Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 9




Dịch: Duẩn Duẩn

Quả tình "Nguyễn tiên sinh bí mật hẹn hò với một người phụ nữ không biết tên", đã biến thành "Vợ chồng nhà họ Nguyễn cùng nhau trải qua đêm sinh nhật tuyệt vời"!

A Trung đã đậu xe bên ngoài khách sạn, sau khi lên xe, Nguyễn Đông Đình cầm điện thoại di động lên, đoán chừng là gọi cho người tối hôm qua: "Thế nào? Đã tra được tòa báo nào chưa?"

Đầu bên kia truyền tới một giọng nam quen tai, bấy giờ Ân Tĩnh đang ngồi bên cạnh anh, thế nên nghe được hết người kia đang nói gì: "Báo X, tiêu đề trang nhất, về nhà tự đọc."

"Được, chủ thầu nhà hàng của khách sạn mới, tôi sẽ điền tên cậu."

"Thẳng thắn đấy! À mà vợ cậu có ở bên cạnh chứ?"

Không ngờ đối phương lại nhắc đến tên mình, Ân Tĩnh có hơi ngạc nhiên, còn Nguyễn Đông Đình thì sầm sì tức thì, lạnh giọng hỏi: "Làm gì?"

"Cũng không có gì, chỉ muốn trò chuyện với cô ấy chút thôi..."

"Không tiện, chào!" Sau khi chẳng nói chẳng rằng mà cúp máy, Nguyễn Đông Đình quay qua, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Ân Tĩnh: "Liên Giai Phu."

À, hóa ra là anh ta! Bảo sao cô lại thấy giọng quen quen vậy chứ.

Chẳng qua nhớ tới tranh chấp lần trước của hai người, Ân Tĩnh nhanh chóng lái khỏi cái đề tài chán ngắt ấy: "Tối qua cậu bảo vệ ở phòng giám sát giúp chúng ta rất nhiều."

Ai ngờ anh vẫn khó ưa như cũ, trưng bộ mặt lạnh tanh: "Tôi sẽ có thưởng sau."

"Em nhìn bảng tên của cậu ấy thì..."

"Bộ phận nhân sự sẽ lo liệu việc đó." Anh nhẹ nhàng cắt lời cô, với khẩu khí chẳng cách nào hiểu nổi.

Rõ ràng là không muốn nói thêm gì với cô, Ân Tĩnh bất bắt dĩ đành nhìn ra cửa sổ.

Lúc này, nhà họ Nguyễn đang bao phủ trong một bầu không khí căng thẳng. Đến khi nhìn thấy họ, Tú Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm: "Thấy hai đứa về cùng nhau thế này, mẹ cũng yên tâm. Lại đây mà xem tờ báo này, viết cái gì không biết?"

Trên bàn ăn ngoại trừ cà phê và điểm tâm sáng còn có một tờ báo đang nằm chổng chơ. Ân Tĩnh cầm lên đọc "𝑇ℎ𝑎̂́𝑡 ℎ𝑒̣𝑛 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑠𝑖𝑛ℎ 𝑛ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑐𝑢̉𝑎 𝑁𝑔𝑢𝑦𝑒̂̃𝑛 𝑝ℎ𝑢 𝑛ℎ𝑎̂𝑛, 𝑁𝑔𝑢𝑦𝑒̂̃𝑛 Đ𝑜̂𝑛𝑔 Đ𝑖̀𝑛ℎ ℎ𝑒̣𝑛 ℎ𝑜̀ đ𝑒̂𝑚 𝑘ℎ𝑢𝑦𝑎 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐𝑜̂ 𝑔𝑎́𝑖 𝑡𝑟𝑒̉" - một hàng chữ Phồn thể to tướng giật tít hơn nửa trang báo, đính kèm ở phía dưới là hình ảnh của cô và Nguyễn Đông Đình tại phòng số 01 đêm qua: ung dung đối ẩm, vành tai chạm vành tai, ôm hôn thắm thiết...

Đông Đình thậm chí chẳng buồn nhìn tờ báo: "Mẹ yên tâm, ngày mai trên báo sẽ có tin tức mới, chứng minh cô gái trẻ ấy chính là Ân Tĩnh."

Bấy giờ Tú Ngọc mới yên tâm: "Được rồi, làm tốt lắm!"

Phải, làm tốt lắm, không chê vào đâu được! Nào ai biết rằng anh đã sắp xếp từ lâu, hệt như một tấm lưới dày đặc, bao phủ lấy trái tim bao người. Chả trách vì cớ gì hàng loạt phóng viên lại được bố trí ở ngoài cửa lúc nửa đêm, còn không phải là vì muốn mượn máy chụp hình của bọn họ để nói với thế giới rằng cô gái trẻ ấy thật ra chính là Nguyễn phu nhân thứ thiệt hay sao?

Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt.

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

Nguyễn Đông Đình thay quần áo rồi lại đến khách sạn, mẹ chồng thì ra ngoài, Sơ Vân cũng không ở nhà, chỉ có mình Ân Tĩnh ngồi uống trà chiều trong vườn. Đột nhiên, dì Trương hốt hoảng chạy tới: "Mợ Cả, Mợ Cả, Mợ mau vào nhìn xem, trong bếp lại có máy theo dõi!"

