Nguyện Vì Anh

Chương 16: Bùa hộ mệnh Thập Tự Giá




Cuối tháng chín trong khu tiến hành hội diễn văn nghệ chúc mừng Quốc Khánh, Nữu Nữu và đội vũ đạo của trường đạt được thứ hạng thứ hai, trừ ra phần của cô giáo đáng được hưởng thì mỗi học sinh được chia khoảng 100 tệ tiền thưởng. Cô nhóc cầm tiền như kiểu đại gia mời mọi người đi ăn nhà hàng, kết quả không đủ tiền, Đàm Vi hào phóng cho vay tiền để cô nhóc bù vào, điều kiện là giúp Đàm Vi làm bài tập Anh ngữ một tháng. Kháng nghị không có hiệu quả, hợp đồng có hiệu lực ngay hôm đó.

Tan học về nhà giúp chủ nợ viết xong bài tập, xem TV một lát, cảm thấy thực nhàm chán. Hiện tại Gia Vũ bọn họ phải lên lớp tự học tối, Nhất Nhất ở nội trú trường Nhất Trung, tìm người đi chơi cũng không còn ai. Cô nhóc vô cùng hi vọng lãnh đạo trường học có thể ý thức được sức ép của sơ trung năm ba, làm cho bọn họ ở một mặt nào đó học tập theo để tiến bộ. . . . . . Như vậy chỉ sợ có học sinh muốn tạo phản? Lần trước trường học đưa ra ý kiến sơ trung năm ba cũng nên có giờ tự học tối, gặp phải 99% là phản đối, kết quả không thông qua. . . . . .

Điện thoại vang lên, thuận tay moi nó lên. “Ai a?”

“Tớ.”

“Ý, cậu không lên lớp tự học tối?”

“Dùng di động gọi đó.” Đàm Vi cười hắc hắc.

“Di động? Cậu lấy ở đâu ra?”

“Buổi tối đi cùng ba tớ ăn cơm thuận đường mua, ông sớm đã đáp ứng rồi, thi được trung học liền mua cho tớ.”

“Tớ muốn xem!”

“Vậy thì tới đây.”

Cúp điện thoại, Nữu Nữu nói với lão mẹ đi trường trung học cảm thụ một chút không khí của học sinh cao trung, cô nhóc cực kì thích thú ra khỏi cửa trong ánh mắt vui vẻ của mẹ.

Đàm Vi chờ ở cổng trường, giơ di động ra trước cô nhóc chào hỏi.

“Trốn học a?” Thích thú cướp lấy di động, kiểu dáng mới nắp đậy hiệu Motorola, màu xám bạc rất chói mắt.

Đàm Vi kéo cô nhóc đi vào trong trường. “Tiết học Anh ngữ này thầy giáo đang giảng bài thi, nghe đau đầu chết được, tiết sau sẽ. . . . . . xuỵt. . . . . .” Bóng dáng giáo viên chủ nhiệm xuất hiện tại cuối đường hành lang, Đàm Vi vội kéo lấy cô nhóc ngồi xổm nấp xuống cạnh bồn hoa, đợi người đi qua, lén lút chạy tới sân thể dục.

Nữu Nữu che miệng cười trộm, Đàm Vi cũng sợ người khác! Phủi phủi lớp bụi trên bậc thềm ngồi xuống. “Bọn Gia Vũ đâu?”

“Phòng học, Anh ngữ trắc nghiệm ngày hôm qua thi không tốt, đang liều mạng ôn tập.”

“Không biết xấu hổ nói người ta, cậu ta có thi tệ thì cũng hơn điểm cậu?” Bĩu môi, Nữu Nữu cúi đầu hâm mộ nhìn chiếc di động. “Cậu có cả di động, tớ ngay cả máy nhắn tin cũng không có. . . . . . Aiz, tớ khiêu vũ đoạt giải, cậu cũng thưởng cho tớ một chút đi.”

