Nguyện Vì Anh

Chương 10: Gặp phiền phức ở Bar




Trước lúc thi trung học có một tuần lễ tự do ôn tập, các bạn học sắp thi nên luôn tìm Cẩn Ngôn mong được trợ giúp, tụ tập ở nhà hắn trong hoa viên nhỏ hỏi bài. Nhất Nhất ăn sạch chocolate nhà hắn, sau đó hồn nhiên uống hết hai chai nước ngọt, tung vỏ chai ném lên trên. Cứ rớt xuống rồi lại nhặt lên ném tiếp.

“Ầm ĩ vừa vừa thôi!” Đàm Vi mắng.

Cô nhóc mặt tái xám ngồi im, nhìn chằm chằm sách tiếng Anh phát ra một tiếng kỳ lạ. “Vì sao dùng in the evening, at night, đều là buổi tối, giới từ tại sao không giống với nhau vậy? Cậu nói người Anh não có phải là có vấn đề không!”

Gia Vũ liếc cô nhóc một cái. “Cậu cho bọn hắn giải phẫu thử xem, phỏng chừng đầu óc cậu với bọn họ không khác biệt gì đâu.”

“Dám mắng tớ à!” Tức giận đá hắn một chân.

“Dám đá tớ hả!” Gia Vũ trừng mắt đập tay vào cánh tay Nhất Nhất, cô bé tức giận quăng bút, bổ nhào qua người Gia Vũ, chiến tranh lại nổ ra.

Đám người còn lại nhìn quen lắm rồi với cảnh tượng như hai con dã thú ở trong hoa viên làm loạn khắp nơi.

Nữu Nữu cầm sách tiếng Anh với Đàm Vi học thuộc từ đơn. “Từ cơ bản cậu dù sao cũng phải học thuộc hết đi, không nhiều lắm, thuộc khoảng 1000 từ là được rồi. Lại học thuộc thêm có chút ngữ pháp, thì tương lai, thì hoàn thành……”

“Cậu làm như đầu tớ là cái thùng?” Còn nói 1000, 100 từ đã là hết đát rồi đó.

“Thế 500 từ?”

“Không thuộc được.”

Thật sự là nước đổ đầu vịt. Cô nhóc kích hắn: “Cậu thi không đậu tốt nghiệp trung học tớ sẽ coi thường cậu.”

“Thi được thì làm sao?”

“Tùy ý cậu!”

“Hừ……” Đàm Vi lấy thuốc ra đốt, “Thi được ném cậu vào lòng sông cho cá ăn nha.”

“Cho chó ăn cũng đều được!” Xí, nói cho nhanh. Không nhìn tiếng cười chung quanh, Nữu Nữu tiếp tục chỉ cách cho hắn. “Lúc giải bài thi đừng để trống, đặc biệt phần lựa chọn đáp án, bất kì giá nào cũng phải điền vào đừng để trống.” Anh của nhóc có thói quen, đề mục không biết sẽ không điền, đánh bừa vào cũng không chịu.

“Vo giấy? Giám thị chắc chắn không để cho làm.”

“Vậy thì toàn bộ lựa chọn A.” Lười đến mức độ như vậy. “Học thuộc từ đơn, buổi tối nói như thế nào?”

“Night, evening.” Đáp thật sự chuẩn.

Chạng vạng với buổi tối cũng không khác biệt lắm…… “Giữa trưa thì sao?”

Nhất thời nghĩ không ra, Đàm Vi cắn điếu thuốc nhíu mày.

“Noon.” Cẩn Ngôn dạy Minh Nguyệt làm đề hóa học, cũng không ngẩng đầu lên nói cho hắn. “Buổi chiều là afternoon, after chính là về sau, sau. Qua giữa trưa xong không phải là buổi chiều sao. Phía trước là before.”

“Cái này tớ biết.”

Nữu Nữu tiếp tục hỏi: “Buổi sáng nói như thế nào?”

“Morning.” Điều này không biết thì quá ngốc rồi.

“Buổi trưa?”

Ngẩn người, Đàm Vi nghĩ nửa ngày nói: “beforenoon?”

