngay cả sinh bệnh trốn tránh cũng
không thể, vậy cứ sống như Tiểu Cường đi, nên thế nào thì thế đó, đi
làm, tan tầm, ăn cơm, ngủ.
Tôi chỉnh trang hoàn tất, kéo cửa nhà vệ sinh ra, xách túi ở sofa lên đi ngay ra cửa.
Trình Gia Gia vội vàng từ trong phòng theo ra, sắc mặt trắng xanh, cổ áo sơ
mi cũng chưa cài lên, cravat nửa thắt nửa không lệch lệch, cầm chìa khóa xe vội vàng nắm tay tôi: "Để anh, anh chở em đi."