Nguyện Vì Người

Chương 37




Ba ngày sau, Tiêu Quân nhận được thánh chỉ của Hoàng Thượng chuẩn tấu cho hắn hồi kinh. Tiêu Quân sau khi tiếp chỉ, liền chuẩn bị hồi kinh. Trong khoảng thời gian này có dược tạm hoãn cổ độc của Trương Bân Bân cho hắn, Tiêu Quân dùng qua cảm thấy không tồi. Tuy rằng vẫn như đoạn thời gian xuất chinh kia, cảm thấy mệt mỏi, cả người không có tinh thần, nhưng ít ra ngực không đau giống trước đây nữa. Chỉ là ngẫu nhiên có chút nhói thôi.

Vì bảo đảm an toàn của Tiêu Quân, Tiêu Chiến an bài thủ hạ hộ tống Tiêu Quân hồi kinh, ngoài mặt thì vì Đại Hoàng tử hiện tại thân thể không khoẻ có thêm những người này hộ tống, Phụ hoàng cũng sẽ yên tâm. Trên thực tế, Tiêu Chiến lo lắng Hoàng Quý phi phái người mai phục trên đường, lấy mạng Tiêu Quân.

Tiêu Quân vừa đi, Trương Bân Bân cũng chuẩn bị về kinh thành. Vốn hắn ở lại chỉ là giúp Vương Nhất Bác đá Tiêu Quân hồi kinh, hiện tại Tiêu Quân đã về, hắn cũng có thể đi làm chuyện riêng.
- Sư phụ khi nào thì đi?

Vương Nhất Bác nhìn Trương Bân Bân thu dọn hành trang, thực ra đồ đạc của Trương Bân Bân cũng không nhiều, những cái khác đều có thể xem như nhẹ, chỉ có hòm thuốc của hắn là phải mang.

- Sáng mai. - Trương Bân Bân nói.

- Ở thêm mấy ngày không được sao? Hiện tại Phụng Châu thành mới vừa khôi phục một chút trật tự, đi nếm thử điểm tâm của nơi này cũng không tệ. Với lại, sư phụ vì giúp con mà đến, con làm sao có thể cứ như vậy để người đi đây?

Đối với Trương Bân Bân, Vương Nhất Bác luôn luôn có chút luyến tiếc, trước kia mỗi khi sư phụ rời kinh, chưa bao giờ nói cho hắn biết, toàn là cha nói lại, cho nên nỗi buồn lúc chia ly khá ít. Nhưng lúc này để hắn nhìn sư phụ rời đi, trong lòng hắn vẫn có chút lưu luyến. Tuy biết sư phụ võ công cao cường, nhưng khó tránh trên đường có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trương Bân Bân thấy Vương Nhất Bác vẻ mặt buồn bực, đột ngột giơ tay, cốc một cái lên trán hắn.

- Lần này hồi kinh, trong một thời gian ngắn ta sẽ không rời đi, con hồi kinh còn có thể gặp ta. Nhưng còn con, phải cẩn thận một chút, đừng để bị bắt nữa.

- Con biết, sư phụ yên tâm. - Vương Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu.

- Có thể yên tâm mới là lạ. Chỗ dược này con lấy về đi, về sau có thể sẽ dùng.

Trương Bân Bân đưa một cái rương nhỏ cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nhận lấy, mở ra xem, bên trong đặt chỉnh tề mười mấy dược bình.
- Chỗ dược này là ta điều phối nhiều ngày trước, ngày sau có thể còn cần thêm một ít dược khác để phụ trợ dược tính, tự con làm đi.

Nói xong, Trương Bân Bân nói tỉ mỉ cách sử dụng mỗi loại dược cho Vương Nhất Bác nghe.

Mới vừa nói xong, Tiêu Chiến liền tiến vào, nói với Trương Bân Bân.

- Tiền bối, ta mua chút đặc sản Du quốc cho cha, cũng đã sai người để lên xe, còn thỉnh sư phụ ngồi xe ngựa trở về, cũng tiện thể đưa đồ về cho cha.

Trương Bân Bân nhíu mày, hắn vốn định cưỡi ngựa hồi kinh, thứ nhất là tiện, thứ hai cũng nhanh. Ngồi xe ngựa có lẽ phải mất ba đến năm ngày mới tới.