“Đã mời cậu ăn cơm rồi đó.”

“Đó là tớ mời ! Hơn nữa tớ đã làm cho cậu một tuần bài tập rồi.”

“Cậu muốn cái gì?”

Đôi mắt sáng long lanh nhìn chiếc vòng cổ trên cổ Đàm Vi đang đeo. “Cái này cho tớ nhìn chút.”

“Cậu ngấp nghé nó lâu rồi chứ gì?”

Cá trích? Thất thần nửa ngày mới phản ứng kịp hai chữ này, cô nhóc hì hì cười chọc vô mũi của Đàm Vi. “Ai nha, học sinh trung học có khác, nói chuyện rất có nội hàm.”

“Không cho nhìn.” Đàm Vi thuận thế cắn ngón tay cô nhóc một miếng.

Cô nhóc cuống quít để tay ra sau lưng. “Nhìn chút thôi, xem cái trả liền.” Vén tay áo lên chỉ vào cái bớt hình trái tim nho nhỏ trên cánh tay, ngữ khí nghiêm túc nói, “Cậu xem ngay cả cái này tớ cũng đều cho cậu xem rồi đó.”

Đàm Vi cười to. “Khi mặc áo ngắn tay kẻ có mắt đều nhìn được.” Lôi chiếc dây đeo cổ hình giá chữ thập ra, bật cười ra tiếng nói, “Lần trước cậu nói có thể mua nó ở khắp nơi trên đường.”

“Không phải hả?” Cầm lấy chiếc dây nhìn kĩ càng. Một con vật giống như rồng quấn quanh bên cạnh dây lượn vòng vươn lên, đường biên ngắn có khảm mấy viên giống như pha lê, giữa chữ thập có một hạt lớn nhất.

“Đây là bạch kim, mẹ tớ tự tay thiết kế, mặt trên khảm chính là kim cương.”

“Vàng?” Cô nhóc nghi hoặc trừng mắt nhìn Đàm Vi, “Gạt người. . . . . . Vàng đều là màu vàng.”

“Bạch kim!”

Cô nhóc vẫn không có khái niệm, nhưng biết kim cương rất đáng tiền. “Luôn mang trên người không sợ người khác cướp mất a?” Lật qua phiá sau trên đường biên ngắn có khắc mấy chữ V I O L E T. “Cái này có ý nghĩa gì?”

“Tử La Lan.”

Nữu Nữu mở lớn hai con mắt chớp cũng không chớp chờ Đàm Vi nói tiếp.

“. . . . . . Được rồi tớ nói.” Thật sự chịu không nổi ánh mắt tò mò mãnh liệt kia, giống như người đói bụng lâu ngày nhìn thấy đồ ăn. “Đây là quà sinh nhật của mẹ tớ tặng cho ba, cũng là kỷ niệm bọn họ quen nhau được hai năm. Cái dây này hình rồng, ba tớ cầm tinh con rồng, Violet là tên tiếng Anh của mẹ tớ.”

“Ba cậu sao lại đeo lên cho cậu ?”

“Hiện tại là bùa hộ mệnh của tớ.”

“A?”

“Lúc học ở Tứ Trung có một lần gặp phải mấy tên côn đồ, tìm tớ đòi tiền xài, tớ không cho, bọn nó rút đao liền chém, kết quả vừa khéo chém đúng vào sợ dây này.” Đàm Vi quơ quơ chiếc dây chữ thập kia, “Dây này không sao hết nhưng con dao găm lại bị cong lại.”

Cô nhóc sợ tới mức che miệng lại. “Nếu trật một có chút. . . . . .”

“Ngốc ạ. . . . . . Trật còn gọi là bùa hộ mệnh sao. Muốn đeo thử không ?”

“Không.” Cô nhóc vội vã lắc đầu, thứ này đã cứu mạng Đàm Vi, bùa hộ mệnh là không thể tùy tiện lấy xuống .

