Nguyện Vì Anh

Chương 22: Tiệc rượu sinh nhật




“Hôm nay thỏa sức ăn uống, đừng sợ cậu ta nghèo mạt rệp.” Vào đến phòng VIP Cẩn Ngôn chỉ vào “người được chúc thọ” nói, “Dù sao nhà hàng này cũng là của ba cậu ta mở.”

“Thật hả? Không nói sớm!” Thực đơn nháy mắt đã bị mấy cánh tay cướp lấy. Mấy đứa nhóc này cả ngày hôm nay đều để dành bụng không dám ăn gì nhiều, chờ đại tiệc sinh nhật vào buổi tối.

“Tớ đây sẽ không khách khí, gọi vài món sơn hào hải vị cũng không vấn đề gì chứ, Đàm tiên sinh?” Lời của Nhất Nhất vừa dứt ra khỏi miệng lại kéo theo cả đám người cười nham nhở. Vừa rồi lúc đến bàn phục vụ hỏi thăm, chị tiếp tân cứ hở ra là một câu Đàm tiên sinh, hai câu cũng Đàm tiên sinh, suýt nữa thì khiến bọn họ cười chết ngất mất.

“Kêu như vậy lần nữa xem tớ sẽ đem cậu đi hấp.” Đàm Vi đe dọa cô nhóc, cầm lên điều khiển từ xa mở ti vi.

“A Thủy Vân Giang kìa!” Nữu Nữu chỉ vào màn hình, “Lùi lại lùi lại.”

“Vô vị. . . . . .” Bĩu môi, nhưng vẫn lùi kênh xuống.

Mã đại thúc đang túm lấy bác sĩ vừa lắc vừa rống lên, như kẻ điên vậy, mấy nữ sinh xem ngẩn người rất có cảm xúc, hoàn toàn không để ý tới các nam sinh đang có biểu cảm muốn ói.

“Mới mua hả,” Nhất Nhất cầm lên chiếc lắc tay trên tay Nữu Nữu đánh giá, “Lão đại sao cũng có một cái? Cool!”

“A, quà sinh nhật.”

“Hiện tại lưu hành mang lắc đầu lâu sao?” Cô nhóc quay đầu nhìn Gia Vũ, “Cậu cũng mua cho tớ một cái đi.”

“Mua cái rắm!” Hắn trợn trắng.

Nhất Nhất quay đầu quấn lấy Nữu Nữu. “Cái này cho tớ đi cho tớ đi, cậu muốn cái gì lần sau tớ sẽ mua cho cậu, cho tớ đi. . . . . .”

Cẩn Ngôn thở dài, ai có mắt đều có thể nhìn ra đó là một đôi lắc tay tình nhân, cô nhóc ấy sao lại không nhìn ra được chứ?

Đàm Vi cho hắn một ánh mắt thương hại, nhỏ giọng nói: “Vẫn là có liên quan tới chỉ số thông minh.” Người anh em a, đường tình yêu của cậu gập ghềnh đầy gian nan a. . . . “Đừng nhao nhao nữa, mau gọi món ăn.”

Nhất Nhất cứ mở miệng là món Ớt xào dầu, Minh Nguyệt gọi món Thịt khô xào ớt, Nữu Nữu nói muốn ăn ốc.

Đây là món sơn hào hải vị a, Gia Vũ tức giận mắng thẳng căng: “Kẻ quê mùa!” Lập tức lọt vào vòng công kích của những kẻ quê mùa.

Diệp Lam vừa vào phòng thì nhìn thấy có một đứa trẻ bị đè ở trên bàn làm thịt, bên cạnh có ba cô nhóc nhéo lỗ tai, nhéo cánh tay, cù nách. Lui ra ngoài cửa nhìn lại số phòng, lầm rồi sao?

“Tiến vào a.” Đàm Vi vẫy tay.

Mỹ nữ mặc một bộ váy đen viền màu hoa đào, nổi bật lên làn da trắng như tuyết, mái tóc hơi hơi uốn xoăn lên, đi một đôi giày cao gót, vài sợi dây mảnh nhỏ quấn lấy mắt cá chân, trong sự thanh thuần mang theo nét gợi cảm. Vài cô nhóc nhìn thấy mỹ nữ hai mắt đăm đăm, Nhất Nhất còn học thói tiểu lưu manh huýt sáo.