- Phụng Châu mới vừa khôi phục một chút trật tự, thứ có thể mua cũng không nhiều. Thỉnh ngài mang về cho cha, cũng là muốn cho cha an tâm, không cần ngày đêm lo lắng. Mặt khác, trên đường cũng có người giúp tiền bối chuẩn bị một chút, tiện cho người, Nhất Bác cũng có thể yên tâm.

Tiêu Chiến nói rất thành that6, dùng hai người Vương đa đa cùng Vương Nhất Bác đến "ép" Trương Bân Bân, không sợ Trương Bân Bân không đồng ý.

- Sư phụ, người theo ý Tiêu Chiến hồi kinh đi. Nếu không đồ nhi không thể yên tâm. - Vương Nhất Bác cũng phụ họa nói giúp.

Trương Bân Bân cuối cùng gật đầu, xem như đồng ý. Không vì cái gì cả, chỉ vì mấy thứ tặng cho Vương đa đa kia. Vương đa đa bình thường sống tiết kiệm, giống như con chim bị nhốt trong lồng sắt, rất nhiều thứ chưa từng thấy qua. Mà hắn tuy rằng không thiếu tiền, lại không biết mua cái gì đưa đến mới tốt, hơn nữa, Vương đa đa phần lớn cũng sẽ không nhận.

Sáng sớm hôm sau, trong lúc Vương Nhất Bác còn đang ngủ say, Trương Bân Bân liền cùng xa phu và tùy thị đã được sắp xếp, rời quân doanh. Tiêu Chiến tiễn người đến cổng đại doanh, y biết Trương Bân Bân không thích Vương Nhất Bác đưa tiễn, nên không đánh thức hắn.

Thế này, Trương Bân Bân rất hài lòng. Trước khi đi, nói với Tiêu Chiến có việc có thể hồi kinh tìm hắn, cũng cho Tiêu Chiến địa chỉ viện tử của hắn trong kinh.

- Chỗ này Nhất Bác còn không biết, trước đừng nói cho nó. - Trương Bân Bân dặn.

- Được. Tiền bối bảo trọng. Nếu trong kinh có việc, cũng thỉnh người đến thông báo một tiếng. - Tiêu Chiến thành tâm nói.

Trương Bân Bân gật đầu, rồi lên xe ngựa, phân phó xuất phát. Con ngựa nâu đạp chân, đánh tan sự yên tĩnh sáng sớm của quân doanh, nghênh ngang mà đi.

Mấy ngày sau, Dược Thiên Phàm lại lén đi vào quân doanh Nghiệp quốc, tiến vào chủ trướng. Lần này hắn mang đến lộ tuyến thân chinh hành quân của Hoàng đế Lôi quốc, danh sách tướng lĩnh đi theo, cùng với sự vụ sắp xếp trước sau.

- Hoàng huynh sai ta thân chinh cùng hắn, ta lần này đến đã sai người cải trang ta, nói ta đến Hoàng thành trước. - Mặt Dược Thiên Phàm mang mệt mỏi, xem ra còn chưa nghỉ ngơi đủ.

- Ngươi không giỏi võ, mang ngươi theo có ích lợi gì? - Tiêu Chiến nhíu mày.

- Có lẽ là hắn sợ ta ở lại kinh thành, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, đoạt ngôi vị Hoàng đế. Cho nên sai ta đi theo, nếu bất hạnh bị các ngươi đánh, hắn cũng có thể đem ta đẩy ra làm kẻ chết thay.

Đối với hoàng huynh, Dược Thiên Phàm đã không còn nửa phần tình cảm huynh đệ.

Tiêu Chiến nhiều ít cũng có thể hiểu tình cảnh của hắn, không nguyện nói thêm cái gì.

- Hắn không ngẫm lại, nếu ta thực sự có bản lĩnh như vậy, đã sớm đoạt ngôi vị Hoàng đế của hắn rồi. Các cựu thần từng ủng hộ ta đều bị hắn lấy đủ loại lý do giết không còn một ai. Ta sống ẩn mình, không can thiệp triều chính, cũng ngại hắn kiêng kị, miễn cưỡng bảo mệnh. Nhưng hắn chưa từng từ bỏ ý nghĩ phải diệt trừ ta.

