Nguyện Vì Người

Chương 13




Trở lại phòng, Tiêu Chiến không nghỉ ngơi mà ôm Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế đánh giá căn phòng. Phòng bố trí rất đơn giản, rất giống phong cách Vương Nhất Bác. Đệm chăn vừa thay, bình sứ trang trí linh tinh trên ngăn tủ hẳn là bọn hạ nhân quét tước phòng vừa nãy mang lên đặt ở đó.

- Ngươi vẫn luôn ở đây à? - Tiêu Chiến hỏi.

Vương Nhất Bác ngồi trên đùi y, có muốn chạy cũng không được, chỉ đành gật đầu.

- Phòng có chút đơn sơ, không thể so sánh với Vương phủ, ngươi dùng tạm đi.

- Phòng thê khanh của ta thì ta tất nhiên sẽ không ghét. Nơi này tựa như có mùi hương của ngươi. - Tiêu Chiến nghiêm túc xem thời gian bên ngoài cửa rồi cười nói.

- Mùi gì? - Vương Nhất Bác khó hiểu, nếu nói mùi thuốc đông y thì đúng là có một chút.
- Một mùi thơm mát lạnh rất nhẹ, là hương vị trên người ngươi. Khiến ta cảm thấy vô cùng thân thiết. - Tiêu Chiến chôn mặt ở cổ hắn tìm kiếm hương vị quen thuộc.

- Ngươi đây là đang muốn học theo Kiên Quả sao? - Vương Nhất Bác bật cười.

- Bé con kia chỉ để ngươi ôm, mà ta lại có thể ôm ngươi. - Tiêu Chiến ghé vào tai hắn thấp giọng nói.

Vương Nhất Bác bị hơi thở ấm áp của y thổi bên tai khiến đôi tai đỏ bừng, xấu hổ vỗ tay Tiêu Chiến đi.

- Nói lung tung.

- Nơi này không có người ngoài, ngươi là thê khanh của ta, lời này ta tất nhiên có thể nói. - Tiêu Chiến lưu luyến buông hắn ra.

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua y, tuy rằng hắn rất thích Tiêu Chiến, nhưng có khi lời nói quá mức ái muội vẫn khiến hắn có chút không quen.

- Vừa mới nãy đại ca nói với ta chuyện thảo luận chính sự hôm nay...

Rót hai chén trà, Vương Nhất Bác thay đổi đề tài. Vương Nhất Bác thuật lại toàn bộ lời Vương Nhất Thiên nói với hắn, cho Tiêu Chiến nghe. Nghe vậy, Tiêu Chiến cười nói.

- Như vậy cũng tốt, ta cũng có thể ở cùng ngươi nguyên một năm. Dù sao mọi chuyện đợi qua năm mới vào triều sẽ có kết quả không cần quan tâm quá mức.

Vương Nhất Bác gật đầu đồng tình. Tiêu Chiến uống cạn trà rồi ôm lấy Vương Nhất Bác đi về giường. Vương Nhất Bác kinh ngạc, nhanh chóng nói.

- Chỗ này cách phòng cha rất gần, ngươi...

Tiêu Chiến vừa mỉm cười vừa nhẹ nhàng đặt hắn lên giường, thấp giọng nói.

- Ta chỉ muốn hầu hạ thê khanh của ta đi ngủ, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.

Vương Nhất Bác đỏ tai trừng mắt nhìn y, đổi lấy một nụ hôn sâu của Tiêu Chiến...

Đêm yên tĩnh như nước...

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác thức dậy sớm cùng Vương đa đa ăn điểm tâm, tịch gian không mời người ngoài, Bá phủ trên dưới cũng nhìn ra được thái độ của Tiêu Chiến, đối đãi với Vương đa đa cũng ân cần hơn.

Sau khi ăn xong, hai người lại cùng Vương đa đa nói chuyện một lúc lâu rồi mới rời phủ Vọng Dương Bá. Mà lúc ba người đang hưởng thụ cả nhà hoà thuận, chuyện tối hôm qua của Vương Tố Cẩm đã truyền khắp kinh thành, hơn nữa càng truyền càng khoa trương. Cũng theo đó truyền đi còn có cả lời Tiêu Chiến nói chỉ lấy mình Vương Nhất Bác làm phi.

