Về đến nhà, chuyện đầu tiên tôi làm chính là đi tắm, ngồi trong phòng ca với một đống đồng nghiệp uống rượu, giờ người tôi nồng nặc mùi cồn, vô
cùng khó chịu. Tắm xong tôi còn phải tăng ca nữa. Đương lúc tôi hăng say tắm rửa thì điện thoại đi động được tôi đặt ở bồn rửa tay kêu váng lên, tôi giật nảy mình, đã trễ thế này, trừ Trình Gia Gia thì đâu còn ai gọi điện cho tôi nữa!
Tôi áy náy, vừa mới bảo để anh đón mà cuối
cùng lại quên, không biết anh có giận không nữa. Tôi chẳng quan tâm bọt
xà phòng trên người, chạy lại bắt điện thoại, trong điện thoải qua nhiên vang lên giọng Trình Gia Gia, anh có chút mất hứng: "Sao không mở cửa?
Anh đang ở bên ngoài."
A, anh tới rồi sao, nhất định là tiếng
nước át mất tiếng đập cửa rồi, tôi càng áy náy: "Em đang tắm, không nghe thấy anh gõ cửa, chờ em rửa bọt xà phòng là ra ngay."
Cúp điện
thoại xong, tôi nhanh chóng rửa sạch bọt trên người, lau khô bọt nước,
vội vội vàng vàng choàng áo ngủ bằng bông chạy ra mở cửa.
Trình
Gia Gia một thân toàn khí lạnh đứng bên ngoài, theo vẻ nhíu mày của anh, tôi có thể cảm thấy trong lòng anh càng lạnh hơn, không đợi tôi mở cửa
xong, anh đã tiến lên mấy bước kéo tôi lui lại, dùng chân huơ ra sau,
đóng cửa cái rầm.
Anh đùng lực ép tôi vào cửa, tức giận cắn môi tôi một cái: "Em thế mà cũng xù anh à, là ai đưa em về, Ứng Nhan?"
"Ai da, đau, sao anh cắn người thế hả?" Tôi dùng sức đẩy cánh tay anh, bà
nó chứ, cái tên này đúng là mình đồng da sắt mà, tôi đã được xem là phụ
nữ có sức khỏe rồi đấy, dùng sức mạnh như thế, mà anh cũng chẳng hề suy
suyển mảy may.
Cử động của tôi càng kích thích Trình Gia Gia, anh dứt khoát cúi đầu, ập đến một cái hôn, trong chốc lát, tư vị của anh
vây chặt lấy tôi. Chỉ trong chốc lát, tôi đã bị anh hôn tới choáng váng, đến khi lấy lại thần trí thì đã bị anh đặt lên giường, anh tiếp tục một bên vận động môi lưỡi, một bên lấy tay tiến vào trong áo ngủ bông của
tôi.
Tôi kinh hãi, nhanh chóng bắt lấy cái tay có ý đồ bất chính
này, tốn thật hiều sức mới tránh được anh, miệng thở dốc nói: "Đại ca,
có gì thì từ từ nói, anh đừng có manh động."
"Em!" Cái loại vẻ
mặt này của Trình Gia Gia có phải gọi là giận sôi máu không? Tôi có phần sợ hãi, anh hếch eo lên, một vật thể thô ráp nóng bừng chỉa vào bụng
tôi: "Anh bị kích thích đấy, phải làm sao hả, là em đốt lửa, nên em phải dập cho bằng được."
Tôi nằm dưới anh sợ tới rúm người lại, bất an nói: "Chúng ta hiện giờ mà như thế thì không được lắm đâu."
Ánh nhìn của anh làm cho tôi tim đập chân run, cặp mắt đen láy kia vẫn nhìn tôi không thôi: "Sao lại không được? Chúng ta đang quen nhau."
Tôi quay đầu, không nhìn anh, ánh mắt này mang điện lực quá kinh khủng.
Nói đến chuyện quen nhau này lại làm tôi nhộn nhạo, anh dám nói quen nhau
hả, một biểu hiện lãng mạn thâm tình cũng không có, lần trước anh nói
đùa, là thích tôi thật, hay là giỡn, ý bảo tôi khờ đây?
