Nguyện Vì Anh

Chương 8: Thầy giáo tôi là lão đại




Thầy giáo Đàm Vi tương đối nghiêm khắc, quy định học sinh nếu không có tình huống đặc biệt, thì cũng phải ở trường học làm xong bài tập toán học rồi mới được về nhà. Nếu không có bài tập, cũng phải làm nửa giờ đề tự luyện.

“So với Đại quần cộc còn lợi hại hơn. . . . . .” Nữu Nữu trong lòng hối hận rồi.

“Cậu muốn tớ dạy cho cậu thì cậu phải nghe tớ.”

“Vậy thì tuần sau bắt đầu đi? Về nhà ăn cơm đã.” Co cẳng chạy.

“Quay lại!” Đàm Vi nắm tay kéo lấy nhóc.

Cô nhóc trừng mắt nói xạo: “Hôm nay có tình huống đặc biệt, tớ đói bụng!”

“Chết đói cũng phải làm xong cho tớ hai đề.” Kéo cô nhóc đi tới cái đình nhỏ ngồi xuống, từ trong túi xách lấy vở bài tập ra. “Hôm nay không có bài tập, làm xong cái này đi.”

Cô nhhóc nhìn cũng không nhìn liền nói tớ không biết làm.

Được, bắt đầu từ công thức cơ bản nhất. Ba phút sau Đàm Vi không chịu nổi đem sách giáo khoa vứt ra một bên: “Không giảng nữa!” Đàm Vi nói đến mức miệng khô lưỡi hanh, vậy mà làm còn có sai sót.

“Được thôi,” Nữu Nữu tiếp tục vẽ Thánh Đấu Sĩ Mỹ Thiếu Nữ, “Cậu có giảng cũng không hiểu.”

“Chỗ nào không hiểu?”

“Tớ nghe không hiểu.”

“Là bản thân cậu không muốn nghe.”

“Là cậu giảng không hiểu!” Cô nhóc nhấn mạnh vào điểm này. “Cậu nếu giảng hay tớ làm sao có thể không nghe ra? Cũng bởi vì giảng không hiểu, không logic, tớ mới không muốn nghe.”

Dám tranh cãi với hắn à, Đàm Vi tức giận bật cười. “Cậu cả ngày vẽ như vậy, tám trăm năm cũng đừng mong đạt tiêu chuẩn.”

“Không biết thường thức, đây không phải tiểu nhân, đây là Thánh Đấu Sĩ cậu hiểu hay không?”

Hừ một tiếng, hắn lấy ngón tay chỉ vào cặp mắt to của mỹ nữ trên vở bài tập. “Cậu không phải vẽ người sao? Lại vẽ nhỏ như vậy không là tiểu nhân thì còn là gì?”

“. . . . . .”

“Còn vẽ nữa cho cậu đứng hành lang bây giờ.” Lấy lại vở, đem sách toán học ném cho cô nhóc. “Đầu tiên phải hiểu rõ ràng góc nhọn, góc tù, góc vuông là cái gì, sau đó học thuộc hai công thức.”

“Cũng đều là góc. . . . . .” Nữu Nữu nhỏ giọng than thở. “Đứng hành lang đứng hành lang, cậu giống như giáo viên chủ nhiệm í.”

“Tớ mà là giáo viên chủ nhiệm tớ liền đuổi học cậu.” Hắn đe dọa nói.

Góc ngoài, góc trong, góc đáy, góc đỉnh, góc đồng vị. . . . . . Trong đầu nguyên một loạt góc,. . . . . . cầm sách chưa đầy 2 phút, Nữu Nữu đã thấy hai mắt bắt đầu hoa hoa, vẻ mặt đau khổ ở trên ghế đá quay tới quay lui. “Không muốn học, tớ muốn về nhà.”

Đàm Vi nhíu mày: “Nói cái gì?”

“Không, học, nữa.” Nói gằn từng chữ.

“Thực không muốn học hả?”

“Không học!”

“Được.” Gật gật đầu, hắn lấy một cây thước từ trong hộp bút ra vỗ vỗ tay. “Tay trái.”

Không ý thức được hắn muốn làm gì, Nữu Nữu ngoan ngoãn đưa tay đi qua. Bốp một tiếng giòn vang, cây thước đập vào bàn tay cô nhóc. Cô nhóc giật mình, trừng mắt nhìn cây thước, rốt cục tỉnh ngộ lại.

“Trốn cái gì?” Hắn giữ chặt tay của cô nhóc tính đánh thêm cái nữa.

“Cậu.., cậu.., cậu.., cậu.. đánh tớ!” Không rút tay lại được, cô nhóc hoảng hồn miệng lắp bắp.

“Đánh cậu thì sao? Có học hay không?” Bốp, lại một cái.

“Không học!”

