Nguyện Vì Người

Chương 44




Từ miếu cầu tử trở về, Vương Nhất Bác vẫn không có tinh thần, tuy rằng mỗi ngày vẫn như trước cùng Tiêu Chiến dán vào một chỗ, nhưng ý cười so với trước đây thiếu hẳn. Tiêu Chiến tuy rằng lo lắng, nhưng không hỏi nhiều, tránh nói nhiều, Vương Nhất Bác càng khó chịu. Còn không bằng cứ cùng hắn như vậy, chờ mấy ngày nữa, sự tình phai nhạt thì tốt rồi.

- Buổi tối muốn ăn cái gì? - Tiêu Chiến hỏi.

- Không quá đói, không có gì muốn ăn.

Vương Nhất Bác xoa xoa bụng, cảm thấy có chút không thoải mái, nghĩ có thể là mấy ngày gần đây cảm xúc không tốt, buồn bực quá mức, khiến cho ăn uống cũng kém theo.

- Hôm nay ngươi chỉ uống một chút cháo, thế này không được. - Tiêu Chiến nhíu mày.

Vương Nhất Bác thản nhiên cười cười, nói.

- Mấy ngày hôm trước không phải sợ ta ăn thành heo nhỏ đó sao?

- Ta thật hy vọng ngươi tiếp tục ăn như vậy.
Vương Nhất Bác chưa nói gì, buổi tối sau khi ăn mấy muỗng cháo, liền lên giường ngủ.

Tiêu Chiến nhìn gương mặt ngủ say của hắn, trong lòng hơi có chút bất đắc dĩ cùng buồn bã. Trở về kinh, hỏi Trương Bân Bân tiền bối một chút xem có phương pháp gì giúp mang thai không, để Vương Nhất Bác vui vẻ một ít. Chuyến đi này chính là muốn cho Vương Nhất Bác vui vẻ, kết quả lại biến thành như bây giờ.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Cảnh cùng người hầu đến đưa tảo thiện, nhìn thấy Vương Nhất Bác, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hỏi.

- Đệ khanh sắc mặt không tốt lắm, đây làm sao vậy? Đất phong ở không quen sao?

- Không có. Tối hôm qua ngủ đến nửa đêm liền tỉnh, làm sao cũng không ngủ được nữa, hừng đông mới ngủ được một lát.

Tối hôm qua hắn đói, muốn xuống giường đi xem còn có cái gì ăn, không ngờ hắn vừa động Tiêu Chiến liền tỉnh. Biết hắn đói, Tiêu Chiến đến phòng bếp hâm nóng cháo. Sau khi Vương Nhất Bác ăn xong liền có chút ngủ không được. Tiêu Chiến cũng không ngủ, thấp giọng nói chuyện cùng hắn, mãi đến hừng đông mới ngủ.

Tuy rằng thời gian ngủ không nhiều lắm, nhưng hai người vẫn tỉnh lại vào canh giờ rời giường ngày thường.

- Vốn muốn hôm nay đưa đệ khanh đi xem bệnh, nhìn đệ như vậy, hay ngày mai rồi tính.

Dù sao cũng không phải việc gấp, khi nào đến cũng được.

- Không sao cả. Đã nhiều ngày ngủ cũng không ít, ngẫu nhiên ít ngủ một chút không hề gì.

Nếu đã đồng ý với Nhị ca, Vương Nhất Bác cảm thấy nên giữ chữ tín, hơn nữa hắn cũng không có gì không thoải mái.

- Nhưng... - Tiêu Cảnh vẫn có chút do dự, sau đó nhìn về phía Tiêu Chiến.

- Để hắn đi đi, buổi chiều sớm trở về là được.

Tiêu Chiến cũng không ngăn cản, nghĩ để Vương Nhất Bác đi ra ngoài xem bệnh, nói không chừng nhiều việc, sẽ quên chuyện miếu cầu tử, tâm tình cũng sẽ đỡ theo.

- Tốt lắm. Các đệ ăn điểm tâm trước, thời gian còn sớm, không vội. - Tiêu Cảnh đã dùng qua, liền cầm sách ngồi một bên vừa đọc vừa chờ.

Chờ hai người ăn xong, lại uống chén trà nhỏ, lúc này mới cùng Tiêu Cảnh đến y quán.