Tuy rằng hai chuyện này đều có thể trở thành đề tài câu chuyện cho dân chúng bàn tán, nhưng hiển nhiên cái trước là chê cười, cái sau lại khiến người cảm động.

Xe ngựa chạy chậm trên đường trở về phủ, hai người đang nhàn thoại việc nhà, Trác Hồ ngồi trước xe xốc lên một góc màn chắn trước cửa, nói.

- Vương gia, người của phủ Lục Hoàng tử đến thỉnh ngài qua đó.

Xe ngựa dừng ở ven đường, Tiêu Chiến vén rèm nhìn ra bên ngoài, xác nhận là có quen biết.

- Ngươi đi đi. - Vương Nhất Bác nói.
- Ngươi cùng ta đi đi.

- Lục ca tìm ngươi hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói, ta đối với việc triều đình không có hứng thú, để Lục ca chiêu đãi một mình ta cũng phiền toái. - Vương Nhất Bác lắc đầu từ chối.

Nghĩ Vương Nhất Bác có thể sẽ cảm thấy nhàm chán, Tiêu Chiến cũng không miễn cưỡng. Hơn nữa Lục ca chưa đón dâu, tuy có thiếp nhưng cũng không tiện ngồi cùng Vương Nhất Bác, liền thôi.

- Cũng tốt, đã nhiều ngày bận việc. Tân niên, ngươi cũng chưa nghỉ ngơi tốt. Trở về trước ngủ một giấc đi. - Tiêu Chiến nói.

- Ừm. - Vương Nhất Bác gật gật đầu, hắn trở về chuẩn bị chế dược, cũng không biết đại ca khi nào xuất chinh, sớm làm xong cũng sớm an tâm.

Tiêu Chiến xuống xe, y đứng nhìn xe ngựa dần dần đi xa mới đưa theo Trác Hồ đi đến Lục phủ.

Vương Nhất Bác trở lại vương phủ, tổng quản bắt đầu cung kính báo cáo chuyện trong phủ cho hắn. Nghe xong, lại sắp xếp rồi phân phó một lúc lâu, khi đã xong Vương Nhất Bác mới được tự do. Vừa đứng dậy định đến dược phòng đã bị Thanh Mẫn cản lại.

- Vương phi vẫn nên ngủ một lúc trước đi rồi hẳn làm, nếu Vương gia trở về biết Vương phi chưa nghỉ ngơi sẽ trách phạt Thanh Mẫn. - Thanh Mẫn đáng thương nhìn hắn.

Vương Nhất Bác cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nghĩ đến Tiêu Chiến sau khi trở về có thể sẽ không vui, đành bất đắc dĩ gật đầu.

- Ta nằm một canh giờ, đến giờ thì gọi ta.
- Vâng. - Thanh Mẫn vui vẻ lên tiếng.

Tạm không bàn đến Vương Nhất Bác bên này, Tiêu Chiến đi đến phủ đệ của Lục ca, nhìn bảng hiệu Phụ hoàng tự mình viết bốn chữ "Phủ Lục Hoàng tử", thật sự đoán không ra tâm tư Hoàng Thượng.

Ở Nghiệp quốc, Hoàng tử sau khi thành niên đều phải xuất cung xây phủ, trưởng tử thì phong vương, thứ tử dựa theo đức hạnh cá nhân, công lao cùng học thức phong vị. Đương nhiên, cũng có người không phong. Nhưng Tiêu Thanh là trưởng tử, xuất cung rồi theo lý nên thụ phong, nhưng Hoàng Thượng lại chưa ban vương vị, Hoàng nương cũng chỉ cười lắc đầu, nói Hoàng Thượng ắt có tính toán.

Dù chưa phong vương, nhưng bảng hiệu Hoàng Thượng tự tay viết cũng đủ để tạo địa vị cho Tiêu Thanh, thậm chí có người đoán, Hoàng Thượng có ý lập hắn làm Thái tử. Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán mà thôi, Hoàng Thượng vẫn không nói gì. Tiêu Thanh cũng bình thản, hoàn toàn không vì việc này mà có nửa phần vội vàng, cũng khiến Hoàng hậu an tâm không ít.