- Ngươi cũng không cần quá khổ sở, ác giả ác báo, Hoàng đế Lôi quốc gây nên, cho dù không phải ngươi, trong dân sớm hay muộn cũng sẽ có người mưu phản.

Vương Nhất Bác nói. Hắn không phải sinh ra trong Hoàng gia, cho nên nhóm Hoàng tử vì ngôi vị Hoàng đế kia tự giết lẫn nhau, hắn cũng không hoàn toàn hiểu hết, so với đại quyền nắm giữ thiên hạ, hắn càng thích cuộc sống tự do tự tại.

- Ngươi nghĩ trong dân chưa phản sao? Sau khi trung lương bị giết hại, trong dân xuất hiện hai thế phản quân, tình thế cũng rất hung mãnh. Vốn hoàng quân Lôi quốc không chiếm thế thượng phong, hoàng huynh cũng vì thế mà giận dữ. Nhưng từ khi nuôi ra đội quân tiên phong kia, lợi dụng thế nhanh như chớp để hoàn toàn bình định phản quân, lăng trì đầu lĩnh ngay tại chỗ. Cũng bởi vì quân tiên phong quá mạnh, hoàng huynh mới dám tấn công Du quốc nhanh như vậy.

- Nói đến quân tiên phong, triệu chứng của bọn họ thật sự là trúng cổ. Chỗ ta có mấy phần dược, lần sau đối đầu với bọn họ có thể thử một lần. Không cần lo lắng.

Dược này đều do Trương Bân Bân lưu lại, đối với dược của sư phụ, Vương Nhất Bác tất nhiên tin tưởng tuyệt đối, hơn nữa những người đó không có tư tưởng, chỉ là sức chiến đấu mạnh thôi. Trương Bân Bân từng nói, mãng phu có mạnh mấy cũng chưa chắc địch nổi một quân sư có trí tuệ, huống chi còn có thế ngoại cao nhân tương trợ.

Nghe Vương Nhất Bác nói có biện pháp, Dược Thiên Phàm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là lộ ra một ý cười thật tâm.

- Vậy thật tốt quá, giải quyết bọn họ, quân đội Lôi quốc đối với Đại Nghiệp mà nói, thật sự không đủ gây cản trở.

- Nhưng có một số việc còn cần ngươi hỗ trợ.

Quân tiên phong có thể giải quyết, nhưng Hoàng đế Lôi quốc cùng vị cổ sư thần thần bí bí kia cũng không thể không đề phòng.

- Chuyện gì? Chỉ cần có thể giúp, ta nghĩa bất dung từ.

Dược Thiên Phàm nhìn về phía Vương Nhất Bác, đáp ứng vô cùng sảng khoái.

- Nhìn chung thì chiến sự này, quả thật những cái khác cũng không khó, khó nhất chính là vị cổ sư kia, người này không thể không diệt trừ, lần này là hoàng huynh của ngươi, lần sau nói không chừng liền đến lượt ngươi. - Vương Nhất Bác nói.

- Ý của ngươi là...?

Dược Thiên Phàm có chút hiểu, rồi lại có chút không hiểu, sao lại là đến phiên hắn.

- Nghe nói hoàng huynh ngươi trước kia cũng là người hiền lành, nhưng sau đó lại trở nên nóng nảy, giống như thay đổi thành một người khác. Biết đâu cũng là trúng cổ? Cho dù chưa trúng cổ, cũng tất nhiên trúng độc. Nếu không sao lại phá vỡ tính cách trong thời gian ngắn như vậy?

Dược Thiên Phàm nhíu mày, hắn trước đây cũng từng hoài nghi, nhưng chỉ là thoáng qua, vẫn chưa suy nghĩ sâu xa. Còn tưởng trước đây hoàng huynh che dấu bản tính mà thôi.

- Nếu Hoàng đế Lôi quốc chết, nhưng vị cổ sư kia lại chưa đạt được mục đích, ngươi cảm thấy hắn sẽ từ bỏ ý đồ sao? - Vương Nhất Bác nhướn mày hỏi.

- Tất nhiên sẽ không, người kia từ trước đến nay vô cùng chấp nhất, không đạt được mục đích, tuyệt không bỏ qua. Ý của ngươi ta hiểu. Vậy tiếp theo ta phải làm sao?

