Nguyện Vì Người

Chương 71




Sau khi biết được Vọng Dương Bá bị phán quyết, lời La Vân Hi nói rốt cục cũng nhiều hơn, nhưng cả người vẫn không có tinh thần. Có lẽ là bệnh còn chưa khỏi hẳn, cũng có thể là còn có khúc mắc chưa giải.

Vương Nhất Thiên ngày kế liền tìm xong chỗ ở, sau khi thu dọn đồ đạc, trực tiếp dọn vào. Dù sao phủ Vọng Dương Bá lập tức sẽ bị xung công, hắn cũng không thể ở tiếp. Sớm rời đi, cũng bớt chút xui xẻo. Vương Nhất Thiên lần này không chỉ dẫn theo Chu di nương, cũng đưa cả Vương Ngọc Lan đi. Bọn họ cho dù có hận đại phu nhân cách mấy, Vương Ngọc Lan cũng vô tội, hơn nữa nha đầu kia từ nhỏ không có ai hảo hảo chiếu cố, hiện tại nếu không quản, nàng có thể vô gia cư. Huống gì bản tính nàng không xấu, chỉ là bị ép buộc đến nóng nảy, không thể không đòi công đạo cho mình mà thôi.

Nghe vậy, Vương Nhất Bác cũng thật vui mừng cho họ, tuy rằng không tự mình đến vấn an, nhưng sai người tặng chút thuốc bổ cùng vật phẩm trang sức cho nữ qua. Nói chờ cha khỏi bệnh, sẽ đến làm khách.

Ăn xong cơm chiều lại đọc sách một lát, Vương Nhất Bác đột ngột ngẩng đầu nói.

- Tiêu Chiến, ngày mai là ngày Vọng Dương Bá vấn trảm, đêm nay ta muốn đến tiễn.

Tiêu Chiến nhìn bụng Vương Nhất Bác, nói.

- Địa lao là nơi âm khí nặng, cũng rất ẩm ướt, ngươi...

- Không sao cả. Gã hại cha thảm như vậy, ta đến tiễn gã không phải niệm tình phụ tử, mà là muốn nhìn cảnh gã chật vật, mọi thứ đều là báo ứng. - Vương Nhất Bác lạnh giọng nói.
Xét thấy Vương Nhất Bác có lời muốn nói với Vọng Dương Bá, Tiêu Chiến cũng không ngăn cản nữa.

- Đổi y phục, ta đưa ngươi đi.

- Ừm. - Vương Nhất Bác khẽ cười gật đầu.

Khi hai người tới địa lao, không thấy cai ngục gác đêm, chỉ có ngục trường đứng ở bên ngoài, vẻ mặt cẩn thận tựa trên cửa, như sợ bị ai thấy bọn họ tạm rời nhiệm vụ, vừa muốn cẩn thận xem có ai đến hay không.

- Ngươi sao lại ở bên ngoài?

Tiêu Chiến coi như quen biết vị ngục trường này, liền trực tiếp hỏi.

- A, bái kiến Lân Vương gia, bái kiến Lân Vương phi. - Ngục trường hành lễ nói.

- Đứng lên đi. Sao chỉ có mình ngươi? - Tiêu Chiến hỏi.

Ngục trường bước lên một bước, nhỏ giọng nói.

- Hoàng Thượng ban khẩu dụ, có vị gia đang ở bên trong gặp Vương Chí Hoành, sai mấy cai ngục lui hết, tiểu nhân ở chỗ này canh gác, để tránh có người đi vào.

Vương Chí Hoành là tên tự của Vọng Dương Bá, hiện tại hắn bị tước vị, xưng hô cũng không dùng tôn xưng nữa, trực tiếp gọi tên tự cũng được.

Vương Nhất Bác nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hơi nhíu mày, hỏi.

- Là ai?
- Cái này tiểu nhân không rõ, người hầu bên người Hoàng Thượng đưa người đến, tiểu nhân cũng không hỏi nhiều. - Ngục trường cười nói.

Tiêu Chiến suy nghĩ một lát, nói.