- Điện hạ, Lân Vương gia đến.

Tiểu tư đưa Tiêu Chiến vào chính sảnh, Tiêu Thanh đang cùng Tiêu Hoàng uống trà.

- Ta cứ thắc mắc tại sao Lục ca lại gọi ta đến, thì ra là Tam ca đến. - Tiêu Chiến giao áo khoác cho tiểu tư, ngồi xuống.

- Ta chỉ là nghe nói đệ tối hôm qua đến phủ Vọng Dương Bá ngủ. - Tiêu Thanh cười nói.

- Vâng, đệ mang Nhất Bác trở về thăm gia quyến. - Tiêu Chiến nói.

- Hắn sao lại không cùng đến? - Tiêu Hoàng hỏi. Nhìn thái độ của đệ đệ hắn, đáng lý phải đưa Vương Nhất Bác cùng đến mới đúng.

- Tối hôm qua không ngủ ngon, ta nói hắn về nghỉ ngơi trước.

Tiêu Chiến uống ngụm trà nóng, rồi nói.

- Trà này là Phụ hoàng mới ban thưởng à?

- Đệ thật biết phẩm, lát nữa gói cho đệ một chút, mang về cho đệ khanh nếm thử. - Tiêu Thanh cười nói.

- Rất tốt. - Tiêu Chiến gật đầu.

- Sáng nay trên đường đến đây, nghe dân chúng đang bàn tán chuyện phủ Vọng Dương Bá đêm qua, là chuyện gì? - Tiêu Hoàng hỏi. Hắn vốn tưởng đệ đệ nhà mình đã xảy ra chuyện, nhưng nhìn y như vậy cũng không giống có vấn đề gì.

Nói đến chuyện tối hôm qua, Tiêu Chiến đôi mắt vốn nhu hòa lại trở nên lạnh lùng, nói chuyện tối hôm qua nói hai người một lần. Nghe xong, Tiêu Thanh cười nói.

- Vốn đệ lệ khí quá nặng, ai thấy đệ cũng đều sợ, vị tiểu thư nhà Vọng Dương Bá kia có lẽ cũng là nghe qua uy danh của đệ, nhưng không dám nghĩ nhiều. Lần này nhìn thấy đệ, có thể cảm thấy không giống như đồn đại, mới nảy ra chủ ý như vậy.

Tiêu Chiến hơi hơi nhíu mày. Tiêu Thanh nói tiếp.

- Nếu đệ một mình đến phủ Vọng Dương Bá, nàng mà nhìn đệ, có lẽ sẽ trốn không kịp. Bên cạnh đệ có đệ khanh hay không, sẽ trực tiếp quyết định mức độ lệ khí của đệ.

Tiêu Chiến không nói. Quả thật y cũng không phải người ôn nhu, nhưng đối mặt với Vương Nhất Bác, y muốn mình phải ôn nhu. Chỉ là không ngờ tâm ý y đối với thê khanh, lại khiến cho người khác hiểu lầm.

- Nếu là đối phương tự làm tự chịu, không cần để ý nữa. Hôm nay ta gọi ngươi đến là vì chuyện người Thát Mã kia.

- Phụ hoàng đã có định đoạt rồi sao? - Tiêu Chiến hỏi.

- Chủ tướng còn chưa định, phó tướng định là Vương Nhất Thiên. Đại Hoàng tử bị cấm túc, Ly phi cầu xin bị phạt chung. Hiện tại chỉ chờ ý chỉ Phụ hoàng. Nếu Phụ hoàng chỉ đệ xuất chinh, đệ có đi không? - Tiêu Thanh ôn hòa nói.

Tuy biết khả năng không lớn, nhưng Tiêu Chiến vẫn gật đầu. Chỉ cần nghĩ đến kiếp trước tộc Thát Mã dám bắt Vương Nhất Bác đi hòa thân, Tiêu Chiến liền cảm thấy lửa giận bừng bừng. Một đời này nhất định phải diệt trừ chúng trước, vĩnh tuyệt hậu hoạn.

