Nguyện Ước Song Song (Phần 1) - Nơi Bắt Đầu Mối Thù Hận

Chương 29: Dự án Richard Nova




Trong lâu đài Ryart, phòng thiết triều.

Một đám đông đang quỳ ở nơi trước đây vốn dùng để triệu hồi anh hùng và cũng là là nơi diễn ra cuộc tuyển mộ nhân tài. Họ là các quan chức quản lí tài chính. Tất cả đều trông kiệt sức. Hai gò má trũng sâu, đôi mắt thâm quầng, nụ cười nhợt nhạt, thậm chí một vài trong số họ trông như có thể đổ gục bất cứ lúc nào. Mặc dù vậy nhưng tất cả bọn họ đều có ánh mắt tươi sáng, ánh mắt của những chiến binh đã sống sót qua trận chiến.

Họ đều đã vượt qua được nỗi khó khăn của hiện tại. Khi ngôi vương đổi chủ và cuộc cải cách nền tài chính trên bờ vực phá sản bắt đầu, họ đều làm việc quần quật dưới triều vua mới. Những quan chức lợi dụng tình hình để làm đầy túi riêng đều đã bị loại bỏ, chỉ còn lại những con người chính trực, họ làm việc điên cuồng đến quên cả ngủ. Vài người trong số họ thống kê đống tài liệu ngày qua ngày, một số khác lại dành cả ngày trên lưng ngựa đi khắp nơi kiểm tra xem ngân sách đã được tiêu đúng cách hay chưa.

Họ chỉ về nhà để ngủ và nghỉ ngơi, thậm chí có một số người không về nhà mà chỉ chợp mắt tại cung điện, và khi tỉnh dậy là bắt tay ngay vào công việc. Có những người đã có gia đình ở nhà. Có những người đã có con. Có những người thậm chí mới cưới. Thời gian đó họ đã không thể dành cho gia đình…. Họ bỏ người thân qua một bên và tiếp tục công việc của mình. Họ quay lưng lại với người vợ của mình, những người không hài lòng vì họ đã đặt công việc lên trên gia đình. Họ quay lưng lại với những đứa con của mình, để nó cô đơn vì họ không thể chơi với chúng. Họ quay lưng lại với cô vợ mới cưới thực lòng lo lắng cho họ. Đó là thời gian mà họ chỉ quan tâm đến công việc của mình.

Nghiêm túc làm việc để cứu đất nước này khỏi bờ vực sụp đổ.

Nghiêm túc để bảo vệ những người họ thương yêu trên đất nước này.

Hiện tại, tôi đang ngồi trên ngai vàng, ngự trị tất cả bọn họ. Khuôn mặt của tôi cũng không khá hơn họ là mấy. Không như họ, tôi có thể xoay vòng ý thức của mình nghỉ theo lượt, nhưng ngay cả vậy thì khối lượng công việc gấp 5 lần người thường của tôi nó làm cho tôi cảm thấy linh hồn mình như bị rút cạn vậy, chưa kể đến sự mệt mỏi của cơ thể nữa. Tôi gần như không có đến một lần nghỉ ngơi đúng nghĩa kể từ cuộc hẹn hò ở thủ đô Parnam.

- Mọi người, khuôn mặt mọi người có vẻ thật tươi tốt nhỉ.

Tôi đứng dậy, từ tốn điểm danh danh từng người trong số họ. Rồi tôi bước xuống phía họ và đặt tay lên người đàn ông gầy gò.

- Biểu cảm tốt đấy, như ma cà rồng với đôi mắt trống rỗng vậy.

- ………

- Tôi biết mọi người đều đã rút ngắn giờ nghỉ của mình, tôi biết mọi người chiến đấu với những con số ngày qua ngày, tôi biết mọi người đều nhún vai bỏ qua người mình yêu thương để đến lâu đài này những ngày qua. Tất cả mọi người ở đây đều xứng đáng là báu vật của quốc gia này! Hãy tự hào đi nào! Với mỗi phần công sức mọi người bỏ ra, rất nhiều người trên đất nước này đã được cứu sống!

- UOOOOOOOOOOOOOOOOHHHHHHH!!!!!!!!!

Những người gầy gò nhợt nhạt này đều vốn là những người hướng nội, họ đều giơ tay và hò reo như những chiến binh rồi đều đứng dậy cùng một lúc. Họ giơ nắm đấm của mình lên trời và hô vang “Vua Mozart! Vua Mozart”. Tôi đợi khi đám đông dịu xuống và tiếp tục bài phát biểu của mình.