Nữu Nữu nhụt chí đặt mông ngồi lên ghế. “Cũng không phải là từ đơn.” Thật không biết hắn ngu hay là thông minh nữa.

“Lão đại a……” Minh Nguyệt thở dài, “Buổi sáng cũng dùng morning, trước 12 giờ đều dùng morning, before noon là tổ từ, cũng không thường dùng.”

“Mẹ nó buổi sáng với sắp đến 12h trưa mà còn có thể giống nhau sao?” Mấy người bọn họ thẹn quá thành giận rồi. “Khác nhau nhiều như vậy, người Anh chính là không có đầu óc!”

Có đầu óc hay không không thuộc phạm trù bọn họ nghiên cứu, trước mấy việc trọng yếu nhất vẫn là ôn tập. Đàm Vi với Nhất Nhất hai người này mù Anh ngữ đến mức làm mọi người tốn không ít thời gian, mọi người ngày đêm học thuộc hết từ đơn rồi lại ngữ pháp, ngay cả lúc ăn cơm đều thì thào lẩm bẩm trong miệng. Trời không phụ người có lòng, cuối cùng bốn người đều được đền đáp, hơn nữa Gia Vũ với thành tích là một trong ba mươi người xuất sắc nhất vào được trường trung học nổi tiếng, được mẹ Trương thưởng cho, mừng rỡ hết biết.

Nhất Nhất là ngoại lệ, vì muốn thoát khỏi Thượng Quan Cẩn Ngôn người mà từ xa xưa tới nay tạo thành nhiều quấy nhiễu với mình, gạt tất cả mọi người báo danh vào trường trung học Nhất Trung, kết quả bị Gia Vũ nhốt ở trong nhà đánh một trận tơi bởi.

Mặc kệ thế nào, các bạn trẻ cuối cùng cũng được giải phóng rồi.

Trên TV đang phát lại Mai Hoa Lạc, chú Mã mặt và cổ nổi đầy gân xanh há miệng hét lên: “Ngâm Sương……Trở về đi……ta nhớ hình dáng em, khuôn mặt em….”

“Chuyện gì thế?” Đàm Vi học theo cô nhóc nhại lại.

“Trượt băng!” Nghĩ lại, ngày hôm qua đã nói rồi, kết quả xem ti vi xem đến nỗi quên cả việc này rồi.

“Hôm nay không đi được rồi.” Hắn sụt sịt cái mũi.

“Vậy thì không đi. Cậu bị cảm à?” Giọng Đàm Vi nghe khàn khàn.

“Uhm, tối hôm qua điều hòa mở thấp quá giờ bị cảm lạnh rồi.”

“Thật là. Bệnh có nặng không? Tớ đến thăm cậu.”

“Không có việc gì, vừa uống thuốc rồi không phát sốt nữa. Ngày mai lại đi trượt băng?”

“Được đó.”

“Cậu phải đi ra ngoài à?”

“Uhm……” Con mắt xoay xoay, “Tạ Thần bảo tớ đi qua nhà cậu ấy làm bài tập hè.”

“Vậy cậu đi đi.”

“Thực không cần tớ đến thăm cậu.”

Đàm Vi ha ha cười: “Ba tớ ở nhà, cậu không sợ xã hội đen sao?”

“……Ngủ đi! Không nói với cậu nữa, ngày mai lại gọi cho cậu.”

Thừa dịp còn có chút thời gian, tiện đường đến hiệu sách mua hai đĩa của Chu Hoa Kiện, cô nhóc nhớ được Chu Minh Đào thích nhất Chu Hoa Kiện. Mọi người đi hát karaoke đến chiều, sau đó cùng nhau đi ăn tối. Lâu lắm rồi mới được tận hưởng như vậ, Chu Minh Đào đề nghị đi tới quán bar có sàn nhảy mới mở. Cả bốn người hưng phấn leo lên xe đi theo.

Trong đại sảnh nhạc sàn mở ầm ầm, trong sàn nhảy cả trai lẫn gái lắc mông lắc eo, trần nhà những tia laser nhấp nháy khiến người ta chìm đắm trong điệu nhạc.

