Nguyện Vì Người

Chương 06




Tháng chạp, trong cung ngoài cung đều rất bận rộn. Lễ mừng năm mới là đại sự, từng nhà đều xuất tiền bạc chuẩn bị cho trừ tịch (đêm giao thừa). Năm trước, Vương Nhất Bác vẫn còn ở chỗ cha dùng tiền tiết kiệm của cả năm mua chút đồ mới. Mà năm nay hắn gả đến Lân Vương phủ, chuyện trong nhà hắn không lo được nữa, không tránh khỏi có chút nhớ thương cha.

Hôm nay là ngày 28, trong cung phải phong bút, Tiêu Chiến đi lâm triều lần cuối trước năm mới, nói hạ triều sẽ cùng Tam ca Lục ca dùng bữa sáng, giữa trưa sẽ trở về. Vương Nhất Bác ở trong phủ không có chuyện gì làm, nên ngồi trước vại sứ cho cá ăn. Lúc trời ấm, chỗ cá đó đều được nuôi ở ao trong phủ. Chờ trời lạnh sẽ vớt lên bỏ vào vại nuôi trong phòng. Nếu không hàng năm đông chết rồi nuôi lại, cá chép cẩm nuôi để lấy may mắn cũng không lưu được một chút phúc phận nào.

Trác Hồ cùng Thanh Mẫn luân phiên tiến vào hỏi ý kiến Vương Nhất Bác, hắn làm chủ sự vụ tân niên, khiến Vương Nhất Bác cũng không rảnh nghĩ đến cha, như vậy cũng tốt, hắn sẽ ít sầu não hơn.

Thấy đã cho ăn nhiều rồi, Vương Nhất Bác đặt hộp thức ăn cá sang một bên.

- Vương phi. - Thanh Mẫn tươi cười bước nhanh vào.

- Làm sao vậy?

Năm nay lễ mừng năm mới, Tiêu Chiến toàn bộ giao cho hắn an bài, mặc dù không cần hắn tự mình động thủ, nhưng mọi chuyện đều phải hỏi qua ý kiến hắn, điều này cũng làm cho Vương Nhất Bác cảm thấy thật sự bận rộn.

- Y phục của người được đưa tới rồi. - Thanh Mẫn "hì hì" cười một tiếng, nói.

Nói xong vẫy tay với một tiểu thị bên ngoài, nhóm tiểu thị đợi ở ngoài cửa nối đuôi nhau đi vào, trên tay mỗi người nâng một bộ y phục, toàn bộ y phục đều là màu đỏ rực rỡ.

- Đây là y phục gì?

Y phục tân niên hôm trước đã làm xong cũng được đưa đến rồi, hắn không nhớ trong phủ còn đặt may y phục khác. Hơn nữa cho dù làm y phục, cũng không cần đỏ đến chói mắt như vậy chứ, quả thực so với hỉ phục còn rạng rỡ hơn.

- Hồi bẩm Vương phi. Đây là Vương gia phân phó, tổng cộng hơn 100 bộ, tất cả đều là y phục mùa đông, muốn người thay đổi y phục. - Thanh Mẫn mỉm cười càng rạng rỡ.

- Làm nhiều y phục mùa đông như vậy làm gì? - Vương Nhất Bác thắc mắc hỏi.

- Cái này tiểu nhân cũng không biết. Ba ngày sau đại hôn Vương gia liền phân phó như vậy, phường may trong cung còn cả chế y điếm hàng đầu bên ngoài ngày đêm làm gấp mới đủ số lượng để đưa tới.

Y phục của Vương Nhất Bác phần lớn là màu sắc nhẹ nhàng, đơn giản. Ngày ấy Thanh Mẫn ở phòng tân hôn hầu hạ, nhìn Vương Nhất Bác mặc giá y, cảm thấy Vương phi nhà mình mặc màu nổi càng đẹp mắt.

- Để đó đi. - Vương Nhất Bác chỉ xuống cái bàn đá gần đó.

Nhóm tiểu thị nghe xong nhanh chóng cầm y phục để lên bàn, kết quả chất cao như núi trông có vẻ hơi buồn cười. Đang định gọi Thanh Mẫn đem y phục cất vào tủ, Tiêu Chiến tiến vào nói.

- Đã đưa tới rồi sao? Làm không tồi, ban thưởng. - Tiêu Chiến đi đến trước bàn, kiểm tra y phục một lượt mới gật đầu tán thưởng rồi hạ lệnh.

- Vâng.

Thanh Mẫn nhận lệnh, sau đó nhanh chóng dẫn những người khác lui ra ngoài. Vương Nhất Bác đứng dậy đi qua, nói.

- Sao lại may nhiều y phục như vậy, ta mặc không hết, hơn nữa đều là màu đỏ, ra ngoài rất kỳ quái.

Thật ra người mặc đồ đỏ cũng có nhưng cũng không phải đỏ rực như thế này. Mà Tiêu Chiến lại sai người làm toàn bộ là màu đỏ rực, tươi đẹp vô cùng.

- Không sao, nếu ngươi không muốn xuất môn thì mặc ở trong phủ cho ta xem là được rồi.

Tiêu Chiến cầm lên một bộ, ướm trên người Vương Nhất Bác, cảm thấy rất thích hợp, lại nói.

- Ngươi mặc đồ đỏ rất đẹp, tươi đẹp mà không yêu mị, rất có phong thái. May cho ngươi chỗ y phục này cũng là tự ta muốn nhớ rõ một khắc trước đón ngươi hạ kiệu, cảm giác lúc đó tim đập rộn ràng.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, ánh mắt sâu không thấy đáy giống như là xuyên thấu qua cảnh trước mắt nhớ lại một chuyện khác. Tiêu Chiến không nói cho Vương Nhất Bác, sở dĩ mình làm cho hắn chỗ y phục đỏ này, là vì muốn bản thân thời thời khắc khắc nhớ rõ kiếp trước tất cả những gì Vương Nhất Bác đã làm vì y, nhớ rõ một khắc người này chết đi mình đau lòng, nhớ rõ một đời này mình phải đối xử tốt với hắn gấp bội...
Vương Nhất Bác cúi đầu không nói, hắn có thể cảm nhận được tâm ý của Tiêu Chiến, hơn nữa nội tâm cũng rất thích.

Buổi chiều, hai người ngồi trên nhuyễn tháp* trong phòng ấm tự đọc sách, tiếng lật trang sách ngẫu nhiên vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, cảm giác ngày tháng thật yên bình thanh thản.
* nhuyễn tháp: là một cái giường nhỏ, có lót một lớp nệm đơn giản.

Chớp chớp đôi mắt có chút mỏi mệt, Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, hắn phát hiện ánh mắt người này tuy rằng đặt trên sách nhưng đang ngẩn người, có lẽ trên sách viết cái gì cũng không biết.

- Làm sao vậy? - Vương Nhất Bác buông sách hỏi.

Tiêu Chiến giơ tay kéo Vương Nhất Bác lên trên người, có chút sầu lo nói.

- Lần này nhờ có ngươi, mới giải được chứng bóng đè của Phụ hoàng. Nhưng nghĩ đến vẫn là khó lòng phòng bị, lần này tính mạng Hoàng nương dù chưa bị uy hiếp, nhưng khó bảo toàn lâu dài. Chúng ta hiện tại ngầm đề phòng thì tốt hơn so với quang minh chính đại đề phòng, nhưng tóm lại không phải kế sách lâu dài. Còn cần nghĩ vài biện pháp bảo hộ Hoàng nương mới tốt.

Đối với con cái, sức khỏe của phụ mẫu là vấn đề lớn nhất. Phụ mẫu an thì tâm ổn, phụ mẫu có việc thì tâm loạn. Hoàng gia tuy rằng uy nghiêm, phụ mẫu cùng con cái thân cận không giống dân thường mà tùy ý, luôn luôn phải theo quy củ khắc chế. Thân là Hoàng tử dã tâm bừng bừng, vì tư lợi của khối người, bọn họ chỉ quan tâm đến vị trí trên vạn người kia, cho dù hiếu thuận cũng chỉ cho có lệ. Người như vậy, cho dù thân phận tôn quý, Vương Nhất Bác cũng khinh thường. Mà Tiêu Chiến lo lắng cùng hiếu thuận là phát ra từ nội tâm, tuy rằng người này ngoài miệng không nhiều lời, nhưng một mực dùng hành động chứng minh, Vương Nhất Bác rất nhận ra mình không có nhìn lầm người. Cho dù trên chiến trường Tiêu Chiến lãnh huyết vô tình, nhưng ở nhà cũng là hiếu tử hiền đệ, là phu quân tốt.

- Bây giờ ta cũng không nghĩ ra được biện pháp gì, thôi thì ngày mai ta gọi Lục ca cùng đến quý phủ của Tam ca, đem chuyện hương liệu nói hết cho họ, rồi cùng nhau nghĩ cách.

Tiêu Chiến sinh trưởng ở trong cung, thủ đoạn tranh đoạt tình cảm thế này cũng thấy rất nhiều rồi, lại chưa bao giờ tự mình dùng. Nhất thời không nghĩ ra biện pháp vẹn toàn, mấy thứ thử độc bình thường kia ở Nhã Khôn cung căn bản không thiếu, nhưng loại người bình thường không dễ tra xét giống như hương liệu đó, hơn nữa không đến mức sát hại tính mạng lại không thể nào thử được, nghĩ đến cũng là họa lớn.

Cho dù không muốn cũng chỉ có thể giải quyết theo như trên, diệt trừ Hoàng Quý phi. Nhưng cái này nói dễ hơn làm đấy chứ? Mẫu gia của Hoàng Quý phi quả thật danh môn chiến tướng, tay nắm binh quyền. Thêm công lao nàng sinh dục Ngũ Hoàng tử, nuôi nấng Tứ Hoàng tử, Hoàng Thượng cuối cùng cũng bận tâm một phần. Hơn nữa cho dù diệt trừ Hoàng Quý phi, ai có thể cam đoan sẽ không xuất hiện Hoàng Quý phi thứ hai, thứ ba?

Vương Nhất Bác ngửi thấy túi hương trên người Tiêu Chiến nhiễm mùi thơm ngát thoang thoảng, thấp giọng nói.

- Cũng không phải không có biện pháp.

- Ngươi có cách?

Tiêu Chiến nhìn hắn. Y tuy biết Vương Nhất Bác tinh thông, lại không trông cậy hắn sẽ nghĩ ra biện pháp.

Vương Nhất Bác đứng dậy, đi đến trước bàn cầm lấy bút lông, nhấp mực rồi viết lên trên giấy. Viết xong liền gấp lại bỏ vào phong thư, trên bìa viết "Cha thân mến".
Tiêu Chiến khó hiểu đi tới, cũng chỉ nhìn được chữ trên bìa phong thư. Chữ viết của Vương Nhất Bác rất đẹp, khiến trong lòng Tiêu Chiến đột ngột nảy ra một ý, về sau hài tử có thể cùng cha nó học viết chữ.

Nghĩ vậy, khóe miệng Tiêu Chiến lộ ra ý cười. Đối với chuyện con nối dòng, y không có ý gì. Nhưng cùng Vương Nhất Bác thân mật rồi, cũng sẽ cảm thấy nếu có hài tử của hai người thật cũng không tồi. Y không định nói suy nghĩ này cho Vương Nhất Bác, dù sao Khanh tử có thai không dễ, y không muốn tạo áp lực cho Vương Nhất Bác, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi.

Dán xong phong thư, Vương Nhất Bác vẫy Trác Hồ ở cửa tiến vào, đưa thư cùng ngọc bội bên người mình cho hắn.

- Đem hai thứ này đưa đến quý phủ Vọng Dương Bá, giao cho cha ta.

- Vâng, tiểu nhân đi làm ngay.

Trác Hồ hai tay tiếp nhận phong thư liền chạy đi. Hắn tuy là tiểu tư của Tiêu Chiến, nhưng trong phủ hiện tại ai cũng thừa nhận với tính tình sáng sủa của hắn, Vương phi phân phó cho dù không phải ý của Vương gia, cũng nhất định là giúp cho Vương gia.

- Viết gì vậy?

Tiểu tử Trác Hồ cầm thư chạy đi, ngay cả chào hỏi chủ tử là y cho đứng đắn cũng không có, y vốn dĩ còn muốn nhìn thêm chữ của Vương Nhất Bác.

- Rất nhanh sẽ biết. - Vương Nhất Bác thắt một cái nút, trở lại tháp tiếp tục đọc sách.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, cũng lên tháp bồi Vương Nhất Bác cùng xem.

Bữa tối, Trác Hồ từ quý phủ Vọng Dương Bá trở về, trong tay còn ôm một con mèo béo ú, bộ lông chỗ trắng chỗ đen. Con mèo có cái đầu không lớn, đôi mắt đen tuyền như hố sâu vô tận, ghé vào trong lòng Trác Hồ không nhúc nhích, trong chân ôm khối ngọc bội của Vương Nhất Bác được treo trên cổ nó.

Trác Hồ cũng khẩn trương mà ôm nó, tựa như sợ không cẩn thận một cái liền ném nó ngã, hoặc để nó chạy. Mãi đến khi vào thiên thính mới nhẹ nhàng thở ra, hoàn lễ, nói.
- Nhạc Khanh phu nhân nói tiểu nhân bắt nó mang về...

Nói còn chưa xong, con mèo thấy Vương Nhất Bác ngồi ở chính vị, lập tức hưng phấn nhảy ra khỏi ngực Trác Hồ, phóng đến chỗ Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác mỉm cười ôm lấy nó, vuốt bộ lông mềm mại như bông kia, sủng nịch trêu đùa.

- Bé con, mày không phải béo lên đấy chứ?

Con mèo vô cùng thân thiết dụi đầu vào tay Vương Nhất Bác, làm nũng lăn lộn ở trong ngực hắn. Tiêu Chiến nhìn một người một mèo ở đằng kia ôm ấp vui vẻ, cảm thấy thú vị.

- Ngươi gửi thư đi chỉ là muốn con mèo này?

- Ừ. Nó tên Kiên Quả, còn là dược miêu. - Vương Nhất Bác nói.

- Miêu yêu?

Tiêu Chiến khó hiểu lặp lại, Kiên Quả tên thật ra dễ nghe, cũng hợp với con mèo này, nhưng sao lại là yêu?

- Không phải yêu, là 'dược' trong dược liệu. Nó từ nhỏ được cho ăn dược mà lớn, cái gì có chứa độc tính nó đều có thể phát hiện.
- Ta chỉ mới nghe qua dược nhân.

- Tính chất không sai biệt lắm. Chẳng qua đa số dược nhân toàn đi ra hại người, hoặc là thân mình dược nhân giống như người chết. Nhưng dược miêu thì không độc, hơn nữa rất có linh tính.

Vương Nhất Bác xoa bụng Kiên Quả, nó thoải mái đến mức kêu meo meo mãi.

- Biện pháp ngươi nói là chỉ nó?

Nhìn con mèo hận không thể dán trên người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm thấy hẳn là có linh tính.

- Ừ.

Vương Nhất Bác đứng dậy để Kiên Quả vào trong lòng Tiêu Chiến, còn mình lấy hòm gỗ chứa trầm nguyệt hương cùng vân trúc hương ra.

Đột ngột bị nhét vào một lồng ngực xa lạ, Kiên Quả ngẩng đầu trừng đôi mắt to nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cảm thấy mình chỉ cần một tay cũng có thể bóp chết bé con này, đành phải cứng người ngồi bất động, để tránh làm bị thương nó, Vương Nhất Bác sẽ đau lòng.

Vương Nhất Bác thả một ít vân trúc hương vào lư hương, lại dẫn Thanh Mẫn đi ra ngoài, ngón út khẽ nhấp một chút mạt trầm nguyệt hương bôi lên cổ tay áo Thanh Mẫn, nói hắn lát nữa hãy tiến vào.

Trở lại thiên thính, nhìn Tiêu Chiến ôm Kiên Quả cứng người ngồi ở kia, Vương Nhất Bác cười nói.

- Kiên Quả sức sống rất mạnh, ngươi không cần lo lắng thương tổn đến nó.

Kiên Quả đứng ở trên đùi Tiêu Chiến, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất Bác nhưng chưa phóng qua.

- Ngươi mau tới ôm nó đi, ta thấy nó sắp nhìn đến phát khóc rồi.

Tiêu Chiến nhìn Kiên Quả đang nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, cảm thấy con mèo này tựa như có điểm kỳ lạ. Vương Nhất Bác lắc đầu.

- Nó không phải muốn ta ôm.

Đang nói, Thanh Mẫn đi đến. Chân mới vừa bước vào cửa thiên thính, Kiên Quả liền lập tức quay đầu, đôi mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm Thanh Mẫn, Thanh Mẫn sợ tới mức lui về sau từng bước, sững sờ tại chỗ. Kiên Quả cong lưng, lông toàn thân đều dựng hết lên, "ngao ngao" kêu một tiếng, nhảy ra, phóng về phía lư hương.

Lư hương ngã xuống đất, tro tàn tung tóe.

Tiêu Chiến nhìn Kiên Quả phát hiện nguy hiểm, trong lòng có chút kinh ngạc, xem ra con mèo này còn rất linh.

- Kiên Quả.

Vương Nhất Bác kêu nó một tiếng, Kiên Quả nghe lời chạy tới nhảy vào trong lòng Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vuốt cái đầu nhỏ của nó, mỉm cười khen ngợi.

- Làm tốt lắm.

Kiên Quả dụi cái đầu vào ngực Vương Nhất Bác, tựa như cũng thật vui mừng. Vương Nhất Bác nói với Thanh Mẫn bị dọa bất động ở cửa.

- Đừng sợ, Kiên Quả sẽ không đả thương người. Là do vừa rồi ta bôi mạt hương liệu lên y phục của ngươi. Đi đổi y phục đi.

- Vâng.

Thanh Mẫn phục hồi tinh thần lại gật gật đầu, thật ra con mèo này không lớn, căn bản không có lực sát thương, chỉ là vừa mới nãy đôi mắt đúng là dọa người. Thanh Mẫn đi xuống rồi, Vương Nhất Bác nói tiếp.

- Vừa rồi ngón tay ta cũng dính hương liệu, tuy rằng đã bôi gần hết lên trên người Thanh Mẫn, nhưng vẫn còn lưu lại một ít. Kiên Quả nhìn thấy ta mà không phóng lại muốn ta ôm, cũng là vì phát hiện khác thường. Bất luận cái gì, chỉ cần là bất lợi với con người, nó đều có thể phát hiện, sau đó lao về phía thứ đó, nhưng tuyệt đối sẽ không đả thương người. Ngươi có thể yên tâm đưa nó đến nuôi ở chỗ Hoàng nương.

- Quả nhiên là mèo tốt.

Ngay cả y vừa nãy cũng cảm thấy Kiên Quả kỳ quái, nghĩ đến nếu đổi thành một nữ tử cẩn thận như Hoàng nương vậy, nhất định sẽ phát giác nhanh hơn, từ đó dễ dàng tránh nguy hiểm.

Vương Nhất Bác gảy gảy ngọc bội trên cổ nó nói.

- Chỉ cần mang theo cái này nó sẽ không chạy, thứ này có mùi trên người ta.

- Vì Hoàng nương, ngươi từ bỏ thứ mình yêu thích rồi.

Tiêu Chiến đi đến trước mặt Vương Nhất Bác, đưa tay xoa xoa Kiên Quả trong lòng hắn.
- Chỉ cần ngươi có thể an tâm là tốt rồi.

Đưa Kiên Quả đến chỗ Hoàng hậu cũng không xem như cho người ngoài, hơn nữa lúc hắn tiến cung cũng có thể đến thăm. Đợi về sau có mèo con nào thích hợp, hắn sẽ để Hoàng hậu nuôi, như vậy đợi mèo trưởng thành, nhận Hoàng hậu là chủ nhân, hắn có thể ôm Kiên Quả về.

Tiêu Chiến mỉm cười nắm tay Vương Nhất Bác, rồi hôn lên môi hắn, sau đó lại lưu luyến buông ra.