Đám người này thật là, hiệu suất làm việc kém quá mức, đến tận bây giờ mới phát hiện máy theo dõi mà Nguyễn Đông Đình đã phát hiện từ hơn hai tháng trước? May là cả ngày bọn họ chỉ trông nom mỗi phòng bếp... Không, không đúng!

Ân Tĩnh đột nhiên chau mày: Tại sao đến bây giờ máy theo dõi vẫn chưa được tháo ra? Rõ rành cô đã không bén mảng đến phòng bếp rất lâu rồi cơ mà, nếu như là chụp lén cô và Nguyễn tiên sinh, cớ gì người trong cuộc vẫn chưa tháo nó ra? Nói cách khác, mục đích của kẻ nội gián lắp trộm máy này thực ra chẳng phải để chụp cô và Nguyễn tiên sinh?

Song, đến tối khi cô nói chuyện này với Nguyễn Đông Đình, anh lại tỏ vẻ hết sức đương nhiên: "Vì sợ bị phát hiện nên mới không muốn tháo."

"Ý anh là gì ạ?"

"Lỡ như bị bắt quả tang thì sao? Đừng quên, khi lắp máy theo dõi có nguy cơ bị phát hiện, thì việc tháo dỡ cũng vậy."

"Nhưng..." Ân Tĩnh vẫn cau mày, tràn đầy nghi hoặc.

"Hửm?"

"Làm sao Hà tiểu thư... lại biết tối qua chúng ta hẹn nhau ở đó ạ?"

Bàn tay Nguyễn Đông Đình đang mom men đến chỗ điện thoại, bỗng khựng lại, thoáng chốc, anh ngước mắt nhìn Ân Tĩnh, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc rõ rệt. Chỉ là sau khi kinh ngạc qua đi, anh lại chầm chậm thõng mi xuống: "Tôi sẽ hỏi lại cho rõ ràng."

Nói xong, anh lại cầm điện thoại lên, ngồi vào sau bàn làm việc, không chút do dự bấm số: "Chuyện tra thế nào rồi?"

Ân Tĩnh lặng lẽ rời khỏi thư phòng.

Lúc đóng cửa lại, cô vẫn nghe thấy chất giọng lạnh lẽo của anh: "Kẻ lắp máy theo dõi chắc chắn có liên lạc với gã phóng viên chụp lén tối qua! Tôi không quan tâm anh có làm được hay không. Tóm lại, nội trong tuần này, tôi phải biết được kẻ đó là ai, bằng không vào tuần tới tờ báo của các người sẽ biến mất trên thị trường..."

Cô rời khỏi căn phòng tràn đầy ngữ khí uy hiếp ấy.

Dưới lầu, Tú Ngọc vừa tra xét các công nhân vừa nghiên cứu cái máy theo dõi mới được tháo ra, Ân Tĩnh bước tới: "Mẹ ơi, có thể cho con xem chút được không ạ?"

Máy theo dõi này có diện tích cực nhỏ, hơn nữa còn có màu nâu sẫm trùng với màu tường bếp, lắp đặt ở ngay góc, không nhìn kỹ thì sẽ không ai phát hiện ra.

Cô trầm ngâm nhìn màu sắc của máy theo dõi, chợt thấy một hàng chữ rất nhỏ được khắc trên đấy "X-G". Một lúc lâu sau, cô trở lại phòng, cầm điện thoại quay số: "Marvy, ngày mai cậu rảnh chứ? Đi uống cà phê với tớ nhé."

"Không hiểu, nói thật thì tớ cũng có nghiên cứu về máy theo dõi, nhưng nhãn hiệu này - chưa bao giờ nghe đến!" Một tách cà phê trôi xuống bụng, người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần phía đối diện cho cô một câu trả lời chắc nịch.

Đây chính là người mà hôm qua Ân Tĩnh gọi điện đến, Marvy.

Mặc dù là bạn thân, nhưng phong cách của người phụ nữ này hoàn toàn khác xa với Ân Tĩnh. Vẻ đẹp của cô nàng rất kiêu sa, phong thái lạnh lùng cao ngạo, thân hình mảnh mai biếng nhác tựa trên lưng ghế dựa, song trong cặp mắt đang nhìn Ân Tĩnh chằm chặp lại hiện lên vẻ lo lắng: "Sao thế, cậu với Nguyễn tiên sinh nhà cậu vẫn ổn chứ?"

Có thể nói Marvy là cô bạn chân thành nhất mà Ân Tĩnh có được sau khi nhập học tại Hồng Kông. Tuy nhiên, dù có là thế thì về vấn đề này, cô cũng chỉ biết cười trừ đáp: "Cũng không tệ lắm."

"Còn chuyện của Hà Thu Sương..."

"Đó chỉ là tin nhảm mà thôi."

Marvy nhướng mày, quan sát cô với đôi mắt to sắc sảo.

Thái độ này cho thấy lòng tin của bạn mình thấp đến mức nào, Ân Tĩnh đương nhiên biết. Song cô chỉ cười, không muốn giải thích nhiều.