- Bổn vương muốn cùng Vương phi đi vào tiễn Vọng Dương Bá.

- Cái này... - Ngục trường do dự.

- Yên tâm, nếu không phải người quen, chúng ta sẽ đi ra. Phụ hoàng sẽ không trách tội. - Tiêu Chiến nói.

Có thể khiến Phụ hoàng tự mình dẫn người đến, lại không muốn bại lộ thân phận, Tiêu Chiến trong lòng đã có tính toán.

Ngục trường không dám đắc tội Tiêu Chiến, nhưng cũng không dám đắc tội vị bên trong kia, bất quá người hầu bên người Hoàng Thượng đã trở về, nghĩ cũng không sao.

- Vương gia mời. - Ngục trường tránh ra, mời hai người đi vào.

Mùi trong địa lao khiến Vương Nhất Bác không thoải mái, Tiêu Chiến ôm lấy hắn xoay mặt vào trước ngực, để hắn ngửi mùi hương trên người mình, như vậy sẽ đỡ hơn một ít.

- Ngươi nói xem ai tới vấn an Vọng Dương Bá? - Vương Nhất Bác nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Chiến làm một thủ thế suỵt, đưa Vương Nhất Bác thoáng đi qua, lập tức trốn vào một chỗ trống trong nhà lao cách buồng giam của Vọng Dương Bá không xa. Chỉ nghe Vọng Dương Bá điên cuồng cười nói.

- Ngươi cư nhiên thích Vân Hi, ha ha ha, ngươi cư nhiên thích Vân Hi. Đáng tiếc a, hắn là của ta, cho dù đã ly hôn với ta, cũng không thay đổi được sự thật hắn đã là của ta!

- Có ta ở đó, sao có thể để ngươi chạm vào hắn?

Thanh âm lạnh như băng không mang cảm xúc, cũng không bị lời Vọng Dương Bá chọc giận. Giọng nói quen thuộc khiến Vương Nhất Bác sửng sốt một chút, lập tức ngước mắt nhìn về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến thật ra không kinh ngạc lắm, chính như y suy đoán, tới gặp Vọng Dương Bá không phải ai khác, chính là Trương Bân Bân.

- Ngươi... Ngươi có ý gì?

Nét cười của Vọng Dương Bá cứng lại trên mặt, sắc mặt cũng trở nên rất khó coi.

- Ý trên mặt chữ.

Trương Bân Bân vẫn như cũ không có biểu cảm, bình thản ngồi ở chỗ kia, lại nói tiếp.

- Ngươi tự cho mình đã cùng Vân Hi động phòng, nhưng thật ra chỉ là ôm gối ngủ trên mặt đất một đêm thôi.
- Ngươi nói bậy. - Vọng Dương Bá giận dữ hét.

Trương Bân Bân không thèm để ý giọng hắn lớn cỡ nào, nói tiếp.

- Ngươi nhìn thấy Khanh tử hưng phấn không nổi, cũng là ta động tay động chân.

- Không thể nào. Chuyện đó không thể nào.

Vọng Dương Bá không thể khống chế được hét lớn.

- Nếu ta không cùng Vân Hi viên phòng, Nhất Bác đã không...

Nói đến đây, Vọng Dương Bá đột ngột im bặt, vẻ mặt khó tin nhìn Trương Bân Bân.

Trương Bân Bân nhìn gã, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường cùng châm chọc, mở miệng nói.

- Nhất Bác là hài tử của ta.

Vương Nhất Bác kinh ngạc chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, Tiêu Chiến phải đỡ lấy hắn, nắm chặt tay hắn, để hắn tỉnh táo lại. Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn Tiêu Chiến, trên mặt Tiêu Chiến cũng không có nửa phần khác thường, chỉ có quan tâm.

- Ngươi... Ta... Ta phải giết ngươi.

Vọng Dương Bá nổi giận nhảy dựng lên muốn bóp cổ Trương Bân Bân, còn chưa kịp đến gần đã bị Trương Bân Bân một cước đá lên đống cỏ khô. Vọng Dương Bá ngực đau muốn chết, chỉ còn biết ghé vào đống cỏ thở phì phò, không bao lâu, lại cười lên.