“Có học hay không?” Hỏi một câu, nhìn cô nhóc lắc đầu, hắn không chút khách khí lại đập một cái. “Có học hay không?”

Hắn không đùa! Lòng bàn tay cô nhóc đã biến sang màu đỏ, Nữu Nữu khóc oa lên một tiếng lên. “Cậu đánh tớ, cậu đánh tớ. . . . . . Đau đau đau. . . . . .” Càng khóc hắn càng không buông tay, cô nhóc nước mắt nước mũi chảy lã chã rơi gật đầu, “Tớ học tớ học.”

Đàm Vi dứ cây thước trước mắt cô nhóc.

“Học, tớ cam đoan học.” Gật đầu lia lịa.

“Chính cậu nói a, tớ không có ép cậu.” Hắn mở bài tập chỉ vào hai đề, “Làm hai đề này, không hiểu thì đọc sách, còn không rõ hỏi lại tớ.”

Bên cạnh có thầy giáo bạo lực như vậy như hổ rình mồi, Nữu Nữu không dám nhàn hạ, nhỏ giọng nức nở đem bài tập cẩn thận đọc kĩ một lần, lại đối chiếu công thức trong sách, mất 20 phút sau mới hoàn thành.

Đàm Vi nhìn cô nhóc viết viết tính tính, nhóc này không ngu ngốc, chỉ thêm chút thôi đã nghĩ thông rồi. “Đúng rồi, đây không phải là làm ra rồi sao?”

Làm không được bị đánh nha. . . . . . Nữu Nữu mím môi lấy bút chì đâm chọc vào vở, hai con mắt nhìn hắn chằm chằm, hận không thể lấy được cây thước đánh hắn hai cái.

“Lườm cũng vô dụng thôi, lần sau không học còn đánh cậu nữa.” Đàm Vi không thèm để ý đến ánh mắt hình viên đạn của cô nhóc.

“Môn Anh ngữ lần sau nếu thất bại tớ cũng đánh cậu.”

“Cậu đánh thử coi?”

“Đánh chứ, dù sao cậu cũng chẳng đạt tiêu chuẩn được!” Cô nhóc cầm lấy cây thước trong tay hắn giằng lại. Hắn nhếch miệng cười, nhìn cô nhóc tức giận, kéo lấy tay áo của hắn không tha, cánh tay đảo qua hộp bút rớt xuống bàn, đồ đạc bên trong rơi đầy xuống đất.

“Gãy rồi.” Đàm Vi xoay người nhặt bút chì lên, một vật chói lọi gì đó rơi ra từ cổ áo.

Thập Tự Giá? Không giống như bên ngoài bán. Chẳng quan tâm cục gôm bên chân, cô nhóc tò mò. “Làm bằng thép? Tớ biết trên đường có bán, mười đồng một cái.”

Đàm Vi mỉm cười cười không nói gì, đem Thập Tự Giá nhét vào trong cổ áo.

Quỷ hẹp hòi. . . . . . Nữu Nữu bĩu môi, ngồi xổm xuống nhặt lại những thứ rơi xuống đất. “Cậu bồi thường cho tớ cây bút chì.”

“Đồ gọt bút đâu?”

“Đây này.” Cô nhóc đưa tới.

Hắn cầm bút chì chậm rãi gọt, nhìn cặp sách bĩu môi. “Bên trong có kẹo, ăn hay không?”

Nào có người đánh xong lại cho kẹo ăn! Nhưng bụng hơi đói. . . . . . Mở cặp sách quả nhiên tìm được một túi “Đại Bạch Thỏ”, vội bàng nhét vào miệng, hù dọa nói: “Gọt khéo một chút a, gọt không khéo tớ sẽ tới méc ba cậu, để ba đánh cậu.”

“Ba tớ không đánh tớ.”

“Cậu lưu ban nhiều lần như vậy mà ba không đánh cậu?” Lời vừa ra khỏi miệng theo bản năng rút hai tay ra sau lưng, trong lòng bàn tay còn đau ê ẩm.

Buồn cười liếc cô nhóc một cái, Đàm Vi búng vào trán cô nhóc. “Tớ chán ghét đọc sách, chán muốn chết.”

Ách. . . . . . Đề tài này không thật mẫn cảm. “Không đọc sách cậu đi ra ngoài lang thang à, ba cậu khẳng định không để cậu như vậy.”

“A, ba tớ thế nào cũng phải hưởng ứng chín năm chế độ giáo dục bắt buộc, hiện tại tớ đã sắp xong nghĩa vụ mười hai năm, ba còn muốn bản thân tớ có nghĩa vụ học hết trung học.”

Mười hai năm. . . . . . Bẻ ngón tay đếm, nói cách khác là lưu ban 4 năm trời, già quá rồi . . . . . . “Ba cậu thật biết đùa.”