Tôi khó chịu, thì cứ coi là quen nhau đi, dù có quen nhau thì tôi vẫn không muốn lên giường, thế nào, anh vẫn cố chấp ép tôi à?
Tôi cong người lại, tay đặt trên ngực Trình Gia Gia đẩy mạnh ra, miệng bất mãn nói: "Anh còn chưa có tỏ tình với em đấy."
Trình Gia Gia không kịp đề phòng bị tôi ném qua một bên. Anh vừa định lồng
lên tức giận, lại nghe thấy lời tôi, lập tức ngẩn người ra, rồi cả mắt
lẫn mày đều cong lên ý cười, anh xoay người một cái, đè tôi lại chặt
chẽ, cười hì hì nói: "Được, anh hiểu rồi. Nha Nha, anh thích em."
Sau đó tay anh không chút khách khí tiến vào áo ngủ của tôi, bắt đầu đón tiếp gò ngực tiểu trứng chần nước sôi của tôi.
Này này, cái gì mà thổ lộ hả! Một chút thành ý cũng không có! Lại còn sờ
ngực tôi, làm tôi nhớ tới vụ anh chê ngực tôi nhỏ mà bắt tôi ăn đu đủ.
"Anh không có thành ý." Tôi tức giận nói. Trình Gia Gia giả như không nghe
thấy, tay không hề buông ra, từng chút từng chút một siêng năng bận việc ở ngực tôi. Con bà nó chứ, anh không thèm để ý tới tôi à! Cư nhiên sờ
soạng thế! Cư nhiên đeo lên cái mặt say mê như thế hả!
Tôi vô
cùng phẫn nộ, bắt lấy tay anh: "Anh đừng có sờ nữa, đã rờ đến thế rồi,
anh có rờ đi rờ lại cũng không gợi ra chút hưng phấn nào đâu."
"Ai nói, đương nhiên có hưng phấn chứ." Trình Gia Gia nhanh chóng tiếp lời, tròng mắt đảo tròn một cái, nhéo lên ngực tôi, trên mặt còn tiếc hận mở miệng: "Nhưng mà, Nha Nha, ngực em đúng thật là nhỏ đó nha."
Con bà nó, cái đạo lý qué gì thế hử? Ghét bỏ tôi mà còn muốn sờ, tôi bạo
phát! Ngay lúc tôi vừa định đẩy anh ra thì Trình Gia Gia lại buông tha
việc chà đạp tiểu trứng chần nước sôi của tôi, anh ôm chặt lấy tôi, vùi
đầu vào cổ, chôn mặt sau gáy tôi, bên tai lại truyền đến tiếng cười khe
khẽ của anh: "Đúng là cô bé ngốc, Nha Nha, chỉ cần là của em, cái gì anh cũng thích hết."
Giọng anh có hương vị triền miên không nói nên
lời, nhẹ nhàng trôi vào tai tôi, mang theo hơi thở anh, lướt qua cổ, cứ
như thế trượt một đường vào lòng tôi, lồng ngực tôi càng lúc càng đầy,
đầy tới nỗi muốn nổ tung ra.
"Nha Nha, thích là để ở trong lòng,
em nhìn xem, em luôn ngụ ở nơi này trong anh." Trình Gia Gia nhẹ nhàng
kéo tay tôi, để trước ngực anh. Nơi đó có một thứ, đập thật mạnh, thình
thịch, thình thịch, đập mạnh lắm. "Anh thích em, Nha Nha."
Ánh
mắt anh nghiêm túc nhìn tôi, kiên định không để tôi tránh né, tôi muốn
quay đầu đi, nhưng đôi mắt lại như bị đóng đinh ghim một chỗ, làm thế
nào cũng không thoát khỏi cặp mắt đen sâu thăm thẳm kia.
Tôi nghi chắc là rượu uống ở phòng ca đã phát huy tác dụng rồi, đầu tôi choáng
váng, sau đó nụ hôn của anh cứ thế mà hạ xuống, đầu tôi càng quay cuồng, nhất định là tôi uống nhiều quá, bằng không sao chỗ nào trên người cũng nóng hết vầy nè.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy anh cởi quần áo tôi, tôi biết rõ sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là tôi không
muốn ngăn cản thôi.