- Đúng vậy, Nhất Bác thân cận với ngươi hơn với ta, mỗi khi nhìn nó kề cận ngươi, ta đều rất bất mãn, cho nên không muốn thấy nó, ta sớm nên nghĩ ra... nhưng ngươi cũng thật sự đáng thương, hài tử của mình chưa bao giờ gọi ngươi một tiếng phụ thân, mà ta, một kẻ chưa từng được Vân Hi để vào trong mắt, lại được Vương Nhất Bác gọi phụ thân gần hai mươi năm, ha ha ha.

- Thì sao nào? Tiếng 'phụ thân' kia vốn không phải chỉ là một danh xưng, chỉ cần nó sống vui vẻ, cho dù ta với nó mà nói chỉ là một người qua đường, có làm sao?

- A, ngươi thật đúng là thông suốt. - Vọng Dương Bá cười có chút suy sụp.

- Làm người nhờ cách nghĩ, một kẻ chuyên làm bậy như ngươi không thể hiểu được. - Trương Bân Bân căn bản lười nhiều lời với hắn.

Vọng Dương Bá trầm mặc một lát, hình như đã không còn sức tranh cãi nữa, cúi đầu hỏi.

- Ngươi hôm nay đến không phải chỉ để nói cho ta biết chuyện này chứ?

- Ta là đến tiễn ngươi một đoạn đường.-

- Cái gì?

- Ta đã hạ trên người ngươi một loại cổ, vốn chỉ dùng để ức chế hứng thú của ngươi với Khanh tử, giờ lại thành ra phương pháp tốt nhất để giết ngươi. - Trương Bân Bân nói.

- Từ khi nào? Ta sao lại trúng cổ?

Vọng Dương Bá chân tay luống cuống kiểm tra thân thể của mình, nhưng không phát hiện cái gì khác thường.

- Sau khi ngươi tự nhận đã cùng Vân Hi viên phòng, ngươi bị bệnh nặng một trận, khi đó đã hạ vào.

- Ngươi...

Vọng Dương Bá hoảng sợ trừng mắt nhìn Trương Bân Bân, cảm giác người trước mắt giống như ma quỷ, sớm đã nắm lấy yết hầu hắn, chờ thời khắc cuối cùng siết chặt ngón tay.

- Ngươi đã nói quá nhiều, còn lại cứ giữ đến điện Diêm La từ từ mà nói đi.

Nói xong, Trương Bân Bân lấy ra một cái ống trúc nhỏ, mở ra để trên mặt đất, trong ống trúc một con vật giống bọ cạp màu tím đi ra, có điều nó có bốn cái càng, hai cái đuôi bẻ ngược.

Sau đó, nhìn thấy Vọng Dương Bá hai mắt trợn lên, thất khiếu đổ máu, tru lên lăn lộn trên mặt đất, không bao lâu, bị tra tấn đến hấp hối. Lúc này, từ trong vành tai hắn một con bọ cạp khác giống nhau như đúc đi ra, con bọ cạp hết nhìn đông tới nhìn tây một lát, bò nhanh đến, cùng con trong ống trúc chạm đuôi tương giao vài cái, sau đó bò vào lại ống trúc.

Đôi mắt Vọng Dương Bá mê man nhìn hai con quái dị đó, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều bị con bọ cạp kia cắn nát, không bao lâu, liền dứt khí.

Trương Bân Bân thu hồi ống trúc, không thèm liếc Dương Bá một cái, xoay người ra khỏi nhà ngục. Nhưng mới vừa đi chưa được vài bước, đã phát hiện Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác trốn ở một bên.

Vương Nhất Bác ngây ngốc nhìn Trương Bân Bân, hắn tuy rằng cũng từng hy vọng, nếu sư phụ là phụ thân của mình thì thật tốt, nhưng sự thật xảy ra trước mắt, hắn lại có chút không biết làm sao.

Trương Bân Bân bất ngờ nhìn hai người, sau một lúc lâu mới hỏi.