“Ba tớ muốn mài dũa tớ.”

“Ba cậu có phải muốn cho cậu thi đại học?”

“Cậu cảm thấy tớ thi được không?”

“Thi không đậu.” Nhóc hì hì cười. Kéo má nhìn hắn gọt bút chì trông không thuần thục, đột nhiên nhớ tới lời ba Thẩm ở nhà nói.”Ba cậu là giáo sư phải không?”

“A. . . . . . Không phải. Cậu không phải nói ba tớ là xã hội đen sao?”

“Tớ không nói!” Nhóc cuống quít phủ nhận. Tuy rằng cô nhóc với Nhất Nhất, Gia Vũ đều cho rằng như vậy. “Mẹ cậu đâu?”

Tay trái cầm bút run lên, một chút máu đỏ tươi lập tức chảy ra trên đầu ngón tay. “Mẹ nó,” Đàm Vi ném con dao nhỏ đi mắng, “Cái lưỡi cùn này, gọt gỗ thì chẳng xi nhê gì chỉ được cái cắt da thịt là mau!”

“Đừng nặn! Tớ có thuốc.” Nữu Nữu chạy nhanh từ trong túi xách lục ra một cái bình nhỏ, rút một ít bông vải đặt tại trên miệng vết thương.

Hắn đau hít vào một hơi. “Mẹ nó cái thứ gì!” Có phải vừa rồi đánh nhóc, nhóc muốn trả thù a!

“Cồn.” Xiết chặt ngón tay hắn, một lát sau máu ngừng chảy. “Vết thương sâu không?”

Đàm Vi đẩy tay nhóc ra, nhẹ nhàng tách ra nhìn miệng vết thương. “Không sâu.”

Đau không? Nhìn hắn như chẳng có việc gì, còn Nữu Nữu cả người lông tơ đều dựng thẳng lên đây. Xả bông vải lau sạch sẽ miệng vết thương chung quanh máu, lấy ra một cái băng keo cá nhân cho hắn dính lên. “Cậu đừng luôn nói thô tục nữa. . . . . .”

Hắn giật nhẹ mái tóc buộc đuôi ngựa của cô nhóc, tìm bên trong cặp. Bên trong còn có cái gói gì to to, trong bao có thuốc tím Vân Nam bạch thuốc hoa hồng màu xanh bong, thuốc mỡ băng vải. . . . . . Còn thiếu dao giải phẫu nữa thôi. “Đem nhiều thuốc như vậy làm gì?”

“Chuẩn bị cho cậu đấy, nếu cậu đánh nhau tìm không thấy thuốc thì làm sao bây giờ.”

Đàm Vi bật cười ra tiếng. “Giống cái phòng khám lưu động quá vậy. Đi, đi ra ngoài ăn cơm đi.”

Không cần làm đề nữa hả? Hoan hô một tiếng nhanh chóng thu thập đồ đạc. “Tớ muốn ăn ốc.”

“Cậu không ăn cay cơ mà.”

“Ăn cái đó không cay lắm đâu. Xem anh Cẩn Ngôn có ở đó hay không. . . . . . A đúng rồi, cái này cho cậu.” Lấy ra một cái băng keo cá nhân nhét vào túi hắn, “Tay không nên đụng nước, nếu mà dính nước thì phải đổi cái mới ngay nghe chưa .”

Hắn nhíu mày. “Còn trò này nữa. . . . . . biết rồi.” Kịp thời sửa miệng, sợ cô nhóc chảy ra hai hàng lệ.

“Cái này cho tớ.” Nắm lên túi, đại bạch thỏ kia muốn lấy làm của riêng.

“Nằm mơ đi!” Đàm Vi lấy lại túi kẹo, lấy ra hai viên cho cô nhóc, còn lại nhét vào cặp sách. “Một miếng băng keo cá nhân mà đòi đổi lấy túi kẹo của tớ hả?”

Keo kiệt. . . . . . Ngượng ngùng xách cặp sách lên đi tới khu vực trung học. Trên đường còn có tốp năm tốp ba học sinh cao trung, mặc đồng phục đầy màu sắc của học sinh trung học, Nữu Nữu hâm mộ nhìn chằm chằm người ta. “Cậu nhìn bọn họ dáng đi đều có uy hơn.”

“Có uy cái gì, đi thẳng phiêu.” Hắn thế nào cảm thấy người thì đeo cặp kính to, da vàng, người thì gầy rộc..

“Haha, cậu nhất định phải thi được cao trung.”

“Không làm được đâu, hiện tại muốn thi lên cao trung đều phải tự học buổi tối.”

“. . . . . .” Quả thực chính là bùn nhão không thể trát thành tường, hiện tại cô nhóc tuyệt không vui vẻ khi hắn cắt trúng ngón tay.