Tôi nhìn ánh mắt anh dậy sóng, tôi nhìn thấy
ánh mắt anh mê ly, cuối cùng tôi nghe thấy anh nén xuống tiếng thở dốc
hổn hển, khàn giọng hỏi tôi: "Nha Nha, có thể không?"
Tôi không trả lời, trực tiếp hôn lên môi anh.
Tôi thích anh, anh, cũng ở trong tim tôi.
Lúc anh tiến vào, tôi chỉ thấy anh giống như thanh đại đao, một nhát bổ đôi tôi ra làm hai, tôi đau tới đổ mồ hôi, nước mắt không kiềm nổi mà chảy
ra, tôi nhịn không được, la lên một tiếng.
Con bà nó chứ, An An
gạt người! Tôi từng mặt dày chịu sự cười nhạo khoa trương của cô ấy mà
hỏi cô ấy, cô ấy nói lần đầu lên giường đau giống như ngón tay bị ngăn
kéo kẹp một cái vậy, rồi cô ấy nhìn tôi cười to, chỉnh lại là không đau
như bị ngăn kéo kẹp đâu. Tôi thấy cái việc này thà để bị ngăn kéo kẹp
đau còn hơn, sớm biết đau đến như này thì tôi đã chẳng thèm đồng ý làm
rồi.
Trình Gia Gia ở phía trên tôi nghe thấy tiếng hét cũng nhận
ra có điều bất thường, chợt ngừng lại, hơi giật mình nhìn tôi, trong mắt toàn là vẻ không tin cùng khiếp sợ: "Nha Nha, làm sao mà em vẫn là..."
Tôi đau đến đổ mồ, không còn tâm trí đâu mà nghe lời của anh, chỉ biết dùng sức lay cánh tay anh, lấy chân đạp anh, tâm trạng lãng mạn ban nãy
chẳng còn sót lại một mống: "Đau quá, đau quá, em đau chết mất. Anh đi
ra ngay cho em."
Vừa cử động, cơ thể tôi lại càng đau, anh như
cái cưa, cưa ngang người tôi, đi vào cũng đau, đi ra cũng đau. Trình Gia Gia nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, ấn chặt tôi xuống: "Đừng nhúc
nhích, Nha Nha, như thế này anh không chịu nổi, trước tiên đừng có nhúc
nhích."
Tôi không biết đâu, sao không giống như trong tiểu thuyết viết chút nào vậy, cực khoái đâu, triều cường điên đảo đâu??
Trình Gia Gia đột nhiên ôm lấy tôi, hôn lên tai tôi, không nói một tiếng, chỉ gắt gao ôm tôi vào lòng, tôi rốt cục cũng cảm nhận được thứ gọi là
"Muốn khảm cả nàng vào người" trong tiểu thuyết, lúc tôi bị anh ôm chặt
đến sắp tắt thở thì lại nghe anh nhẹ nhàng nói: "Thực xin lỗi, Nha Nha."
Chẳng biết có phải tôi nghe lầm hay không, mà giọng anh có vẻ như tự trách rất nhiều.
"Vâng, là em nguyện ý." Tôi vươn tay ôm lấy anh, đang đông, trán anh thế mà
lại đổ đầy mồ hôi, tôi nhìn vẻ mặt nhếch miệng chịu đựng của anh, anh,
có phải đang kiềm nén rất khó chịu không?
Trình Gia Gia thay đổi
ánh mắt, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hôn tôi: "Đừng sợ, Nha Nha, có anh ở đây mà. Em thả lỏng đi, sẽ nhanh không đau nữa."
Anh không ngừng hôn tôi, nói tôi nghe những lời ngọt ngào, tôi không còn cảm thấy đau đớn
nữa, chỉ thấy ngọt ngào, thời khắc này, tôi vô cùng mãn nguyện, tôi với
anh thân mật bằng ngôn ngữ cơ thể, anh ở trong tôi, tôi nghe anh ồ ồ
thở, nhìn bộ dạng kiềm nén khó khăn của anh, tôi cảm thấy, thực thỏa
mãn.
Hóa ra, lại chẳng đau bằng bị ngăn kéo kẹp nhỉ?