“Cho cậu đeo một ngày chơi.” Đàm Vi tháo xuống đeo lên cổ cô nhóc.

Thô như vậy, giống y xích chó. . . . . . Nữu Nữu có chút chê bai cầm lên nhét vào trong cổ áo. “Nó giá trị bao nhiêu tiền?”

“Một căn hộ. Đừng đánh mất đấy,” Đàm Vi nghiêm túc cảnh báo cô nhóc, “Đây chính là bùa cứu mạng của tớ, vật còn người còn.”

“Vật vong người vong?” Cô nhóc thốt ra.

“. . . . . .” Đàm Vi bó tay, cong ngón tay trỏ gõ vào ót cô nhóc.

Nói bậy rồi. . . . . . Nữu Nữu cắn lọn tóc cười. hắc hắc “A đúng rồi, cái tên lưu manh kia ba cậu tìm bọn nó chưa?”

“Ba tớ tìm làm chi, tự tớ có thể giải quyết.”

“Đánh hắn rồi hả?” Sau lưng bỗng chốc dâng lên một cỗ khí lạnh, nhớ tới nghỉ hè lần đó ở sàn nhảy, bộ dáng hắn đằng đằng sát khí rất đáng sợ.”Nè…cậu về sau đừng đánh nhau nữa.”

Đàm Vi sờ tóc cô nhóc. “ Đợi lát nữa đi lên lớp với tớ ? Bạn ngồi cùng bàn xin nghỉ, có chỗ trống.”

“Kêu tớ giả mạo học sinh trung học à?” Cô nhóc ngửa đầu nhìn Đàm Vi, mở to mắt chớp chớp. “Cậu còn chưa nói vì sao đồ của ba cậu lại biến thành trên người cậu.”

“Tớ là con của ba a.”

“Hừ. . . . . .” Cô nhóc mới không tin lí do lại đơn giản như thế.

Đàm Vi bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng giống cán bộ lớp gặng hỏi người ta thế.”

“Tớ vốn là thuộc ban cán bộ, tớ là uỷ viên văn nghệ của lớp.”

“Không phải lớp của tớ.” Dừng một chút, Đàm Vi rút ra một điếu thuốc đốt. “Không muốn nói.”

“Không muốn nói tớ cũng không ép. . . . . .” Ngữ khí với biểu cảm trên mặt không xứng.

Đàm Vi thấy bộ dáng cô nhóc ai oán thì bật cười, biết cô nhóc muốn hỏi cái gì, khả năng là tữ chỗ Cẩn Ngôn có mơ hồ nghe được gì đó. Nhưng Đàm Vi thật đúng là không biết nên bắt đầu nói từ chỗ nào. Rút một điều thuốc mới mở miệng: “Ông bà nội tớ lúc tuổi còn trẻ có ở Mĩ một thời gian, lúc cách mạng văn hóa bị coi thành nhà tư bản, đã bỏ mạng. Ba tớ không có anh chị em, hai ông bà vừa chết đi ba tớ sống một mình, thân thích bạn bè trước kia cũng không dám giúp ông ấy, tình cảnh rất tệ ngay cả đến trường cũng không được đi.”

Bi kịch? Nữu Nữu có chút hối hận không nên truy hỏi, ngón tay nhẹ nhàng ở trên mu bàn tay của Đàm Vi khẽ ve vuốt.

Đàm Vi bóp nhẹ đầu ngón tay cô nhóc. “Mẹ tớ ở bên đó, ông ngoại tớ cũng là người Trung Quốc, bà ngoại là người Italy, định cư ở bên đó làm kinh doanh. Lúc mẹ tớ đến Trung Quốc du lịch gặp được ba, gặp gỡ một hai lần liền yêu nhau. Nhưng ông ngoại tớ không đồng ý hai người bọn họ kết hôn, ông cũng không phải ghét bỏ ba tớ, chỉ sợ cái cách mạng văn hóa kia sẽ hại chết mẹ. Mẹ tớ trong cơn tức giận nhất định muốn ở cùng ba, ông rất tức giận, nói muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con.”