“Con cái nhà ai ta!” Diệp Lam cười vỗ cô nhóc một cái, “Theo lão đại các cậu học không ra được thứ tốt gì.”

“Vô nghĩa.” Đàm Vi đưa thực đơn tới, “Thiếu mỗi cậu đó, nhanh gọi đồ ăn đi.”

Trên TV Mã đại thúc bộc phát ra từng đợt tê tâm liệt phế rống lên một tiếng, Cẩn Ngôn và Gia Vũ ôm đầu nằm sấp trên bàn cùng nhau thở dài. “Đổi kênh khác đi, nếu không đổi ngay cả cơm cũng đừng mong ăn ngon lành nữa. . . . . .”

“Các cô gái nhỏ đều thích xem. Uhm. . . . . .” Diệp Lam nhìn về phía Đàm Vi, “Gọi một món cá trích kho tàu?”

“Gọi rồi. Gọi món cậu muốn ăn đấy.”

Cô mở thực đơn ra, tầm mắt nhìn thấy cái lắc tay hình đầu lâu trên tay Đàm Vi. “Ý, sao lại mang cái này?” Cô nhớ là hắn không bao giờ thèm để mắt tới những món đồ chơi này mà.

Cằm hất về phía cô nhóc đang dí sát mắt vào TV kia nói. “Cô ấy tặng.”

Nữu Nữu trên cổ tay có đeo một cái giống như đúc, Diệp Lam cười cười. “Một đôi a? Rất đặc biệt .”

“Đẹp không?” Đàm Vi sờ sờ lắc tay, khóe miệng không tự giác gợi lên.

“Đẹp.” Cô cúi đầu xem thực đơn.

Mấy đứa nhỏ đói mờ mắt, đồ ăn vừa đưa lên liền không quan tâm gì nữa hết liều mạng bắt đầu ăn, kết quả đồ ăn còn chưa lên hết đã gục xuống bàn nói no rồi, cứ trơ mắt nhìn những món ăn đủ màu sắc hấp dẫn trên bàn nhưng lại ăn không vô.

“Uống chút nước trái cây đi, đợi lát nữa lại tiếp tục ăn.” Cẩn Ngôn rót nước cam cho bọn họ.

“Con trai mà uống nước cam gì.” Đàm Vi giành lấy cái ly trước mặt Gia Vũ, rót một ly rượu trắng đẩy qua, “Muốn uống thì uống thứ này, tình cảm sâu đậm thì cạn sạch một hơi.”

“Tớ uống!” Tiểu tử ngốc hào hùng vạn trượng ngốn sạch một hơi, bị sặc ho khụ khụ, cả gương mặt như lửa cháy.

“Có kiểu dạy như cậu sao?” Diệp Lam cười khanh khách rồi tự rót cho mình một ly đầy tràn, bưng lên kính “người được chúc thọ”, “Cậu nói, tình cảm sâu nặng thì cạn sạch một hơi.” Cô ngửa cổ tu sạch một hơi khiến cả đám trố mắt.

Cẩn Ngôn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Uống ít một chút.” Trạng thái hôm nay của cô ấy rất khác thường, một ly tiếp một ly không ngừng uống.

“Không sao, tửu lượng tớ tốt.” Mỹ nữ chống tay sóng mắt lưu chuyển, “Cậu cũng uống a, đừng chỉ nhìn tớ.”

“Uống không bằng cậu.” Hắn lắc đầu nhận thua.

Nữu Nữu bụng no rồi có chút buồn ngủ, cầm lấy một chiếc bánh bí đỏ mà không buồn cắn chút nào, ăn không vô, mở thực đơn ra nghiên cứu đồ ăn. “Aiz, tớ còn chưa ăn qua vi cá.” Cô ấy đột phát ý tưởng này.

“Cho cậu.” Đàm Vi đem đầu xương cá giáp gắp vào trong chén cô nhóc.

Cô nhóc há hốc mồm. “Đây là cái gì?”

“Không phải nói muốn ăn xương cá sao?”

“Tớ nói vi cá. . . . . . Không phải là xương cá. . . . . .” Trong miệng có đồ ăn nên âm bằng lưỡi và âm cong lưỡi không nói rõ ràng.

“Đúng vậy a, đây là xương cá.”

