Trận bệnh này tới như bão mà đi cũng nhanh như gió, ở bệnh viện truyền
toàn nước biển, tinh thần tôi sảng khoái lên nhiều, thấy mình khỏe hơn
nửa rồi.
Nhưng Trình Gia Gia vẫn không yên lòng, chạy ra ngoài
hỏi thăm y tá trực ban, y tá nói một tràng từ ngữ chuyên môn, gì mà rối
loạn tiêu hóa làm thể chất yếu đi, rồi gì mà thành bao tử bị ăn mòn quá
nhiều, vân vân và vê vê, tôi nằm trong phòng bệnh nghe mà như lọt vào ma trận, chẳng hiểu gì, Trình Gia Gia ở ngoài phỏng chừng cũng không hơn
tôi là mấy, nhưng theo giọng điệu vui vẻ của y tá, chúng tôi đều rõ ràng một chuyện, truyền nước biển nhiều thế rồi, giờ tôi ra viện về nhà cũng không sao.
Dọn dẹp bệnh án, điện thoại di động vào túi, tôi kiểm tra lại tất cả lần nữa, chuẩn bị rời cái giường bệnh này. Trình Gia Gia vừa đi hỏi y tá trở vào, thấy tôi ngồi dậy, đi vài bước tới, hai tay
dang ra đặt lên vai tôi. Này, tôi thấy máu đang dồn lên mặt mình, tuy
rằng vừa rồi tôi bệnh, bất đắc dĩ nên mới cho anh ôm qua ôm lại, nhưng
giờ tôi khỏe rồi, mà anh vẫn cứ ôm ấp tôi như gấu bông thế, tôi được
quen nha.
Tôi xấu hổ đẩy Trình Gia Gia ra, ôm đầu cự tuyệt: "Anh không cần đỡ đâu, em tự đi được."
Trình Gia Gia không thèm để ý tới lời tôi, quyết đoán kéo tôi, nửa ôm nửa
nâng, đỡ tôi xuống giường: "Em khách khí cái gì, bị bệnh mà còn cố chấp
chịu đựng nữa."
Bà nó chứ, ai thèm khách khí với anh, người ta là thẹn thùng, thẹn thùng đấy có biết không? Tôi ho hai tiếng, xoay xoay
người: "Không khách khí, không khách khí. Em thực tình là khỏe hơn nhiều rồi."
Trình Gia Gia lại giả như không nghe thấy, một bên cầm túi của tôi, một bên nắm chặt eo tôi, còn đem hai tay tôi đặt lên hông anh: "Người bệnh là nhất, bên ngoài đang lạnh, em dựa vào người anh nhanh
đi."
Vóc dáng Trình Gia Gia rất cao, tôi cao 1m67, thế mà khi anh ôm tôi, vẫn cúi xuống nhìn như đà điểu, tôi đoán anh phải cao vượt 1m8
ấy chứ.
Tay anh thân mật vòng qua eo tôi, dùng sức kéo tôi tựa
vào người anh, đột nhiên thân mật với anh như thế, tôi thấy mình thật
đúng là nai con may mắn, may mà tôi là sân bay, không phải cup C khủng
hoảng như của An An và Thọ Phương Phương, nếu thế thì lúc này ngực tôi
hoàn toàn dán vào ngực anh rồi. Ra khỏi cửa lớn của bệnh viện, một luồng khí lạnh xộc tới, tôi hắt hơi, cánh tay Trình Gia Gia chợt siết chặt
hơn, căng thẳng, nhờ thế mà sân bay may mắn của tôi cũng ép sát vào tay
anh.
Tôi giật mình, cúi đầu liếc nhìn xuống ngực, trứng chần nước sôi nho nhỏ của tôi đang ép chặt vào vùng ngực rắn chắc của anh, khoảng cách này hình như quá thân mật rồi, đỡ người có cần dùng sức đến thế
đâu.
Tôi do dự nghi ngờ, cái tên gia hỏa này có phải lại đang ăn
đậu hủ của tôi hay không vậy, tư thế này là tạo hình kinh điển của mấy
cặp yêu đương cuồng nhiệt đó nha. Tôi không được tự nhiên, xoay trái
xoay phải, rụt khỏi anh một tí.
"Đừng nhúc nhích, nhúc nhích tới
lui trúng gió lại bệnh nữa đấy." Trình Gia Gia mở miệng, vẻ mặt trang
nghiêm chăm chú. Tôi ngẩn người, trong lòng đập đi cái suy nghĩ sỗ sàng
kia, aii, là tôi nghĩ nhiều, Trình Gia Gia có thể là đang ôm tôi, nhưng
mà nhân cách người ta luôn luôn đứng đắn, chỉ có tôi là nghĩ bậy, muốn
có chuyện xằng. =))
Tôi nhìn Trình Gia Gia trước mắt, mặt mũi mê
người, vòm ngực mê người, nam sắc quyến rũ nhường này, mà đi ăn đậu hủ
non chưa chín là tôi đây sao, tôi rốt cục cũng dẹp đi nghi ngờ về đậu
hủ, ngoan ngoãn không cựa quậy trong lòng anh nữa.