- Tiếp xúc cùng cổ sư kia chỉ có hoàng huynh ngươi, cho nên muốn diệt trừ hắn, biện pháp tốt nhất là mượn tay hoàng huynh ngươi.

Dược Thiên Phàm gật đầu xác nhận.

- Ta có một loại dược, vốn còn đang suy nghĩ phải làm sao để hạ vào thức ăn của Hoàng đế Lôi quốc, vừa lúc ngươi theo hắn thân chinh, cũng tiện. Ngươi chỉ cần cho dược này vào nước trà hoặc thức ăn của hắn, cứ ba ngày hạ dược một lần, để hắn dùng là được.

Nói xong, Vương Nhất Bác lấy thuốc từ trong hòm thuốc ra đưa cho Dược Thiên Phàm.

- Loại dược này sẽ làm tinh thần Hoàng đế Lôi quốc ủ rũ, thân thể không khoẻ, thậm chí gặp ác mộng liên tục. Đến lúc đó mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, chỉ cần khiến hắn tin tưởng triệu chứng của hắn giống như trúng cổ, không cần ngươi nói, hắn sẽ tự tìm tới cổ sư. Thêm nữa, hắn hiện tại tính tình nóng nảy, hỉ nộ vô thường, sẽ không tĩnh tâm đi nghe cổ sư giải thích, diệt trừ cổ sư theo hắn thấy chính là giữ mạng cho mình. Mà cổ sư kia cũng là gậy ông đập lưng ông, chết chưa hết tội.

- Hay! Cách này rất hay.

Lập tức nhận dược từ tay Vương Nhất Bác, bỏ vào trong ngực, lại nói với Tiêu Chiến.

- Lân Vương gia có được Vương phi, thật sự là phúc khí mấy đời, khó trách bảo vệ như thế, một câu cũng không được nói.
Tiêu Chiến nheo mắt nhìn, ôm chầm lấy Vương Nhất Bác.

- Nếu ngày sau ta cũng có thể lấy được thê tử như vậy, chính là vạn phúc.

- Không cần nghĩ, Nhất Bác chỉ có một, đã là của bổn vương, trọn đời không thay đổi. - Tiêu Chiến trịnh trọng nói, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm, nhưng cũng khó nén kiêu ngạo trong mắt.

- Cũng phải. Ta đây cáo từ trước, còn muốn nhanh chóng thúc ngựa chạy về kinh, có việc tùy thời liên lạc.

Tiêu Chiến gật đầu, lại sai người âm thầm đưa Dược Thiên Phàm đi ra ngoài.

Dược Thiên Phàm đi rồi, Tiêu Chiến từ phía sau ôm lấy Vương Nhất Bác đang thu dọn mấy bình dược, thấp giọng ghé vào vành tai hắn nói.

- Ngươi là của ta.

Vương Nhất Bác bật cười, nhẹ nhàng mà lên tiếng.

- Ừ.

Tiêu Chiến mỉm cười, chỉ cảm thấy giờ phút này, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Ngày hôm sau, khi kết thúc lâm triều, Tiêu Hoàng đến thư phòng Hoàng Thượng.

- Con thấy chuyện Hoàng đế Lôi quốc thân chinh như thế nào?

- Hồi bẩm Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy việc Hoàng đế Lôi quốc thân chinh, hiển nhiên là không đủ tin tưởng với quân đội của mình, nếu không cứ an tọa trong kinh thành, đợi tin tức cũng được. - Tiêu Hoàng nói.

- Con xem có cần phái thêm tướng sĩ trợ giúp Chiến nhi một tay không?

Tiêu Hoàng ngầm nhíu mày, nếu nói cần, vừa lãng phí binh lực đến biên quan chưa nói, triều thần cũng sẽ có nghi ngờ đối với năng lực của Lân Vương. Nếu nói không cần, lại có vẻ năng lực của Tiêu Chiến quá mức xuất chúng, công cao chấn chủ, làm không tốt sẽ rước phải kiêng kị của Phụ hoàng. Sau khi suy nghĩ, Tiêu Hoàng nói.