Chu Minh Đào nói với phục vụ muốn thuê một căn phòng, bên ngoài những người đó quá điên cuồng, bọn họ là học sinh nên không quen lắm.

Sau khi hát mấy bài, hai nữ sinh đi xuống, microphone được đẩy qua cho ca sĩ thuộc trường phái thực lực Uông Việt. Uông Việt là học thanh nhạc ra, để microphone ngang miệng, cương quyết hát bài bi thương thảm thiết “Duyên kiếp sau” của Lưu Đức Hoa giọng hát tràn đầy nội lực vang vọng du dương.

“Quá nhập hồn a” Nữu Nữu nhìn chằm chằm vòng quanh ly thủy tinh trên bàn đang chầm chậm trôi, “Thấy không, cái ly đều chấn động rồi.”

“Chính xác, Lưu Đức Hoa là cái gì, hắn có thể hát làm chấn động cái ly sao.” Tạ Thần bội phục nhìn về phía ngôi sao ca nhạc Uông Việt.

“Ngay cả cái cốc đều đang lên tiếng, bạn học Uông Việt à, cậu thực sự rất bảnh, hát cao thêm chút nữa làm tớ ngất xem nào!”

“Chẳng lẽ đây là Bích Hả Triều Sinh Khúc của Hoàng Dược Sư?”

“Không sai, nhưng hắn lợi hại hơn so với Hoàng Dược Sư, bởi vì hắn không cần dùng bất kỳ nhạc khí gì.”

Chu Minh Đào cười ôm bụng trên ghế sofa, vỗ tay bốp bốp cổ vũ cho bạn mình. Uông Việt càng hát càng hăng say, cái ly thủy tinh kia cuối cùng cũng rời khỏi bàn, rơi xuống đất.

Nữu Nữu hai tay đỡ lấy kinh thán không thôi. “Đây là Sư tử Hống Công của Tạ Tốn……”

Ầm! Một tiếng động, cửa phòng bị đá văng ra, bước vào là một tên thiếu niên say khước.

Mọi người lắp bắp kinh hãi, đều quay đầu lại nhìn, chỉ có Uông Việt đang còn đắm chìm trong ca hát trào dâng vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Tên say rượu đó bất mãn với giọng hát của hắn, lớn tiếng mắng câu thô tục.

“Đi nhầm phòng rồi đúng không?” Chu Minh Đào tiến lên một bước chặn hắn, “Làm gì hả!”

“Đi, đi nhầm phòng?” Hắn ta dựa vào tường nhìn quét một vòng, cười lạnh một tiếng. “Mấy đứa chip hôi, còn bày đặt thuê phòng, đi ra ra hết, chỗ này là của tao!”

Chu Minh Đào cười nhạo một tiếng, giúp hắn đi ra ngoài. “Anh ầm ĩ làm gì?”

Một câu nói thổi lên ngọn lửa tức giận trong hắn, quay người lại đi tới ghế sofa nằm xuống, hai chân gác qua chiếc bàn, gạt hết đám ly tách xuống đất. “Chỗ này là của tao!”

Nữu Nữu tức mình nói: “Đây là phòng mà chúng tôi thuê, anh dựa vào cái gì mà đòi?”

“Liên quan gì đến con mẹ mày hả!” Hắn cầm một cái ly thủy tinh thả tay, xoảng! Rơi xuống đất vỡ tan tành.

Hành động này rõ ràng là khiêu khích, thấy thế Chu Minh Đào giận dữ, kéo cái tên ma men thân mười thước cao kia ra khỏi phòng. Hắn ta hùng hùng hổ hổ đứng lên mở cửa, rất nhanh có năm sáu người mặt mày bặm trợn xúm lại đi vào.

Tên ma men bao vây Chu Minh Đào trước, hai người họ đều là thuộc dạng vóc người cao lớn, nhất thời khó phân thắng bại, từ trong phòng đánh ra tới đại sảnh, mấy cái ghế bên cạnh bị đạp văng. Đồng bọn của hắn ùa đến hỗ trợ, bên này Uông Việt cũng gào thét quăng ra mấy chiếc ghế đập tới.