Khu buôn bán chỗ y quán vô cùng náo nhiệt, chiêu bài có chữ "Y" to đùng đứng ở đó, cực kỳ bắt mắt. Y quán rất lớn, chia làm hai tầng, mặt sau còn có tiểu viện, tiện cho người gác đêm nghỉ ngơi, bình thường cũng có thể nấu cơm.

Trong y quán đại phu không ít, cũng có vài học đồ. Bởi vì chuyên môn cứu trị cho dân chúng nghèo khổ, nên chẩn phí cùng dược phí cũng hợp lý, có những thứ cũng có thể giảm miễn, cho nên dân chúng nếu có bệnh đau gì, không muốn chịu đựng, đều sẽ đến xem bệnh, cho nên dù là sáng sớm, người trong y quán cũng không ít.

Tiêu Cảnh giới thiệu Vương Nhất Bác cho mọi người, không nói là Vương phi, chỉ nói là khi mình đến Du quốc tình cờ gặp một vị thần y, mời đến xem bệnh mấy ngày. Sau đó lại sắp xếp vị trí cùng dược đồng (đứa bé giúp việc) tạm thời cho Vương Nhất Bác, liền kéo Tiêu Chiến sang một bên chơi cờ.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác chính thức xem bệnh tại nhà, trong lòng có chút hưng phấn, cũng có chút lo lắng. Sợ chính mình chẩn đoán bệnh sai lầm, hoặc là dùng dược không thích hợp, cho nên cũng cực kỳ cẩn thận.

Bệnh nhân đến đây đều là ai rảnh thì an bài người đó tới xem, Vương Nhất Bác là trẻ nhất trong số các đại phu đến xem bệnh tại đây, bệnh nhân để hắn xem bệnh nhiều ít cũng có chút nửa tin nửa ngờ. Nhưng nghe hắn nói triệu chứng xong, lại dùng lượng dược ít nhất bắt đầu viết đơn thuốc, bệnh nhân cũng bắt đầu tin tưởng, ngay cả lão dược sư bốc thuốc nhiều năm cũng đọc đơn thuốc của hắn gật đầu mãi, khen hắn dùng ít loại dược, lại đều đúng bệnh nhất, vô cùng chính xác.

Bệnh nhân đến nhiều hơn, Vương Nhất Bác cũng thêm tự tin. Một ít bệnh cũ cùng nghi nan tạp chứng, Vương Nhất Bác cũng sẽ căn cứ theo kiến thức sư phụ trước đây dạy, viết ra phương thuốc thích hợp. Đến sau đó, thậm chí có vài người đã bắt đầu hỏi có thể cho Vương Nhất Bác đến xem được không. Tiểu dược đồng vội trước vội sau dẫn bệnh nhân đến, lại đưa đi lấy dược, mệt đến mức đầu đầy mồ hôi.

Tiêu Chiến mặc dù đang cùng Tiêu Cảnh chơi cờ, nhưng tâm tư lại lạc ra chỗ Vương Nhất Bác. Nhìn hắn cẩn thận mà xem mạch, đề bút viết đơn, mỗi một động tác đều khiến Tiêu Chiến cảm thấy đẹp mắt. Hình như Vương Nhất Bác lại biến trở về hắn của trước đây.

Tiêu Cảnh cũng không để ý Tiêu Chiến thất thần, dù sao chơi cờ cũng chỉ để giết thời gian mà thôi.

Thấy sắp giữa trưa, Tiêu Chiến phân phó người đi mua đậu hủ thơm trở về. Vương Nhất Bác hai ngày này không nói thèm ăn, cho nên không mua cho hắn, hôm nay vừa lúc ở gần, nên mua thêm cho hắn.

Bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng rời đi, Vương Nhất Bác thu dọn đơn thuốc trước đó, giao cho dược đồng. Chính mình đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, quay đầu liền thấy Tiêu Chiến đang cười nhìn hắn. Vương Nhất Bác cũng tươi cười đi qua.

Tiêu Chiến rót chén trà cho hắn, nói.

- Nghỉ một lát đi, ta sai người đi mua đậu hủ thơm rối, lập tức có thể ăn.

- Ừm.

Vương Nhất Bác gật đầu, nhìn ván cờ loạn thất bát tao, hiển nhiên là Tiêu Cảnh thắng, liền nói với Tiêu Chiến.

- Ngươi không thắng được Nhị ca?

- Hắn không phải không thắng được ta, hắn căn bản là không có tâm tư chơi cờ, đôi mắt chỉ chăm chú vào người đệ. - Tiêu Cảnh cười ha ha.