“Không cắt đứt chứ?”

“Không có, chỉ dọa mẹ thôi. Nhưng lúc đó bà lại cho là thật, trong cơn tức giận không quay về, sau này có tớ. Lại sau này. . . . . .” Đàm Vi do dự sau một lúc lâu. “Sau này ba tớ rất không dễ dàng gì ổn định sự nghiệp, phiền toái cũng tới theo. Lúc đó tớ hơn một tuổi, mẹ tớ mang theo tớ dạo phố xong trở về nhà, thấy ba tớ cùng với người đàn bà khác . . . . . . Nằm trên giường.”

“Ngủ a?” Cô nhóc thốt ra.

Đàm Vi sặc, nhóc này nói ngủ chính là đơn thuần ngủ. “Ba tớ không có làm chuyện sai.”

Cô nhóc trừng mắt to nghe không hiểu.

“Ngốc. . . . . .” búng cô nhóc một cái, “Người phụ nữ đó là bạn của ba, luôn luôn thích ba tớ. Người một khi có ý niệm này sẽ phạm sai lầm, ngày đó cô ta tìm cơ hội chuốc say ba tớ.”

Oa. . . . . . Nghe hiểu rồi. Nữu Nữu đỏ mặt cắn ngón tay.”Vậy ba cậu. . . . . . Không với cô ta. . . . . . Hả?”

“Mọi người say như chết còn có thể làm gì. Lại nói thêm đều là người trưởng thành, làm hay không thì phải biết chứ.”

Cô nhóc khẽ nói. “Cậu thật hiểu nhiều chuyện. Mẹ cậu cũng bởi vì chuyện này rời đi? Sao bà lại không tin ba cậu.”

“Cậu cảm thấy bà có tin ba tớ hay không?” Đàm Vi hỏi lại.

“Hẳn là tin?”

Đàm Vi từ chối cho ý kiến. “Mẹ tớ bởi vì chuyện này tâm tình không tốt, cho nên mang theo tớ trở về nhà ngoại một thời gian. Tình huống của bà bên đó tương đối loạn, cậu với dì dượng luôn luôn tranh giành tài sản, dùng lời nói của ông ngoại tớ mà nói, cả một nhà phá gia chi tử đấm đá lẫn nhau. Hắc, ngoài mẹ tớ. Mẹ tớ không thích nhất là tham dự vào loại chuyện đấu tranh nội bộ này, nói rõ là không cần gia sản, ông đâu chịu, ông thương nhất chính là mẹ tớ, chết sống muốn bà trở về thu thập tàn cục.” Đàm Vi búng tàn thuốc nghiêng đầu nhìn cô nhóc, “Hiểu chưa?”

“Chính là nói, bọn họ đều có việc cần làm, mẹ cậu không thể luôn luôn ở lại Trung Quốc, ba cậu cũng không thể bỏ xuống tất cả chuyện bên này để qua Ý, cho nên hai người bị tách ra.”

Đàm Vi gật gật đầu, trên cơ bản là đạo lý đó. Ba cậu là Đàm Ký, gánh cái tội danh phản bội vợ để vợ mình rời đi, điều này không phải ai cũng có thể làm được, người khác lý giải không nổi, nhưng Đàm Vi thân là con trai ông nên có thể thể hiểu, cho nên Đàm Vi chưa bao giờ than oán không thể đồng thời hưởng thụ sự ôn nhu chăm sóc của cả cha mẹ.