- Nhi thần nghĩ, Tiêu Chiến gửi thư hồi báo cho Phụ hoàng chuyện Hoàng đế Lôi quốc thân chinh, có lẽ cũng đã suy tính qua. Nhưng hiện tại nếu điều binh từ kinh thành, điều động lương thảo không nói, chỉ sợ cũng rất khó đến nơi trước khi Hoàng đế Lôi quốc tới Du quốc. Thêm nữa còn phải an bài cùng thích ứng, sợ là không dễ lập tức đầu nhập ra trận. Chẳng bằng tới nơi gần biên quan điều binh, thứ nhất, thời gian kịp lúc, thứ hai lương thảo cũng có thể chuyển ngay tại chỗ. Như thế, đối với chiến sự mà nói, có lẽ thoả đáng hơn.

- Con nói đúng.

- Hơn nữa nhi thần nghĩ, Đại Hoàng huynh thân thể không khoẻ, không thể không hồi kinh. Nếu Phụ hoàng muốn cổ vũ sĩ khí của các tướng sĩ, sao không để Nhị ca chiếu ứng một phần vật tư? Thứ nhất Nhị ca là Hoàng tử, mặc dù võ nghệ không cao nhưng cung cấp chút lương thảo cũng có thể bù lại chuyện Đại Hoàng huynh hồi kinh vắng mặt, khiến tướng sĩ cảm thấy Phụ hoàng quan tâm bọn họ. Thứ hai, Phụng Châu thành khá xa kinh thành, nhưng gần đất phong của Nhị Hoàng huynh hơn, khi Nhị Hoàng huynh ở kinh thành, Tiêu Chiến cũng vô cùng tôn kính, cũng nguyện cùng Nhị Hoàng huynh tác chiến.

Hoàng Thượng cười ha ha, như đùa nói.

- Muốn cho Tiêu Cảnh biết ngươi lại đánh chủ ý lên nó, chắc chắn sẽ cáo trạng với trẫm.

- Nhị Hoàng huynh sẽ không đâu, tài cán vì Phụ hoàng phân ưu, Nhị Hoàng huynh nhất định toàn lực ứng phó. - Tiêu Hoàng cười nói.

- Được, trẫm đã biết. Nếu con không bận, nên đến thăm Hoàng nương một chút, gần đây nàng không khoẻ, cho nàng hảo hảo dưỡng.

- Vâng, nhi thần sẽ đi. Nhi thần cáo lui.

Tiêu Hoàng hành lễ, đi ra khỏi ngự thư phòng.

Ý chỉ của Hoàng Thượng phái thêm binh rất nhanh truyền đến quân doanh, Tiêu Chiến không có kiến nghị, nếu Nhị ca đến, y vẫn có chút vui.

Hai ngày sau, Tiêu Chiến chưa thấy Tiêu Cảnh đến, nhưng Tiểu Ảnh đột ngột đi vào quân doanh. Trác Hồ vào chủ trướng thông báo, Tiêu Chiến nhanh chóng sai hắn đưa người vào.

- Tiểu Ảnh bái kiến Lân Vương gia, Lân Vương phi. - Tiểu Ảnh quỳ xuống đất hành lễ.

- Mau đứng lên đi. - Tiêu Chiến miễn lễ.

Vương Nhất Bác nhanh chóng đỡ người đứng dậy, có chút kinh ngạc hỏi.

- Sao ngươi lại tới đây? Độc giải hết chưa?

Tiểu Ảnh vẫn ăn mặc như một ảnh vệ, nhìn không có đặc biệt, chỉ là đôi mắt lấp lánh chứng tỏ hắn sống cũng không tệ lắm.

- Đã giải hết, đa tạ ơn Vương phi cứu mạng. - Tiểu Ảnh cười hành lễ.

- Đừng khách khí với ta. Đúng rồi, Lục ca sao lại cho ngươi đến đây? - Vương Nhất Bác vui vẻ nói.

Trên mặt Tiểu Ảnh lộ ra chút đỏ ửng, nói.

- Sùng Vương gia sai tiểu nhân đến truyền lời, nếu giao cho người khác, Vương gia lo lắng.

- Nói gì? - Tiêu Chiến hỏi.

- Vương gia sai tiểu nhân nói cho người, Hoàng Quý phi nàng... Mang thai.

Lời này vừa nói ra, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đều sửng sốt, không khí bên trong chủ trướng cũng trở nên nặng nề...