Vương Nhất Bác ngượng ngùng đỏ vành tai, không nói nữa. Không bao lâu, đậu hủ thơm đã được mua trở về. Tiêu Chiến nhận lấy rồi đưa cho Vương Nhất Bác, nói.

- Ăn đi.

Vương Nhất Bác gật đầu, mở ra ăn đậu hủ thơm. Nhưng chờ hắn ăn đến miếng thứ hai, một cảm giác chua chua từ dạ dày mạnh mẽ trào lên. Vương Nhất Bác lập tức bỏ lại đậu hủ thơm, che miệng chạy ra phía sau tiểu viện.

Thấy hắn đột ngột phản ứng, Tiêu Chiến nhanh chóng đuổi theo. Tiêu Cảnh thấy tình thế cũng lập tức đuổi đến. Mấy đại phu trong y quán đang chờ ăn cơm nhìn nhau, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Vương Nhất Bác nhịn không được cơn nôn nhìn thấy bồn gỗ trống, không quan tâm gì nữa, quỳ xuống nôn ra. Trong dạ dày lần lượt co rút khiến hắn sau khi nôn hết thứ trong dạ dày ra. Cuối cùng nước mắt cùng nước mũi đều chảy ra theo, cực kỳ chật vật.
Tiêu Chiến ngồi xổm bên cạnh hắn, vỗ nhẹ lưng giúp hắn, mãi đến khi hắn hết nôn khan, mới lấy khăn xoa xoa mặt cho hắn. Vương Nhất Bác buổi sáng ăn ít, đến giữa trưa dạ dày đã sớm trống rỗng. Nôn ra cũng chỉ là nước trà vừa mới nãy uống cùng một ít dịch dạ dày.

- Đệ khanh làm sao vậy? Có phải đã ăn gì không đúng?

Tiêu Cảnh sai người lấy nước trong đến cho Vương Nhất Bác súc miệng. Dù sao cũng là ở chỗ mình, không thể để Vương Nhất Bác ăn thứ bị hỏng.

Vương Nhất Bác sau khi súc miệng, lắc lắc đầu.

- Khiến Nhị ca lo lắng. Có thể là đã nhiều ngày ăn nhẹ, giờ đột ngột ăn dầu mỡ, dạ dày không thích ứng.

Tiêu Chiến nhíu mày nhìn hắn, hỏi.

- Còn khó chịu không?

- Không sao.

Vương Nhất Bác cười cười, nhưng sắc mặt tái nhợt lại không có sức thuyết phục.

- Dạ dày đau không? - Tiêu Chiến vừa hỏi vừa đỡ hắn đứng dậy.

- Không đau. Chắc là do ăn dầu, không sao đâu.

Vương Nhất Bác vừa đứng dậy vừa nói. Hắn mới nãy ngửi được mùi dầu đã có chút buồn nôn, nhưng nghĩ đậu hủ thơm ngoài cay trong mềm kia, vẫn nhịn không được muốn ăn. Kết quả lại ói ra.

- Nên để đại phu trong y quán xem cho đệ đi. Như vậy Tiêu Chiến cùng ta cũng có thể yên tâm.

- Nhị ca, ta cũng là đại phu. Thật sự không sao.

Vương Nhất Bác cảm thấy mình không có gì bất ổn cả.

Tiêu Chiến nhíu mày càng sâu, đối với việc Vương Nhất Bác không khoẻ, y đều lo lắng, suy nghĩ một lát, nói với Tiêu Cảnh.

- Nhị ca, làm phiền tìm một đại phu tốt nhất trong y quán xem cho Nhất Bác.

- Ta...

Vương Nhất Bác muốn nói không sao, nhưng vừa mới nói một chữ, đã bị Tiêu Cảnh chen vào.

- Ừ, chúng ta đi vào trước, ta tìm Lý đại phu xem cho đệ khanh.

Nói xong, Tiêu Cảnh bước vào y quán trước. Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến kéo đến trước mặt đại phu, xem biểu cảm đầy lo lắng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không muốn trái ý của y nữa, ngoan ngoãn đưa cổ tay để lên chỗ xem mạch.

Lý đại phu giơ tay thăm dò mạch của Vương Nhất Bác, tinh tế chẩn. Đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó vuốt râu, cuối cùng nở nụ cười. Thu hồi tay, đứng dậy nói.

- Chúc mừng hai vị, Vương công tử có thai rồi.