Trình Gia Gia
cặp tôi đi tới chỗ gọi xe, còn mở cửa xe cho tôi, nhét tôi vào ghế sau,
lúc anh đóng cửa , tôi loáng thoáng nghe thấy anh nhỏ giọng lẩm bẩm một
câu: "Sao lại nhỏ vậy chứ!"=)))
Tôi vốn không để ý, nhưng ngày
hôm sau chứng kiến anh đi mua đồ ăn sáng mà còn mang về đu đủ với sữa,
tôi mới tỉnh ngộ, anh chê tôi nhỏ thật á!? ="=
Tôi sôi máu, sao
anh có thể vô sỉ như thế hả, ăn đậu hủ của tôi không nói, còn ghét bộ
ngực nhỏ của tôi, phải biết sân bay cũng có tôn nghiêm của sân bay chứ!
>w
Vì tôn nghiêm của sân bay, tôi quyết định phải phản kháng mạnh mẽ hành vi bất lương của Trình Gia Gia.
Kịch sau giờ ăn trưa:
"Nha Nha, qua đây ăn đu đủ."
"Em ghét ăn đu đủ."
Trình Gia Gia một mình làm thịt nguyên trái đu đủ. =))
Kịch sau giờ cơm chiều:
"Nha Nha, bụng em tốt rồi thì tối tối uống một hộp sữa nhé."
"Trực tràng em không tốt, uống sữa vào sẽ bị tiêu chảy."
Trình Gia Gia một người uống hết hai chai sữa. =))
Tôi duy trì tinh thần kháng chiến được nửa ngày, tới khi đèn lên, đêm
xuống, thời gian thiên đường để chat đến, thì tôi nghe tiếng tít tít
phát ra từ laptop của Trình Gia Gia, thấy anh rút dây mạng máy bàn cắm
vào lap, tôi rốt cục ruồng bỏ sân bay, cẩn thận mở miệng: "Em muốn dùng
máy vi tính, Ứng Nhan giao em viết một bản báo cáo, mà em còn chưa viết
xong."
Ứng lão đại, tha cho tôi, lôi anh ra chỉ làm cái cớ thôi!
Trên salon, Trình Gia Gia ngẩng lên từ laptop, giọng dịu dàng săn sóc, nhỏ
nhẹ nói với tôi: "Muộn rồi, em còn chưa khỏe hẳn, đừng nóng nảy, nghỉ
ngơi cho khỏe trước cái đã."
Tôi chau mày lo lắng, mặt trĩu tâm sự: "Không được đâu, ngày mốt ổng cần rồi, một ngày một đêm em làm không kịp."
Trình Gia Gia nhẹ nhàng bâng quơ, nói một câu giật gân: "Để nó tự viết đi, nó đang online nè, để anh nói nó một tiếng."
Tôi kinh hoàng mà mặt vẫn như không: "Không cần, không cần nói đâu, mai em viết!"
Trình Gia Gia cúi đầu nghĩ nghĩ, tay lộp cộp gõ phím: "Không được, anh thấy
cũng nên nói cho nó biết, để nó tự viết, ngày mai em còn phải nghỉ
ngơi."
Tôi vô cùng hoảng sợ, từ trên ghế lao thẳng xuống sofa, nắm chặt lấy tay Trình Gia Gia: "Không cần gửi mà!" T__T
Trình Gia Gia buông lap ra, cầm lấy bàn tay tôi vừa chụp tới, giọng nói mang
theo ý cười từ trên đầu tôi truyền xuống: "Không cần gửi cái gì?"
Tôi trợn mắt há mồm không biết nói gì, trên màn hình đang mở một file word, đề mục : Hậu phí tổn của hạng mục Tân Giang Linh Phong.
Cái tên chết giẫm này chẳng hề chat, QQ cũng đang ở chế độ ẩn!!!
Tôi tức giận nhìn chằm chằm con chim cánh cụt chớp tắt kia, bà nó chứ, lại bị lừa nữa rồi.
Trong nháy mắt con chim cánh cụt làm tôi nhớ đến Thiện Giải Nhân Y, a, đây là diễn đàn của QQ mà!
Ây da, thật là cơ hội tốt đó mà, tôi mừng thầm, phát hiện này làm tôi quên mất câu đùa của Trình Gia Gia, chuyên tâm nghĩ tới khả năng nhìn trộm
diễn đàn.
"Không cần gửi cái gì?" Trình Gia Gia lặp lại lần nữa.
Giọng nói này sao lại gần như vậy? Tôi từ trong tưởng tượng giật mình tỉnh
lại, phát hiện khoảng cách hiện giờ giữa mình và Trình Gia Gia đang rất
nguy hiểm. Tự lúc nào bờ môi anh đã quang minh chính đại ghé vào tai
tôi, tay anh ngông nghênh ôm eo tôi, còn nữa, hai quả trứng chần nước
sôi nho nhỏ của tôi cũng chực chờ nguy cơ ép vào ngực anh. >o « Chương sauChương tiếp » Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + =