Nguyện Vì Người

Chương 04




Tiêu Chiến dùng ánh mắt khắc họa từng chi tiết nhỏ trên khuôn mặt của Vương Nhất Bác, ngay cả những hành động nhỏ nhặt y cũng không bỏ qua. Mãi đến khi toàn bộ đều đã khắc sâu vào trong đầu y mới kéo tay Vương Nhất Bác đi đến bên chiếc bàn. Tự mình rót hai chén rượu hợp cẩn, đưa một ly cho Vương Nhất Bác, một ly cho chính mình. Tiêu Chiến nói.

- Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, cũng biết ngươi đang lo lắng cái gì. Trước đây ta không chịu lấy ngươi, hiện tại lại thỉnh Phụ hoàng ban hôn, đều tự có đạo lý. Ta hiện tại cũng không nhiều lời, cho dù nói ngươi cũng chưa chắc sẽ tin, cứ để xem về sau, 'Lâu ngày sẽ thấy tâm' lời này vẫn có đạo lý.

Vương Nhất Bác trầm mặc cân nhắc lời nói của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến lại tiến lên nửa bước, khoảng cách giữa hai người cũng được rút ngắn lại.

- Nếu hôm nay ta nhất định phải thành hôn, người đó không phải ngươi thì ta sẽ không cưới.

Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn về phía y, ánh mắt của Tiêu Chiến nhu tình mà kiên định. Không thể nói rõ vì sao, cho dù người này đã từng làm cho hắn thương tâm, nhưng lời nói hôm nay hắn lại tin. Tiêu Chiến không lý gì phải nói dối, cũng không cần phải nói những lời khen tặng trái lương tâm.

Vương Nhất Bác đưa tay cầm ly rượu, cánh tay quấn lấy tay Tiêu Chiến, hai người uống cạn rượu hợp cẩn. Tiêu Chiến đặt ly lên bàn, y bế Vương Nhất Bác đặt lên giường.

Sa mạn giường hạ xuống, áo mũ rời rạc. Tiêu Chiến ôn nhu hôn lên hoa văn lá sen tượng trưng cho Khanh tử trên vai Vương Nhất Bác, thấp giọng nói.

- Đừng sợ.

Vương Nhất Bác chưa từng trải việc đời hết sức thành thật đặt mình ở trước mắt Tiêu Chiến, mặt đỏ đến mức giống như muốn xuất huyết đến nơi, thân thể bởi vì khẩn trương mà có chút cứng ngắt ở trong tay Tiêu Chiến càng ngày càng nóng, tiếng thở gấp cùng tiếng rên cũng không nhịn được tràn khỏi khóe miệng.

Tiêu Chiến hôn chậm rãi xuống phía dưới, khi nặng khi nhẹ chơi đùa khỏa thù du trước ngực Vương Nhất Bác. Tuy nói đời trước bên cạnh y người không ít, nhưng đời này y còn chưa kịp phong lưu. Y không muốn dùng phương thức mình đối đãi người khác để đối xử với Vương Nhất Bác, sợ sẽ thương tổn hắn. Dù sao một đời này, Vương Nhất Bác với y mà nói quá mức đặc biệt, đặc biệt đến mức y cam tâm tình nguyện lúc nào cũng quý trọng.

- Ưm......

Vương Nhất Bác thở gấp mặc y đùa nghịch, hai chân hơi run rẩy tách ra.

Tiêu Chiến dùng hương cao đặc chế, cẩn thận thăm dò nội bộ chặt chẽ nóng rực kia, tựa như mỗi một lần đều có thể khiến cho Vương Nhất Bác phản ứng. Đối với sự mẫn cảm của hắn, Tiêu Chiến vô cùng yêu thích. Làn da trắng nõn hiện rõ dấu ấn của riêng y, Tiêu Chiến cũng thấy rất thỏa mãn.

Khẽ cắn môi Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hạ thấp thân thể, đem chính mình đưa vào nơi u mật kia.

- Ưm... a...

Ngón tay của Vương Nhất Bác theo bản năng bắt lấy cánh tay của Tiêu Chiến để phân tán sự đau đớn bên dưới.

- Ngoan, rất nhanh sẽ ổn...

Tiêu Chiến tinh tế hôn môi hắn, ngón tay tiếp tục trêu chọc đùa bỡn ở trên người hắn. Mãi đến khi ngón tay Vương Nhất Bác chậm rãi thả lỏng, Tiêu Chiến mới bắt đầu tiết tấu của mình.

Cảm giác trước nay chưa từng có làm cho Vương Nhất Bác trôi dạt dưới thân Tiêu Chiến, không thể khống chế tiếng thở gấp và tiếng rên trầm luân không giới hạn.

Nến đỏ lay động, trướng phù dung ấm áp. Mai đỏ trong bình lẳng lặng nở, làm nổi bật căn phòng tân hôn đỏ rực, ấm áp vô cùng tươi đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác đúng giờ tỉnh lại, tuy rằng thân thể đau nhức làm cho hắn có chút khó chịu, nhưng hôm nay hắn còn phải tiến cung kính trà, trăm vạn lần không được muộn.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là gương mặt góc cạnh phóng đại của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đã tỉnh từ sớm, y không đánh thức Vương Nhất Bác mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn, đợi người tỉnh lại.

Bởi vì hôm nay còn có việc phải làm, cho nên tối hôm qua Tiêu Chiến cũng không dám quá phận, làm hai lần liền buông tha hắn. Bất quá, đối với Vương Nhất Bác thơ ngây mà nói, hai lần này cũng đủ vượt sức chịu đựng. Hơn nữa Tiêu Chiến kiên trì kinh người, quả thực làm cho người ta theo không kịp.

- Tỉnh rồi? Còn đau không? - Tiêu Chiến đưa tay vuốt những sợi tóc rối trên trán Vương Nhất Bác.

- Không có.

Vương Nhất Bác lắc đầu nói, tai cũng phiếm hồng, hắn mím môi muốn đứng dậy.

Tiêu Chiến rút cánh tay để dưới gáy Vương Nhất Bác ra, thuận thế nâng người dậy.

- Nếu khó chịu, ta giúp ngươi xoa bóp.

Vương Nhất Bác lắc đầu, nhận y phục Tiêu Chiến đưa rồi chậm rãi mặc vào. Đêm qua Tiêu Chiến đã giúp hắn tẩy rửa, cảm giác cơ thể khô mát, cũng không cần tắm rửa lãng phí thời gian nữa.

Chờ hai người mặc y phục chỉnh tề, Trác Hồ chờ ở ngoài cửa mang theo hai tiểu thị đem đồ rửa mặt tiến vào, hành lễ với hai người, một người hầu hạ hai người rửa mặt, một người sửa sang lại giường. Tiêu Chiến không thích nhiều người vào chủ viện, cho nên hầu hạ y vẫn là Trác Hồ.

Đưa khăn đã lau mặt cho tiểu thị, Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác.

- Đây là Thanh Mẫn, là một Khanh tử, về sau hắn sẽ là người hầu hạ ngươi. Ngươi có chuyện gì cứ phân phó hắn làm.

Thanh Mẫn là tiểu thị tối hôm qua ở cùng Vương Nhất Bác trong phòng tân hôn chờ Tiêu Chiến, tuổi không lớn, nhìn cũng hiền lành, thật thà. Ấn tượng của Vương Nhất Bác với hắn không tồi, liền gật đầu.

Thanh Mẫn cung kính hành đại lễ với Vương Nhất Bác, nhận chủ tử. Từ bé đến giờ, Vương Nhất Bác không quen thấy người khác động một chút là quỳ xuống, liền giúp hắn đứng lên.

Vì cần vào cung trước khi Hoàng Thượng hạ triều, hai người không dùng đồ ăn sáng trong phủ, mà mang theo hạp điểm tâm ăn trên xe ngựa. Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường, Vương Nhất Bác ở trong xe ngựa ôm cái lò sưởi tay, nên không cảm thấy lạnh. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh buông chén trà xuống nói với Vương Nhất Bác.

- Ngươi hiện tại đã là Vương phi, đối với hạ nhân không cần tốt quá, không thôi bọn họ lại tự tung tự tác.

Vương Nhất Bác biết y đang nói chuyện sáng nay hắn đỡ Thanh Mẫn đứng dậy, khẽ cười nói.

- Trong phủ có ngươi ở cùng ta, bọn họ sẽ không dám làm càn. Nhưng người khác thì không nói, Thanh Mẫn sau này sẽ đi theo ta, ta cũng không muốn ràng buộc hắn. Vẫn nên giữ chút tính tình hoạt bát, làm việc cũng càng linh hoạt hơn.

Tiêu Chiến nghe vậy, cảm thấy cũng có lý. Địa vị Vương phi ở trong phủ cũng cần xem mức độ sủng ái của đương gia hoàng tử, nếu là người không được sủng, cho dù là Trắc phi sủng thiếp cũng có thể hơn nàng. Đạo lý này ở trong hoàng cung đã thế, ở trong những nhà phú quý cũng vậy.

- Còn nữa, ngươi cho Thanh Mẫn đến hầu hạ ta, tất nhiên ngươi cũng đã điều tra qua là có thể tin tưởng được. Nếu vậy, ta cũng tin tưởng hắn, dung túng hắn một chút cũng không sao.

Tiêu Chiến mỉm cười rót đầy chén trà đưa cho Vương Nhất Bác, người sáng suốt thông minh như thế, lúc trước tại sao y lại không phát hiện ra vậy? Mà điều làm y càng hài lòng chính là Vương Nhất Bác không dùng kính ngữ, như thế thì càng có vẻ thân cận.

Lúc họ tiến cung, Hoàng Thượng còn chưa hạ triều, hai người chờ ở phòng sưởi của Kiền An điện. Đợi khoảng một khắc (15 phút), Hoàng Thượng hạ triều trở về, cùng Hoàng hậu vào chính điện ngồi ở chính vị.

Hai người vấn an Hoàng Thượng Hoàng hậu, sau đó Tiêu Chiến đứng dậy. Vương Nhất Bác đi đến trước Hoàng Thượng Hoàng hậu tiếp nhận tách trà ma ma dâng lên rồi quỳ xuống, dâng trà bằng hai tay trước mặt Hoàng thượng.

- Phụ hoàng thỉnh dùng trà.

Hoàng thượng nhận tách trà, uống một chút. Phía sau người hầu đưa một cái hộp trên tay qua, Vương Nhất Bác kính cẩn nhận lấy.

Bởi vì việc sinh sản ở Đại Nghiệp quốc thật sự không dễ dàng, cho nên người hầu trong cung sẽ không bị động đao cắt bỏ bộ phận cơ thể, chỉ dùng một loại dược làm cho thân thể nam tử cường kiện trong 20 năm không thể giao hợp, đợi dược hết tác dụng sẽ thả khỏi cung, thành thân sống chết tùy ý, kiểu người này được gọi chung là người hầu. Mà nếu thân hình nhỏ hoặc gầy yếu, khi vào cung rồi sẽ căn cứ theo ý nguyện cá nhân mà dùng dược liệu để trở thành Khanh tử, được gọi là tiểu thị. Nương nương các cung cực ít dùng nữ tử làm tì, đa phần phi tử khi vào cung sẽ mang theo người hầu, theo độ tuổi, cũng từ thị nữ trở thành ma ma.

- Hiện giờ lão Thất cũng thành hôn rồi, đứa nhỏ này tính tình lãnh đạm. Con làm chính phi phải thông cảm, quan tâm nhiều hơn. Nhớ làm phi chi đức, quản lý cho tốt sự vụ trong phủ, phân kỳ phân ưu. Trẫm vẫn luôn muốn con làm chính phi của lão Thất, hiện giờ thành hôn rồi cũng coi như giải tỏa nỗi lòng. Các con cũng đừng làm cho trẫm thất vọng. - Duyên Hi đế trầm giọng nói.

- Vâng, nhi thần ghi nhớ lời Phụ hoàng dạy bảo. - Hai người cùng nói.

Lúc sau, Vương Nhất Bác lại theo quy củ vừa rồi kính trà cho Hoàng hậu, Hoàng hậu cười nói.

- Trà của Khanh Nhi mùi vị rất thơm ngát. Con theo Chiến nhi gọi ta là Hoàng nương đi. Con tính tình ôn hòa, có con trông chừng Chiến Nhi bản cung rất an tâm. Hy vọng hai người các con mọi sự hòa thuận, tin tưởng, tôn trọng lẫn nhau.

- Vâng, Hoàng nương.

Hoàng hậu sau đó cũng đưa một cái hộp cho Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác tạ ơn, rồi được ma ma nhẹ đỡ đứng lên, lui về phía sau vài bước cùng Tiêu Chiến đứng chung một chỗ.

- Hôm qua bận rộn một ngày, chắc hẳn các con cũng không nghỉ ngơi tốt. Lát nữa đến cung Hoàng nương các con nghỉ ngơi đi, giữa trưa trẫm cùng các con dùng bữa. - Hoàng Thượng nói.

- Vâng. Mà hình như gần đây Phụ hoàng không yên giấc sao? - Tiêu Chiến thấy sắc mặt mệt mỏi của Hoàng thượng không khỏi lo lắng.

- Ừ. Mặc dù gần đây quốc sự rất nhiều, nhưng nhờ đốt trầm nguyệt hương cũng ngủ an ổn. Hoàng Quý phi có tâm. - Hoàng Thượng hiển nhiên rất hài lòng với loại hương này.

- Quốc sự mặc dù quan trọng, nhưng vẫn thỉnh mong Phụ hoàng chú ý thân thể nhiều hơn. Phụ hoàng an khang, quốc gia mới bình yên.

- Người thành thân rồi quả nhiên hiểu chuyện hơn rất nhiều. - Hoàng thượng vui vẻ nói.

- Thành gia nhờ ơn phụ mẫu. Đợi ngày Phụ hoàng không cần dùng trầm nguyệt hương nữa có thể ban thưởng chỗ hương đó cho nhi thần trợ giấc thì thật tốt.

- Con đứa nhỏ này, một chút hương liệu trẫm sao lại không cho con? Cho lão Thất một bao trầm nguyệt hương mang về. - Hoàng thượng quay sang nói với người hầu Phúc Thuận bên cạnh.

- Vâng. - Phúc Thuận cười đáp lời đi làm việc.

- Đa tạ Phụ hoàng.

Từ Kiền An điện đi ra, hai người đi tế linh điện bái tế tổ tông thần minh. Sau đó theo Hoàng hậu đến Nhã Khôn cung.

Tiến vào đại môn tẩm điện, đôi chân Vương Nhất Bác liền dừng một lát, hàng lông mày khẽ nhíu chặt. Phát hiện hắn dừng bước, Tiêu Chiến quay đầu hỏi.

- Làm sao vậy?

- Hương đốt thật đặc biệt. - Vương Nhất Bác mỉm cười như không có gì.

Tiêu Chiến cười khẽ, cũng không quan tâm bên cạnh có ai nhìn hay không, y giơ tay dắt Vương Nhất Bác đi vào trong điện.

- Đây là vân trúc hương Hoàng nương thường dùng, mùi nhẹ dễ chịu. Ngươi nếu thích, lát nữa hỏi xin Hoàng nương một chút.

Vương Nhất Bác không ý kiến cười cười đi vào tẩm điện.

- Con tiểu tử này, mới từ chỗ Phụ hoàng con lấy hương, giờ lại đánh chủ ý lên Hoàng nương. - Hoàng hậu giả vờ tức giận trêu đùa.
- Hoàng nương, người cũng biết con rất ít dùng hương. Quý phủ cũng không có hương liệu hiếm lạ gì để Nhất Bác yêu thích, chỉ có thể đến chỗ người đây cầu một chút. - Tiêu Chiến nói.

- Con cũng có hỏi Nhất Bác rốt cuộc có thích mấy thứ này hay không đâu. - Hoàng hậu vừa sai tiểu thị bên người đến bao hương liệu vừa nói.

- Mặc kệ thích hay không cũng đều là tâm ý của nhi thần. Nếu thích thì tốt, nếu không thích nhi thần sẽ tìm thứ hắn thích là được.

Tiêu Chiến cảm thấy tâm ý cũng rất quan trọng, chẳng sợ không phải thứ Vương Nhất Bác thích, so với không có tâm vẫn tốt hơn.

Vương Nhất Bác nghe hai người trò chuyện, mà hơi cúi đầu. Hắn phát hiện mình không còn lo lắng nhiều nữa, mà cảm giác ngượng ngùng thì nhiều hơn. Cho dù mình là Khanh tử, nhưng chung quy cũng là nam tử. Hắn thích Tiêu Chiến, cho nên hy vọng y đối xử với mình tử tế, nhưng hắn cũng không hy vọng xa vời nam nhân này sủng ái hắn.

- Con đứa nhỏ này, thành thân rồi liền trở nên biết ăn nói. - Trong trí nhớ của Hoàng hậu, đứa con này trước kia luôn khinh thường cách nói như vậy.

- Những lời này trước kia nhi thần cũng nghĩ qua, chỉ là không muốn nói, cũng không có đối tượng để nói. Hiện giờ thành thân rồi, nhi thần cũng hy vọng trong nhà mọi sự hòa thuận, cùng Nhất Bác tôn trọng lẫn nhau. Đã có đối tượng để nói, nhi thần cũng không muốn kiệm lời. - Tiêu Chiến thành thành thật thật mà nói ra.

- Được, được. Ngươi có thể nghĩ như vậy, Hoàng nương an tâm rồi. - Hoàng hậu cười nói.

Lúc ngọ thiện, Hoàng thượng đến Nhã Khôn cung cùng Hoàng hậu cùng hai người dùng bữa, không khí hoà thuận vui vẻ. Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác ăn không đủ no, lặng lẽ cho hắn đĩa rau. Vương Nhất Bác mặc dù cảm kích y chu đáo, nhưng không khỏi xấu hổ. Hoàng Thượng Hoàng hậu nhìn thấy, cũng không nhiều lời, còn nói hai người ăn nhiều một chút.

Hai người trở lại Lân Vương phủ đã sắp chạng vạng. Bởi vì giữa trưa ăn quá no, buổi chiều lại dùng không ít điểm tâm, hai người cũng không thấy đói, liền ăn đơn giản một chút.

Hôm qua mệt mỏi một ngày, buổi tối lại tiêu hao tinh lực, buổi sáng thức dậy quá sớm, đến nỗi Vương Nhất Bác dùng xong bữa chiều liền cảm thấy mệt, hắn rửa mặt xong liền đi ngủ sớm. Tiêu Chiến tuy rằng cũng muốn cùng hắn làm một chút, nhưng thấy hắn thật sự không mở nổi mắt liền thôi, dù sao cũng còn nhiều thời gian.

Điều khiến y cảm thấy vui mừng là tuy rằng qua một đời đau khổ, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không giống như lời nói trước khi chết, mong muốn không yêu y. Bất luận một đời này y có bình an suông sẻ hay không, chỉ cần người này còn thương y, như vậy đủ rồi. Y nhất định đem hết tất cả những điều tốt đẹp cho Vương Nhất Bác có được cuộc sống yên ổn. Y thầm nghĩ, kiếp trước Vương Nhất Bác cũng không phải muốn vinh hoa phú quý gì, chỉ là muốn bên cạnh nhau, yên ổn cả đời.

Kiếp trước y phụ bạc hắn, đời này y nguyện làm mọi thứ vì hắn, cho hắn tất cả những gì hắn muốn, không để Vương Nhất Bác có gì tiếc nuối.

Buông màn bên giường, vén chăn lên nằm vào. Vì để cùng Vương Nhất Bác gần gũi bồi đắp tình cảm, Tiêu Chiến sai người đổi hai cái chăn đơn thành một cái chăn đôi lớn, vào đông hai người chen trong một cái chăn, có thể sưởi ấm lẫn nhau.

Vương Nhất Bác mơ mơ màng màng khẽ mở mắt, Tiêu Chiến nhân cơ hội kéo người vào lòng, rồi cả hai người cùng chìm vào giấc ngủ.

Không biết đã ngủ bao lâu, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy mình tuy rằng ngủ rất sâu, nhưng giấc ngủ lại không được yên ổn, đầu có chút đau. Cảnh trong mơ đủ thể loại chen vào trong đầu...
Lúc thì mơ thấy mình đi tìm Tiêu Hoàng, nghe hắn đang nói với Tiêu Thanh.

- Nếu thượng vị, chắc chắn không thể lưu lại Tiêu Chiến được...

Lúc lại mơ thấy mình nhận được mật tín từ Tam ca, nói Phụ hoàng chọn Ngũ Hoàng tử làm Thái tử, Lục Hoàng tử bị giam giữ, mà bản thân Tiêu Hoàng cũng bị trọng thương. Nhận được thư, y liền khởi binh mưu phản...

Khung cảnh lại chuyển đổi, y mơ thấy hai nhóm quân đang giằng co với nhau, Tam ca để y trốn thoát, kết quả bị gian tế của lão Ngũ phái tới bắn bị thương, cuối cùng bị bắt...

Sau đó, y mơ thấy bản thân ở trong ngục cùng Tam ca kể lại mọi chuyện. Ra là ngày ấy Tam ca nói lão Tứ hoặc lão Ngũ nếu thượng vị, chắc chắn không thể lưu lại Tiêu Chiến. Mà thư riêng của Tam ca trước đó đã mất, hắn phái người đi thông báo cho Tiêu Chiến, kết quả người còn chưa tới đã xảy ra chuyện...

Hoàn cảnh trong mơ xuất hiện ngày đưa dâu của Vương Nhất Bác, y thấy Vương Nhất Bác một thân y phục đỏ rực chạy về phía mình, sau đó chỉ nghe một tiếng rên nhẹ...

Tiêu Chiến mở choàng mắt tỉnh dậy, hơi thở nặng nề, tim đập dồn dập, khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu. Quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, phát hiện Vương Nhất Bác cũng đang mở mắt nhìn y.

- Đánh thức ngươi sao?

Tiêu Chiến ngồi dậy, lấy ly nước đầu giường, một hơi uống cạn.

Vương Nhất Bác ở bên cạnh khẽ lắc đầu.

Sau khi tinh thần đã ổn định trở lại, Tiêu Chiến giúp hắn chỉnh lại góc chăn, nhíu mày nói.
- Đã lâu không nằm mơ, cảm giác giống vẫn chưa tỉnh lại vậy. May là...

Đều qua cả rồi. Tiêu Chiến giấu bốn chữ cuối cùng vào trong lòng, nói tiếp.

- Có thể là gần đây quá mệt mỏi, mới nằm mơ.

Vương Nhất Bác nhìn y thật lâu, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng nói.

- Hương.