- Đến đây từ lúc nào?
Hai người không nói, cũng không biết phải nói thế nào.

Trương Bân Bân khẽ thở dài một cái, hỏi.

- Nghe cả rồi?

Vương Nhất Bác thành thật gật đầu, muốn mở miệng gọi, lại không biết rốt cuộc nên gọi sư phụ hay là phụ thân...

Trương Bân Bân hiểu sự mất tự nhiên cùng khó xử hiện tại của Vương Nhất Bác, nói.

- Đi về trước, nơi này ẩm ướt, không có lợi cho hài tử.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu, Tiêu Chiến đỡ hắn, đi theo phía sau Trương Bân Bân, ra khỏi nhà lao.

Mãi đến khi trở lại vương phủ, thấy Trương Bân Bân muốn về viện tử của mình, Vương Nhất Bác mới ôm tay áo hắn, ngập ngừng một lúc lâu, hỏi.

- Người cùng cha...

Trương Bân Bân thật sự nhìn không nổi Vương Nhất Bác rối rắm như vậy.

- Đến chỗ con rồi nói.

Vương Nhất Bác gật đầu, ba người đi đến chủ viện, cũng cho tất cả hạ nhân lui xuống.

Ngồi ở buồng sưởi, Trương Bân Bân mở miệng nói.

- Chuyện này ta rất có lỗi với cha con, cũng rất có lỗi với con. Từ lúc ta còn rất nhỏ đã bắt đầu thích cha con, nhưng cha con tài hoa hơn người, lòng dạ lại cực cao ngạo, La gia kỳ vọng với hắn rất lớn, cho nên mặc dù thích, cũng chỉ là yên lặng, ta biết hắn không thể nào biến thành Khanh tử cho ta. Mà hắn cũng vẫn chỉ coi ta là huynh trưởng, chưa bao giờ có nửa ý niệm lệch lạc.

Trương Bân Bân thở dài một hơi rồi lại nói tiếp.

- Mãi đến khi hắn vào phủ Vọng Dương Bá, khi biết tin ta không muốn đợi thêm nữa. Vân Hi từ khi nhập phủ vẫn bệnh suốt, thật ra không tiện nghi gì cho Vọng Dương Bá, mà nếu ta thích hắn, tất nhiên sẽ không để ai khác chạm vào hắn dù chỉ là một sợi tóc. Sau đó, cha con bởi vì chuyện của cữu cữu cùng cữu mẫu mất mà bệnh nặng một thời gian, ta thừa lúc bệnh tình của hắn chuyển biến tốt đẹp, liền cưỡng bức hắn...

Trương Bân Bân trên mặt không có nửa phần xấu hổ, giống như La Vân Hi nên là của hắn vậy.

Vương Nhất Bác khiếp sợ nhìn Trương Bân Bân, chưa từng nghĩ tới sư phụ sẽ làm chuyện như thế.

- Hắn bị ta làm cho sợ hãi, cũng không tiếp nhận được, dù sao hắn vẫn coi ta như ca ca ruột, mà ta làm ra loại sự tình này với hắn, ở trong lòng hắn căn bản là trái luân lý. Nhưng hắn càng trốn ta, ta lại càng không khống chế được muốn có hắn, khi đó ta cũng còn tuổi trẻ khí thịnh, làm việc thiếu suy nghĩ, mới có thể như thế... Tóm lại đoạn thời gian kia ta cùng Vân Hi gây sự rất căng thẳng.
Trương Bân Bân bất đắc dĩ thở dài, nói tiếp.

- Sau khi thân thể hắn khởi sắc, hiếu kỳ (thời kì chịu tang) của Tiên hoàng cũng qua, Vọng Dương Bá tất nhiên muốn cùng Vân Hi viên phòng. Nhưng ta lén hạ trong bữa chiều của Vọng Dương Bá một chút xuân dược cùng huyễn dược. Hơn nữa, ta đốt thêm một chút hương sẽ lập tức phát tác dược hiệu trong phòng Vân Hi, cho nên ngày đó gã mới vừa ôm lấy Vân Hi, liền sinh ảo giác, sau đó ngủ say. Ta ném gã xuống dưới giường, nhét cái gối cho gã ôm lấy, gã liền mộng xuân, nghĩ mình cùng Vân Hi viên phòng.