- Mùa đông xuất chinh, những cái khác là thứ yếu, lương thảo mới là mấu chốt. Lương thảo không đủ, ắt lòng quân sẽ lo lắng. Trước đây Đại Hoàng tử đi bình định Thát Mã, đệ lại đi bình định đông nam, Đại Nghiệp vì tiếp ứng hai trường chiến loạn, quốc khố đã căng thẳng. Hiện giờ tái chiến, sợ là không dễ. - Tiêu Thanh nói.

- Hiện tại không phải mùa thu hoạch, động vật cũng đều ngủ đông, đúng là thiếu thức ăn. Nếu thật sự không được chỉ còn cách sai các phủ, châu, cùng phú hộ địa phương quyên góp lương thực, tạm giải khốn cảnh. - Tiêu Hoàng nói.

- Đó cũng là một cách, nhưng phú hộ quyên lương, triều đình cũng phải hồi báo. Chỉ sợ có kẻ mượn cơ hội tranh công, lập mưu tư lợi. - Tiêu Thanh nói.

Tiêu Chiến nghe lời hai người nói, trầm mặc uống trà. Tiêu Thanh thấy y không nói, liền khẽ đá y.
- Đệ vẫn luôn có chủ ý nhất, thấy thế nào?

- Không cần phải phiền phức như vậy, so với tiện nghi cho kẻ ngoài, còn không bằng ngẫm lại người một nhà. Dân sinh ở đất phong giàu có, năm trước lại bội thu, nghe nói là thóc lúa đầy kho. Mượn lương từ chỗ Nhị Hoàng huynh cũng được. - Tiêu Chiến thản nhiên nói.

- Nếu Nhị Hoàng huynh biết đệ đánh chủ ý lên hắn, về sau chắc chắn sẽ trừng trị đệ. - Tiêu Thanh vỗ vai y cười.

- Phụ hoàng không đề cập tới, chúng ta cũng đừng nói. - Tiêu Chiến nói.

- Tiêu Chiến nói rất đúng, Nhị Hoàng huynh thân cận với chúng ta, thỉnh cầu hắn hỗ trợ, hắn sẽ không cự tuyệt, chúng ta cũng chắc chắn phải ở trước mặt Phụ hoàng nói tốt cho hắn. Nhưng nếu đổi thành người khác, chưa chắc được. - Tiêu Hoàng gật đầu nói.

- Vâng, ta hiểu được. - Tiêu Thanh cười nói.

Hôm sau, Hoàng Thượng ban chỉ, An Quốc tướng quân là chủ soái, cùng Vương Nhất Thiên là phó tướng, Lục Hoàng tử Tiêu Thanh là tập lương quan (thu thập lương thực), lĩnh sáu mươi vạn quân, phò tá Hàn Quan thành bình loạn.

Nhận được thánh chỉ, Tiêu Thanh cũng không lập tức xuất phát tập lương mà nhốt mình trong vương phủ nguyên một ngày, khiến người ngoài hiểu lầm hắn khó xử. Việc này trong mắt người ngoài đúng là không dễ làm, tập lương chỉ có thể nhiều không thể ít, nếu lương thảo không đủ, đầu tiên sẽ trách tập lương quan. Cũng may Tiêu Thanh sớm có manh mối, chỉ là giả trang một chút thôi.

Ngày hôm sau, Tiêu Thanh báo cáo ý tưởng cho Hoàng Thượng, cũng được đáp ứng sau, Tiêu Thanh mang thánh chỉ cùng thủ hạ đắc lực xuất phát đến đất phong của Nhị Hoàng tử trước.
Ba ngày sau, An Quốc tướng quân điểm binh xuất phát. Vương Nhất Bác không tiện đến, bèn nhờ Tiêu Chiến đến thay mặt tiễn đưa cũng sẵn tiện giao thuốc trị thương cho Vương Nhất Thiên. Tiêu Chiến không cự tuyệt, chỉ nói trở về phải được quà cảm ơn.

Sau khi uống cạn rượu tiễn cùng chủ tướng. Tiêu Chiến nhìn đội quân chậm rãi đi xa, trong lòng buồn bã, những ngày ra chiến trường chinh chiến này khiến y cảm thấy rất xa xôi, nhưng cũng rất hoài niệm...