“Ăn đi ăn đi đều cho cậu hết đó.” Gia Vũ nén cười đem cái đuôi cá còn thừa lại kia cũng gắp cho cô nhóc, “Đây cũng coi như là một phần xương cá.”

Nhất Nhất dứ khoát đem toàn bộ mâm bê đến trước mặt cô nhóc. “Đừng nóng vội a, chúng tớ sẽ không tranh với cậu, từ từ ăn.”

“Đừng khi dễ em gái chúng tớ.” Diệp Lam cười rót chén rượu đẩy qua, “Đừng để ý đến đến bọn họ, chúng ta kính rượu cho nhân vật chính hôm nay.”

Nữu Nữu nhấp một ngụm nhỏ. “Nồng quá. . . . . .”

“Vậy thì đừng uống.” Đàm Vi cầm chén rượu lấy đi.

“Đổi rượu đỏ đi, con gái uống rượu trắng có chút dọa người.” Vừa vặn phục vụ sinh tiến vào đưa khăn, Diệp Lam kêu cô ấy mang lên chai rượu nho. “Sinh nhật không uống rượu vang đỏ thì còn gọi gì là sinh nhật a.”

“Tớ nói cho các cậu biết nhé rượu nho uống tốt nhất, hơn nữa không say.” Minh Nguyệt vội vàng truyền cho Nữu Nữu và Nhất Nhất tri thức về loại rượu này, “Ngòn ngọt, không khác biệt lắm với nước trái cây, đợi lát nữa có thể thỏa sức uống. . . . . .”

Đây là sai lầm . . . . . . Đám người còn lại nhìn nhau chẳng nói gì, món cô bạn đó uống gọi là rượu sao?

Rượu đưa lên, Cẩn Ngôn rót cho mỗi người nửa ly.

“Qua đây tớ chỉ cho cậu phải uống thế nào!” Diệp Lam tự rót cho mình một ly rượu trắng, bưng lên lắc lắc, “Cái này đủ độ nhất.” Ngửa đầu toàn bộ rót vào miệng, ngón tay chỉ vào từng người một, “Có dám uống như vậy không hả? Có dám hay không?”

“Đừng chuốc say người khác.” Đàm Vi không dám gật bừa kiểu uống này.

“Xem, lão đại các cậu khinh thường các cậu.”

Vài đứa nhóc căn bản không cần phải khích, tận mắt nhìn thấy tửu lượng kinh người của đại mỹ nữ sớm đã bội phục sát đất, ào ào cầm lên bình rượu học theo, nhất thời trên bàn cơm không khí đã nhuộm mùi giang hồ.

“Lão đại tớ kính cậu! . . . . . . Uống sạch a, hôm nay uống rượu ai sợ ai!”

“Cẩn Ngôn. . . . . . Lão đại đều uống sạch sao cậu chỉ uống một nửa? Tình cảm nhạt nhẽo mới nhấp môi, chúng ta chỉ có chút giao tình ấy?”

“Lão đại. . . . . . Gia Vũ kính cậu cậu uống vì sao tớ kính cậu cậu lại không uống. . . ”

“Uống! Cậu xem đi, hai cậu ngay cả Diệp Lam cũng không bằng. . . . . .”

“. . . . . .”

“Uống ít ngay cho tớ nhờ!” Cẩn Ngôn lấy chai rươu cất dưới đáy bàn. Đáng tiếc không ai nghe hắn, chỉ đành phải quay đầu xuống hạ giọng nói khẽ với Đàm Vi, “Kêu Diệp Lam đừng uống nữa, uống nữa sẽ say khướt đó.”

“Khuyên không nổi.”

Trong lúc nói chuyện Diệp Lam lại dẫn dắt bọn nhỏ chơi tù xì, Cẩn Ngôn lắc đầu thở dài. “Cậu a. . . . . .” Muốn nói gì lại nhịn xuống không nói nữa.

“Cậu cái gì mà cậu, uống nhanh.” Đàm Vi rót chén rượu cho hắn, “Có một số việc làm rõ ràng sớm một chút đối với ai cũng tốt.”

Lời nói Cẩn Ngôn đã nói đúng một nửa, có người say khướt, nhưng không phải là Diệp Lam. Không biết tửu lượng cô ấy đến cùng là có bao lớn, hắn đều bắt đầu đi loạng choạng rồi, cô ấy còn có thể không dựa vào tường mà đi thẳng tắp, hơn nữa còn nói chuyện tỉnh táo.