Thật đáng thương. . . . . . Aiz đáng thương? Cha mẹ ly thân người chịu khổ là con cái, vẫn là đứa nhỏ nhiều năm không thấy được mẹ ruột thật đáng thương, Nữu Nữu kinh ngạc nhìn Đàm Vi đang bật tắt chiếc bật lửa nhưng lại không đốt thuốc, ánh mắt như phiêu du theo làn khói. Phiêu du đến nỗi cô nhóc muốn rơi lệ. Cô nhóc nhẹ nhàng áp mặt tựa vào trên cánh tay Đàm Vi, muốn nói chút lời an ủi lại không biết nên nói thế nào.

Đàm Vi lấy điện thoại cầm tay ra nhìn, ném đi điều thuốc đã tàn. “Đi thôi, lên lớp đi, đợi lát nữa đi ra ngoài ăn khuya.”

Nắm góc áo của Đàm Vi đuổi theo, cô nhóc đột nhiên nhớ tới một việc khác. “Ba cậu đối với người phụ nữ kia, chính là người chuốc ba cậu say đó, cuối cùng ra sao?”

“Cậu nói xem?”

Trong đầu cô nhóc ‘oanh’ một tiếng. “Giết cô ta rồi?!” Trên TV đều là diễn như vậy , cho nên mới kêu xã hội đen.

Đàm Vi dừng lại bước chân sắc mặt thâm trầm nhìn cô nhóc.

“. . . . . . Bán cô ta?!”

Đàm Vi cười dữ dội.

“Đừng cười a, cô ta cuối cùng ra sao rồi?” Nữu Nữu vội vã truy vấn.

“Chính là điều cô ta muốn.”

“Gạt người!”

“Biết còn hỏi.” Đàm Vi mãi mới nén được cười, “Tự cô ta đi rồi, ba tớ cũng chả làm gì cô ta, dù sao cũng là bạn bè mà.” Nhớ tới biểu cảm khiếp sợ vừa nãy của cô nhóc, liền tựa vào gốc cây ven đường cười rũ rượi, “Còn giết người bán người. . . . . .”

“Không thèm quan tâm cậu nữa!” Cô nhóc đỏ mặt bỏ lại Đàm Vi căm giận chạy đi.

Đối với một người có tâm hãm hại mình có thể từ bi bỏ qua cho hắn, dựa vào điều này, Nữu Nữu cho rằng ba của Đàm Vi không phải loại xã hội đen đã mất hết lương tri. Thật ra nhìn bộ dáng là biết, tác phong lịch sự nho nhã như nước, giơ tay nhấc chân đều có khí chất như thế, con trai bởi vì cô nhóc bị thương, ông chẳng những không truy cứu, còn lo lắng cho cô nhóc buổi sáng chưa ăn sáng rất hại thân thể. Người tốt như vậy. . . . . . So sánh, kẻ chỉ biết đánh nhau như con trai ông ấy không bằng một nửa của ba mình.

Đàm Vi nghe xong một đám tình từ miêu tả kia thì dở khóc dở cười, cân nhắc có nên hay không nói cho cô nhóc nghe mặt khác của người tốt đó. . . . . . Không thể nói, sẽ làm hình tượng vừa mới xây xong tan tành mất.

Ăn xong bữa khuya đưa bọn họ về đại viện, giữa đường Đàm Vi nhận được điện thoại của bạn học trước kia, mời Đàm Vi đi ra ngoài uống rượu. Nam sinh lâu ngày không gặp mặt, bữa nay uống thả phanh điên cuồng, mãi cho đến hai giờ mới kết thúc, tan rã ai về nhà nấy.

Đàm Ký tự mình đến thu người. “Trễ như vậy còn lang thang chỗ nào?”

“Gặp bạn học, uống chút rượu.”

“Mau về! Tự nhìn đi mấy giờ rồi, hai tuần liền không thấy mày về trước 12 giờ, lá gan càng lúc càng lớn a? Chủ nhật mày chơi thế nào cũng được, bây giờ là lúc nào hả?”

Đàm Vi bật cười một tiếng: “Ba, ba là sợ mẹ về tìm ba tính sổ a?”