Về phần huyễn dược, Trương Bân Bân cũng từng dạy hắn, nhưng nhiều nhất chỉ dùng để cho một vài người chịu đủ ốm đau tra tấn dùng, khiến bọn họ đỡ hơn một ít, liều lượng cũng rất nhỏ, nếu sử dụng lượng lớn, sẽ thấy giống như Vọng Dương Bá ngày đó vậy. Vương Nhất Bác cảm giác sư phụ hận Vọng Dương Bá thấu xương, nếu không đã không màng thân phận y giả, hạ lượng dược nặng như vậy.

- Cho nên người ngày ấy cùng Vân Hi viên phòng là ta, có điều trước khi Vọng Dương Bá tỉnh lại, ta dùng chăn bọc người lại đưa đến trên giường, cho nên gã tỉnh lại, thấy trên giường một mảnh hỗn loạn, hơn nữa Vân Hi lại ngủ say, liền nhận định là đã viên phòng.

Nói đến đây, Trương Bân Bân không khỏi lộ ra ý cười trào phúng, nói tiếp.

- Nhưng gã mặc y phục, mới vừa đi ra khỏi phòng, liền té xỉu. Ai đời trời lạnh như vậy ngủ trên mặt đất một đêm, lại bởi vì xuân dược mà ra mồ hôi cả người, cũng sẽ bị bệnh. Ta mua chuộc một thầy thuốc luôn xem chẩn cho phủ Vọng Dương Bá, nói thầy thuốc chiếu theo lời ta nói cho Vọng Dương Bá, bảo gã thể chất đặc biệt, dương khí tinh thuần, không thể cùng Khanh tử giao hợp, bởi vì Khanh tử thuộc loại thể chất âm dương, dương hay âm khí đều là không tinh khiết, cho nên đụng vào thân thể Vọng Dương Bá, rất dễ dàng xảy ra thoát chứng.

Thoát chứng còn gọi là mã thượng phong, nói trắng ra là chỉ đột tử khi đang hành phòng. Ánh mắt Vương Nhất Bác phức tạp nhìn Trương Bân Bân.
- Người không sợ vị thầy thuốc kia nói lỡ miệng?

- Thầy thuốc tuy rằng xem chẩn cho phủ Vọng Dương Bá, nhưng tính tình rất chính trực. Ta nói đệ đệ ta không phải tự nguyện, xin hắn hỗ trợ nói như vậy, thầy thuốc kia vừa nghe liền đáp ứng. Nữ nhi hắn từng bị cướp đi làm thiếp, hắn không giúp được nữ nhi, tận mắt thấy nữ nhi lao vào tường mà chết, cho nên tất nhiên sẽ giúp ta.
Trương Bân Bân cười nói, đây cũng là ông trời giúp.

- Sau đó Vọng Dương Bá lại tìm ta xem bệnh, ta cũng nói giống như vậy, gã liền tin tưởng. Ta thừa dịp khi đưa thuốc cho gã, hạ cổ vào, khiến gã từ đó về sau không dậy nổi hứng thú đối với người mang thể chất âm dương, tất nhiên cũng không thể chạm vào Vân Hi.

- Ta tuy rằng làm nhiều như vậy, nhưng Vân Hi lại cực kỳ hận ta, dù sao cũng là ta cưỡng bức hắn, một người kiêu ngạo, biến thành Khanh tử vốn là bất đắc dĩ, lại bị ta đối đãi như vậy, sao có thể không hận? Mà sau này, hắn có con. Tính ngày, đúng là ngày viên phòng ấy, cho nên Vọng Dương Bá cảm thấy là ông trời coi trọng gã, biết gã không thể thấy mặt Khanh tử, cho riêng một hài tử, cũng khiến gã hiểu rõ tâm tư.

Trương Bân Bân nhìn Vương Nhất Bác, nói tiếp.