- Chúng ta có thể giữ được ngân sách đều nhờ vào nỗ lực của mọi người. Giờ thì dự án [Richard Nova] đã có thể thực sự bắt đầu. Giải quyết tiệt để vấn đề lương thực mới chỉ là bước đầu của kế hoạch này. Tất cả là nhờ mọi người đã làm tròn bổn phận của mình, phục hồi lại nền kinh tế eo hẹp, và gây quỹ trở lại! Thay mặt tất cả mọi người dân, tôi gửi lời cám ơn tới tất cả mọi người!

“Đức vua Mozart!” “Đức vua Mozart!”

- Mọi người đã làm việc không màng trả ơn cho đất nước này! Dù đó không phải là những công việc sẽ ghi danh vào sử sách. Nhưng dù vậy, mọi người đã cứu được nhiều người hơn cả một anh hùng chiến thắng trên chiến trường. Vì vậy, tôi, Mozart Envelniden, sẽ luôn nhớ đến công lao của mọi người! Những vị anh hùng vô danh!

- Đức vua Mozart vạn tuế!

- Đức vua Mozart vạn tuế, vì Arrow!

- Mọi người đều đã làm rất tốt, tất cả sẽ được ban thưởng. Tôi sẽ cho mọi người năm ngày nghỉ kể từ ngày mai! Hãy quay về với gia đình, nghỉ xả hơi và lấy lại sức khỏe!

- UUOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOHHHHHH!!!!

Đây là tiếng hò reo lớn nhất ngày hôm nay. Tôi hiểu cảm giác đó. Họ nhất định cần được nghỉ ngơi. Xin lỗi vì đã lạm dụng công sức mọi người.

- Thông thường tôi sẽ ban bổng lộc cho mọi người, nhưng làm vậy sẽ khiến số tiền mọi người vất vả kiếm được thành công cốc. Tôi chân thành xin lỗi

- ………..

- Đổi lại, tôi sẽ bàn bạc với ngài thủ tướng và sẽ cho phép mọi người có thể lấy bất kì một chai rượu thượng hạng nào từ hầm rượu trong lâu đài! Nâng li chúc mừng hay bán lấy tiền! Hãy làm bất cứ điều gì mọi người thích!

- UUOOOOOOOOOOOOHHHH! Đức vua Mozart! Đức vua Mozart!

Tôi mỉm cười hài lòng khi thấy các quan chức bùng nổ trong niềm vui. Tuy nhiên, chỉ có Lisa người đang chứng kiến cảnh tượng này bên cạnh tôi thì…

- …….

….. Phát hoảng với cảnh tượng này.

- ---------------

- Mozart… anh chắc hẳn phải mệt rồi

- Đúng vậy.

Sau khi quay về văn phòng chính phủ, Liesa đang trầm tư nói với tôi. À phải, mà…. áp lực công việc như vậy là việc đáng bàn. Nghĩ lại thì tôi chỉ có thể vượt qua điều đó bằng cách này hay cách khác.

- Tôi đã làm việc ngày đêm rồi. Có lẽ tôi sắp thăng vì thiếu ngủ mất.

Tôi trả lời, ngả lưng xuống chiếc giường đặt ở góc văn phòng như mọi lần. Bendan vẫn hay nói “Tuy không cần quá xa hoa nhưng làm ơn hãy kiếm một phòng cho riêng mình. Thật là kì quặc khi bộ mặt của đất nước lại ngủ ở phòng làm việc.” cho đến khi bỏ cuộc không thèm nhắc nữa, nhưng tôi vẫn không muốn từ bỏ sự tiện lợi của việc ngủ tại văn phòng khi mà có thể làm việc ngay khi dậy, nên tôi vẫn để vậy. Có lẽ tôi vẫn sẽ ngủ tại đây ít nhất cho đến khi tình hình dịu đi đôi chút.

Lisa ngồi xuống giường ngay cạnh chỗ tôi đang nằm.3Vòng nuột nà của cô ấy xuất hiện ngay trước mặt làm tôi vô thức quay mặt đi. Lisa đang mặc quân phục [White Rose of Arrow] (cộng thêm cái quần lót vừa khít nữa), nên tôi có thể thấy rõ những đường cong trên vòng eo cô ấy. Điều đó làm tôi nhớ ra rằng, dù là một ‘nữ hoàng ", tôi vẫn chưa bao giờ thấy cô ấy mặc váy. Thực tế thì có lẽ là do tôi lên ngôi nên cô ấy bị mất đi địa vị của mình nên cô ấy không có dịp làm vậy.