“Mẹ nó. . . . . .” Mắng một câu lại cười ha ha, mẹ của con trai ông không phải là vợ mình sao. “Uống nhiều không? Nếu không để ba tới đón.”

“Không sao, con đạp xe , ba ngủ trước đi.”

Di động để vào trong túi quần, đạp xe lao về phía trước. Ven đường một đám nam nữ say khướt la hét ầm ĩ đi tới, trong đó một đứa đại khái say lắm rồi, hoa chân múa tay vui sướng, bịch một tiếng đụng phải cái xe đạp địa hình của Đàm Vi, ngã chổng vó lên trời.

“Mẹ mày đụng phải ông rồi!” Hắn ngồi lệch dưới đất lớn miệng chửi.

“Chính mày đụng thì có.” Đàm Vi tốt bụng không có hỏi thăm mẹ của hắn, chân dẫm lên bàn đạp trên chuẩn bị đi, sau đó bị kéo lại.

“Còn muốn chạy?” Phía sau người trẻ tuổi mặc áo sơmi hoa miệng hôi đầy mùi rượu, “Giải thích?”

Đàm Vi lạnh lùng nói: “Muốn giải thích gì?”

“Mẹ nó kêu nó đền tiền!” Tên say rượu trên đất kêu to. Mấy đứa con gái đi theo cũng la ó.

Đàm Vi bỗng nhiên nở nụ cười. “Lặp lại lần nữa.”

“Điếc hả kêu mày đền tiền!”

Đàm Vi vốn ngồi dạng chân ở trên xe, chân trái để trên đất, đùi phải xoay mạnh quay vòng chiếc xe lại, thuận tiện đem tên mặc áo sơ mi hoa kia cách xa. Cả đám người toàn bộ đứng ngây ngẩn, lợi dụng lỗ hổng Đàm Vi đem chiếc xe đỗ lại một chỗ.

Đối phương cho rằng Đàm Vi muốn chạy, phục hồi tinh thần lại lập tức xúm lại vây quanh. Đàm Vi tiến lên phía trước, một cước đạp bay tên đừng đầu đàn, tiếp theo hai tay túm lấy cổ áo hai người phía sau, khẽ dùng lực bàn tay, hai cái đầu đụng cộp vào nhau, trên mặt máu chảy.

Thấy vậy những người khác đỏ mắt, hô hào xông lên vây chặt hắn. Đàm Vi moi lấy một tên ốm quắt queo ném ra, tên xui xẻo đó giống sợi dây bị quăng ra thật cao liên tục đụng trúng mấy đứa khác trong nhóm, bản thân cũng bay ra xa. Một quả đấm nghênh diện bay đến, Đàm Vi cúi đầu tránh thoát, một quyền phải xuất toàn lực mạnh mẽ đấm ở trên bụng đối phương. Phía sau chấn động mạnh một cái, đau nhức, hình như là bị gậy gỗ đánh, bên phải đánh vào chính giữa mũi hắn, nhất thời trước mắt nổ đom đóm. Cảm giác như máu trong xoang mũi đảo lưu vào trong miệng, Đàm Vi giận tím mặt, thuận thế tiếp lấy tên say rượu kia đang vung nắm đấm tới lần nữa dùng lực xoay một cái, chỉ nghe thấy âm thanh két két. Sau lưng vang lên tiếng gió ào ào, Đàm Vi khẽ nghiêng thân mình đem người phía sau đẩy ra, tên quỷ xui xẻo kia giúp hắn đỡ lấy một gậy.