Nghe như thế, Vương Nhất Bác nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó bị bao phủ bởi kinh hỉ thật lớn.
- Thật sao? - Tiêu Chiến cũng kinh hỉ vạn phần, giữ chặt Lý đại phu xác nhận.

- Đương nhiên. Lão phu hành y hơn mười năm, điểm ấy chẩn rất chuẩn. - Lý đại phu cười nói, Nghiệp quốc mang thai không dễ, hắn hoàn toàn có thể hiểu bất ngờ cùng kinh hỉ của hai người.

- Vậy thật sự là quá tốt.

Biết được Vương Nhất Bác mang thai, Tiêu Cảnh đứng ở bên cạnh cũng vô cùng vui vẻ. Vì hai người bọn họ, cũng vì cuộc sống yên ổn ngày sau của chính mình.

Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến, đôi mắt có chút ươn ướt. Tiêu Chiến cúi đầu hôn hắn, lau lệ tràn khỏi khóe mắt hắn, cười nói.

- Tiểu ngốc ạ, khóc cái gì. Thật là, chính mình có thai cũng không biết, còn buồn rầu nhiều ngày như vậy.

Vương Nhất Bác cũng cười rộ lên, đối với sơ suất này có chút tự trách.

- Vương công tử tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu có thai, phát hiện trễ là rất bình thường. Vương công tử có thai mới vừa một tháng, mọi việc đều phải để ý, hơn nữa không thể có chuyện phòng the, các ngươi phải chú ý một chút. Về phần thuốc dưỡng thai, Vương công tử tự khai dược cũng không vấn đề gì. - Lý đại phu làm hết trách nhiệm nhắc nhở.

- Được, đa tạ Lý đại phu. - Vương Nhất Bác cười gật đầu.

Nghĩ đến trước đó mình cùng Vương Nhất Bác hoan ái, Tiêu Chiến cũng có chút xấu hổ, mình gây sức ép như vậy, mà hài tử vẫn không sao, thật sự may mắn. Hiện giờ nghĩ đến lời nói của vị Lão hoà thượng trong miếu cầu tử kia, bảo hai người cẩn thận lưu tâm, thật rất đúng. Có lẽ thẻ xăm kia đã sớm dự báo chuyện Vương Nhất Bác đã mang thai.
- Nhất Bác có thai, cần hảo hảo chiếu cố. Lúc này đệ đừng ngại làm phiền nhiều người, ta phái vài người đến chỗ đệ hầu hạ, như vậy ta cũng an tâm hơn. - Tiêu Cảnh nói.

- Được.

Tiêu Chiến gật đầu, đôi mắt vẫn đặt ở trên người Vương Nhất Bác. Hiện tại y vẫn đang cảm thấy giống như nằm mơ, có chút không thật.

- Có cần phải nói cho lão Tam bọn họ?

Tiêu Cảnh nhỏ giọng hỏi. Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác lén lút tới đây, thân phận không nên bại lộ, cho nên có những lời cũng cần tránh người ngoài.

- Tạm thời không cần. Ngộ nhỡ không cẩn thận để cho người khác nghe được, trên đường đi sẽ phiền toái.

Hài tử mới một tháng, còn chưa ổn định, càng ít người biết càng an toàn.

- Nói rất đúng. Đệ mau trở về nghỉ ngơi, sớm biết có thai, sẽ không để đệ đến đây.

- Nếu ta không đến, nói không chừng đến bây giờ còn không biết mình mang thai.

- Cũng phải.

Tiêu Cảnh sai người chuẩn bị xe ngựa, đuổi hai người về.

Trước khi rời đi, Tiêu Chiến cho Tiêu Cảnh một tá ngân phiếu, cười nói.

- Vừa mới nãy lo cho Nhất Bác, đã quên chia hồng bao cho người trong y quán, cũng không thưởng cho Lý đại phu, thỉnh Nhị ca giúp đỡ.
- Được.

Tiêu Cảnh nhận ngân phiếu, cũng không tranh với y. Dù sao đây là tâm ý làm cha của Tiêu Chiến, hắn không thể từ chối.

- Đệ khanh có gì muốn ăn cứ việc nói, Nhị ca nhất định làm cho hắn.

- Được, đa tạ Nhị ca trước.

Ý cười của Tiêu Chiến từ lúc nghe thấy Vương Nhất Bác mang thai chưa từng biến mất.

- Được rồi, mau quay về.

Tiêu Cảnh giúp y buông mành, nhìn xe ngựa rời đi, mới cười tủm tỉm vào cửa chia hồng bao.