Đưa cô bạn về nhà trước, vào phòng cô ấy như lại nghĩ tới cái gì, từ trong túi xách lấy ra một hộp gói rất tinh xảo đưa cho Đàm Vi. “Thiếu chút đã quên, sinh nhật vui vẻ.”

“Tặng gì a?” Hắn giơ hộp quà lên cười.

“Sinh nhật cậu mà.” Diệp Lam khoát tay, “Đi thôi, đi đường cẩn thận chút.”

“Cảm ơn nhá.” Xoay người vừa đi vừa mở quà, là cái bóp tiền màu đen.

Cẩn Ngôn liếc mắt một cái nhìn thấy hiệu trên bóp. “Gucci, không phải hàng quốc nội đâu đấy.”

Đàm Vi ngẩn người, cười bất đắc dĩ, tùy tay nhét vào trong túi quần.

“Không rẻ đâu. . . . . .” Cẩn Ngôn vuốt cằm nói thầm, “Cũng không phải bạn trai tặng quà đắt tiền vậy.”

“Mắc mớ gì đến cậu?” Tức giận lườm hắn một cái.

Hắn hắc hắc cười, tiếp tục sờ cằm. “Cứ nhét trong túi như vậy cẩn thận đừng làm rớt nha. . . . . . Một mảnh tâm ý của người ta. Lễ vật rất quý trọng thế làm cách nào đáp trả đây, đó là vấn đề. . . . . .”

“Cậu bớt chút sức đi lo vấn đề con “Bát hầu” kia đi!” Lười để ý đến hắn. Đi đến ven đường thì thấy, Gia Vũ ôm cây không biết thì thào cái gì, Nhất Nhất ghé vào cạnh bồn hoa đang ngủ, Minh Nguyệt ngồi ở bên cạnh ngẩn người, Nữu Nữu thì hoa chân múa tay vui sướng, miệng y y a a hát. “Xe đâu?” Đàm Vi tìm chung quanh.

“Lái đi rồi!” Minh Nguyệt còn tương đối thanh tỉnh, chỉ là có chút nói ngọng.

“Đi rồi?” Đàm Vi nổi giận, “Mẹ nó ông sẽ khiếu nại hắn!”

“Sao lại như vậy, các cậu không phải đều ngồi hết trên xe sao.” Cẩn Ngôn buồn bực, “Lái xe sao có thể lái xe mất tiêu được?”

“Gia Vũ muốn ói, chúng tớ liền đi hết ra ngoài xe, bác tài liền lái xe đi mất.”

“. . . . . .” Trầm mặc lau mồ hôi. . . . . .”Thôi, dù sao cũng chưa trả tiền . Đi bộ một đoạn đã, nơi này khó bắt xe.”

Cẩn Ngôn cõng Nhất Nhất, Đàm Vi một tay ôm lấy kẻ vừa nhún vừa nhảy tay khác thì kéo theo Gia Vũ, Gia Vũ còn có chút tỉnh táo có thể đi được, Minh Nguyệt đi bên cạnh đỡ hắn loạng chà loạng choạng đi về phía trước. Trên đường ngẫu nhiên có chiếc xe taxi chạy qua, nhưng vừa nhìn thấy mấy đứa chíp hôi say khướt liền nhấn mạnh ga chạy mất.

“Xung phong a. . . . . .” Nhất Nhất đột nhiên hô to, hừ hừ vài câu rồi lại ngủ tiếp.

Cẩn Ngôn dở khóc dở cười. “Nói mớ hử.”

“Không phải tớ nói mớ, a!!!” Nữu Nữu rất thần kì nghe hiểu anh Cẩn Ngôn của mình nói gì, hai tay khép tại bên miệng hét lanh lảnh, kêu xong bắt đầu hát nhạc thiếu nhi. Rất kỳ quái là hát rất rõ từng lời từng chữ một.

“Đừng hát nữa!” Đàm Vi nghe điếc hết cả lỗ tai, “Sao lại say thành như vậy.” Hai người này như bị hoán đổi, bình thường giống tên ác bá như Đinh Nhất Nhất kia bây giờ say rượu thì ngoan như chú cừu nhỏ, nhưng Nữu Nữu, lúc này thì quá kích động.