Nhìn lại, thì ra là tên mặc áo sơ-mi hoa, trong tay cầm chiếc gậy bằng gỗ không biết lấy được ở đâu. Thấy cảnh đánh trúng đồng bọn hắn có chút ngây người, Đàm Vi nện một quyền vô khoang mắt hắn, cướp lấy cái gậy giáng cho hắn một trận. Cái gậy đó cũng thực yếu ớt, đánh có vài cái đã gãy đôi, Đàm Vi ném xuống hai thanh gỗ vô dụng kia dùng tay chân lâm trận tiếp. Cánh tay đột nhiên bị người khác ôm lấy, tiếp theo một trận đau đớn, Đàm Vi hít một ngụm khí. “Mẹ nó cắn tao!” Cũng không biết đợi lát nữa có phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại không nữa. Đàm Vi đánh nhau phân giới tính, không chạm vào nữ, nhưng trước mắt con nhỏ này thật sự rất chán ghét, túm lấy tóc và một bên tai con bé hất ra thật ra.

Vài đứa con gái khác nóng lòng muốn ứng chiến cũng không dám tiến lên trước, chỉ lớn tiếng chửi bậy. Bên cạnh có hai thằng con trai chưa tham chiến, trong đó một đứa ngồi dưới đất dựa vào một đứa con gái vừa la vừa hát, xem ra đã uống phát điên rồi. Nhưng có một thằng mập khác có vẻ tỉnh táo. Đàm Vi trong lòng muốn chửi lẩm bẩm, thằng khốn này mẹ nó, là ai nhỉ, người khác đều đánh đấm thằng đó lại sống chết mặc bay, không phải tên thủ lĩnh chứ. . . . . . Bắt giặc phải bắt vua trước, trong đầu mới toát ra ý niệm này, hai chân đã có ý thức trước đi thẳng đến chỗ hắn.

“Đàm Vi? !” Tên béo đột nhiên kêu ra tiếng.

Tiếng gọi này khiến song phương đều ngẩn người.

Nương theo ánh đèn đường không rõ lắm, Đàm Vi thấy rõ diện mạo người này. Mẹ nó! Lý Tường tên con trai của chủ ngân hàng, tên say khướt kia là Triệu Cẩm Khang, con trai của Phó Thị Trưởng. Đàm Vi với nhóm người này bình thường không có giao thiệp gì, chỉ gặp qua một hai lần.

“Sợ mẹ gì!” Tên ma men đụng trúng xe không phục, ỷ vào nhiều người không đem Đàm Vi chỉ có một người để vào mắt.

Mọi người lập tức một lần nữa xúm lại.

Đàm Vi vốn không muốn ham chiến, bị câu nói của tên ma men kia nhất thời châm lửa lên, một cước đáp hắn lật người, cũng không quản nắm đấm chung quanh, đầu gối hắn đè chặt lên bụng tên kia rồi giáng cho hắn mười mấy cái bạt tai. Đám người bên cạnh đang hăng thì dừng tay đổi thành can ngăn kéo hắn ra, Đàm Vi dừng lại nuốt xuống ngụm máu, đứng lên không đánh nữa.

Chiếc xe đạp địa hình đang bị Triệu Cẩm Khang tên nát rượu kia coi như đồ chơi vừa đập vừa đá, Đàm Vi chửi câu mẹ nó rồi đạp hắn ra, phía sau như có trận gió tới, theo bản năng né sang bên cạnh, một luồng ánh sáng trắng lóe qua. Đàm Vi cũng không quay đầu lại khuỷu tay đâm ra phía sau, chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, tên ma men ôm mắt ngồi xổm trên đất.

“TMD mày lấy dao ở đâu ra!” Đàm Vi hét to, giành lấy con dao quân đội của Thụy Sĩ kia ném đi.

Lý Tường thấy dao sợ tới mức ngẩn ra, vội hoà giải.”Bỏ đi, đều là người quen.”

Có vài đứa bị đánh cho tơi bời nên lầu bầu vài câu, không dám lại hé răng nữa.

Triệu Cẩm Khang vẫn đang đá xe, Đàm Vi tóm lấy hắn.”Cút mẹ mày đi, xe của tao. . . . . .” Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nữ thét chói tai, dư quang liếc qua nhìn thấy một đạo ánh sáng trắng đâm tới.