- Mặc dù có con, nhưng hận ý của cha con với ta không giảm bớt, ngược lại càng sâu nặng. Cuối cùng thậm chí dùng con tới uy hiếp ta, muốn ta từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt hắn nữa. Ta biết hắn nói được làm được, cho nên coi chừng hắn sinh sản xong, ta liền rời đi. Một mặt ta cũng mệt mỏi, mặt khác, nếu ta tiếp tục ở lại, sẽ nhịn không được đưa cả hai người cùng đi.

Vương Nhất Bác đỏ mắt, mình ra đời như vậy sao.
- Lúc ấy ta suy nghĩ rất lâu, cha con hận ta như vậy, nếu ta cưỡng ép đưa hắn đi, con rất có thể không giữ được, ta rất lo lắng bởi vì ta, hắn cũng sẽ hận cả con. Chờ con sinh ra, lại không thể nữa. Cha con là thiếp thất, nếu chạy theo ta, Vọng Dương Bá có thể bẩm báo quan phủ, quan phủ cũng sẽ phái người truy nã chúng ta, mà con cũng phải sống cuộc sống lang bạt khắp nơi. Ta không muốn nhìn con chịu khổ, cũng không muốn để Vân Hi chịu khổ. Dù sao Vọng Dương Bá đã không thể chạm vào hắn, nếu có thể khiến hắn vì sống thanh tĩnh mà bớt hận ta một ít, ta cũng không muốn cưỡng cầu.

Trương Bân Bân dừng một chút, nói tiếp.
- Nói đến cùng đều là ta sai, thời tuổi trẻ hành sự không chu toàn, chờ trưởng thành hơn muốn thay đổi, đã có chút muộn.

Nghe xong, Vương Nhất Bác thầm nghĩ đến một câu "Một bước sai, vạn bước sai", cũng may bây giờ còn có cơ hội cứu vãn, bọn họ cũng hoàn toàn thoát khỏi quá khứ.

Trương Bân Bân nhìn về phía Tiêu Chiến, nói.

- Nhất Bác là hài tử của ta, cho nên hai người xem như là đường huynh đệ, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao ta không muốn nó gả cho ngươi. Nhưng ngươi có thể yên tâm, hài tử của hai người không có vấn đề gì, Khanh tử sau khi uống thuốc, cả thể chất đều sẽ trở nên hoàn toàn không giống với trước đây, cho nên hài tử sẽ khỏe mạnh. Về mặt khác...

- Tiền bối yên tâm, ta cưới Nhất Bác là bởi vì ta thật sự thích hắn, bất luận hắn là ai đều không sao cả.

Y tuy rằng bất ngờ, nhưng cũng căn bản không để ý thân phận ấy, trùng sinh tới một đời này, y chỉ vì Vương Nhất Bác mà sống, cho nên bất luận thân phận gì, chỉ cần Vương Nhất Bác vẫn là Vương Nhất Bác là được rồi.
- Chuyện này chỉ có ngươi, Nhất Bác, ta cùng Vân Hi biết. Hoàng Thượng cũng không biết, cho nên mới giải quyết ý các ngươi thành thân.

- Vâng, chuyện này ta cùng Nhất Bác cũng sẽ không nhắc lại, lại càng không có người thứ năm biết được. - Tiêu Chiến đảm bảo nói.

- Ừm.

Trương Bân Bân nhìn Vương Nhất Bác còn đang sững sờ, đứng dậy nói.

- Ta về trước, hai người sớm đi nghỉ ngơi.
Tiêu Chiến muốn đứng lên tiễn hắn, lại bị Trương Bân Bân ngăn lại, lúc này vẫn nên để y ở cùng Nhất Bác thì hơn.
Mở cửa phòng, Trương Bân Bân liếc mắt liền thấy được La Vân Hi đứng ở cạnh cửa. La Vân Hi biểu cảm phức tạp nhìn hắn, Trương Bân Bân nhìn thẳng vào hắn một lát, đóng cửa, lại không dám kéo tay La Vân Hi, thấp giọng nói.

- Đi về trước...