“Ai nói tớ say, tớ vẫn rất tỉnh táo!” Nữu Nữu đẩy ra cánh tay của hắn ra đứng vững, lảo đảo lại tiếp tục hứng thú hát bài “Oa ha ha”. Hát đến một nửa thì lẩm bẩm, “Không có microphone. . . . . .”

“Nữu Nữu nghe lời, đừng hát nữa.” Cẩn Ngôn cũng không biết đứa nhỏ này uống say là bộ dạng như thế này, trước kia ở nhà cũng chưa từng uống qua. Quay đầu trừng mắt với Đàm Vi, “Hiện tại tốt quá rồi đó, đã nói đừng cho bọn họ uống.”

“Tớ nào biết!” Hắn đau đầu muốn chết, nếu sớm mà biết người nổi điên là cô nhóc này thì có chết cũng không cho.

Con nhóc đó vẫn còn đang than thở. . . “Sao lại không có microphone, microphone đâu?” Lật chuyển ánh mắt ngó nghiêng bốn phía, suy tư một lát xoay người đòi cởi giày xăng ̣đan xuống.

“Lại làm gì đó?”

Cô nhóc đem giày giơ lên bên miệng hát xong vài câu, sau đó thành thật nghiêm túc cúi đầu cong lưng đủ góc 90 độ, học ca sĩ Hồng Kong sau khi diễn xong liveshow. “Xin cám ơn xin cám ơn. . . . . .” Giơ tay lên, một đôi giày xăng ̣đan đang yên đang lành bị bay vào thùng rác.

“Con nhóc chết tiệt kia. . . . . .” Đàm Vi tức giận đến nỗi hai bên thái dương nổi lên gân xanh, đem người ném qua cho Cẩn Ngôn đỡ, đưa tay ra bê cái nắp sắt thùng rác. Nhướng mày nhăn nhó đồng thời khuôn mặt hiện lên sự ghét bỏ, ai biết trong đó còn có những thứ bẩn thỉu gì khác a.

Thấy hắn đang điên lên mà không có chỗ phát tác Minh Nguyệt cười ngả nghiêng, nhẹ buông tay ra thế là cô nhóc và Gia Vũ cùng té nhào trên đất.

Nữu Nữu không rõ tình huống bèn cười ngây ngô theo, đi chân đất lại nhảy lung tung, đạp trúng một viên đá nhỏ, đặt mông ngồi bệt xuống đất nâng chân lên hô to: “Đáng ghét, anh Cẩn Ngôn, thảm nhà anh có gai!”

Cẩn Ngôn loạng choạng, rốt cục chịu không được ngã xuống thành một đống cùng với bọn họ.

“Mẹ nó, khỏi đứng lên luôn đi, đều nằm hết nơi này qua đêm đi!” Đàm Vi nhìn mấy vũng bùn trên đất vừa giận vừa buồn cười, kéo Nữu Nữu, “Ai kêu cậu nhảy lưng tưng hả, cẩn thận dẫm phải mảnh thủy tinh.”

“Nè nè cõng tớ, ” Cô nhóc như treo trên cánh tay hắn giở trò nhõng nhẽo, “Tớ muốn chơi xích đu. . . . . .”

“Chơi cái rắm! Không được ầm ĩ, nếu còn ầm ĩ tiếp sẽ ném cậu trên đường không quản cậu nữa.”

Tuy rằng choáng váng tìm không ra Đông Nam Tây Bắc, nhưng Nữu Nữu nghe ra được sự uy hiếp của hắn trong lời nói, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ cạnh Gia Vũ kéo tóc hắn nghịch. Gia Vũ đại khái lúc này đang ngủ, vì thế mà không có phản ứng gì với hai cái móng vuốt kia.

Đám không có tửu lượng ! Đàm Vi hối hận muốn chết đã để cho bọn họ uống thoải mái. Chạy đến giữa lộ chặn một chiếc xe lại, lái xe vốn không chịu, bị hai mắt hắn trừng đến phát lạnh cả người, thành thật giúp đỡ lại gọi thêm một chiếc xe dìu người nhét vào trong xe.

“Hây,” Cẩn Ngôn gõ vào cửa sổ xe, “Giày thì sao?”

“Không cần, mai mua cho cô nhóc đôi mới.”

Mười giờ đồng hồ sau người nào đó đã phải hối hận muốn chết khi nói ra những lời này.