Giải thích có ích ư? Trên đời này có quá nhiều chuyện không cách nào giải thích, cũng giống như một người uống nước, ấm lạnh tự biết.

Marvy uể oải nhấp một ngụm cà phê: "Chúng ta được xếp vào cùng một lớp ngay ngày đầu nhập học. Lúc đó, tớ còn chưa biết cậu là vợ của Nguyễn Đông Đình. Tớ chỉ cảm thấy tại sao cô gái này rõ là ăn bận sang trọng, có xe sang đưa đón, nhưng nhìn thoáng qua lại giống như một người cô độc đến từ nơi xa lạ."

Bàn tay đang cầm tách cà phê của Ân Tĩnh chợt đông cứng.

Ánh tà dương phía xa dần buông xuống, cũng một mình lẻ loi cô độc, không biết sẽ rơi về nơi nào.

"Ân Tĩnh, tôn chỉ lớn nhất của cuộc đời là sống sao cho thật xứng đáng nhất, không hổ thẹn với lòng, cũng không hổ thẹn với bản thân. Những gã đàn ông tồi thì nên vứt quách đi, cậu hiểu không? Tội gì phải thế?" Marvy kề tới gần, vỗ nhẹ gương mặt cô, sau khi chọc cười Ân Tĩnh thành công, mới cầm chiếc túi xách nhìn qua có vẻ khá đắt tiền: "Thế nhé, tớ còn có case (vụ) khác, đi trước đây."

Chắc hẳn mọi người sẽ không ngờ rằng người phụ nữ thời trang, lạnh lùng và quyến rũ này từng được các tạp chí đánh giá là "Thiên kim tiểu thư số 1 ở Hồng Kông", thế mà công việc được điền trong ô nghề nghiệp lại là ba chữ "Thám tử tư".

Ân Tĩnh cười mỉm: "Cậu đấy, lúc nào mới có thể rảnh rỗi một tí hả?"

"Không có khả năng! Ai cũng nói tớ nghề chính là đại tiểu thư, nghề phụ là thám tử tư, hai nghề này chẳng nhẽ không cần phải đổ máu đầu chảy máu mắt à?"

Ân Tĩnh nghe thấy cô nàng nói vậy bèn phì cười.

"Đó, phải vậy chứ. Muốn cười thì cứ cười, muốn khóc thì khóc." Cô nàng đứng lên, chẳng thèm tranh tính tiền, vì biết nơi hai người hẹn gặp là quán cà phê thuộc chi nhánh Nguyễn thị.

Có điều lúc cô nàng đi đến phía cửa, đột nhiên lại dừng bước.

Thu lại vẻ kiêu ngạo xưa nay, cô nàng cúi người nói: "Ân Tĩnh, đã bao lâu rồi cậu chưa cười thật lòng? Lần đầu tiên nhìn thấy cậu ở đại học, tớ đã cảm thấy cậu là người có tâm sự. Nhưng cớ sao hôm nay nhìn lại, còn thấy trống trải cô liêu hơn cả buổi ban đầu?"

Cho đến tận khi cô bạn đã đi xa, Ân Tĩnh mới phát giác nụ cười của mình đã cứng đờ từ lâu.

Nắng chiều đã sớm tắt, mang theo sứ mệnh mọc lên và lặn xuống mỗi ngày, cứ trầm luân một cách mù quáng và rốt ráo như vậy mà chẳng hiểu vì sao.

Cớ sao hôm nay nhìn lại, còn thấy trống trải cô liêu hơn cả buổi ban đầu?

Cớ sao chứ?

Có lẽ, ngay cả chính bản thân tớ cũng chẳng có câu trả lời.

Vầng trăng mỏng đã treo đầu ngọn liễu, Ân Tĩnh cầm túi lên, đương lúc đứng dậy thì nghe thấy một giọng nói kinh ngạc: "Chị!"

Cô quay đầu về hướng phát ra tiếng gọi ấy thì thấy một bé gái con lai không quen lắm, bận một chiếc váy công chúa và thắt bím xinh xinh, kèm vẻ mặt hưng phấn chạy ùa tới chỗ cô: "Chị không nhận ra em sao ạ?"

"Em là..."

"Em là mỹ nữ đã phát hiện ra chị hát Nanyin rất hay vào tối hôm từ thiện đấy ạ! Cha bảo đêm đó chị là người đẹp nhất, còn em chính là người đẹp nhì!"

Ân Tĩnh trầm ngâm suy ngẫm, một giây sau mới sực nhớ ra: Trời ạ, là cô bé cô gặp trong công viên đêm đó! Chất giọng nhõng nhẽo, gương mặt đáng yêu, và một đôi mắt xanh lơ mang đặc điểm của đứa con lai - chẳng phải là cô bé đã lớn tiếng cổ vũ cô lên sân khấu đó ư: "Sao em lại ở đây?"

"Cha em..."

"Thật là trùng hợp, tiểu thư Ân Tĩnh." Một giọng nói dịu dàng đến mức gần như yêu nghiệt vang lên cùng với giọng nói của trẻ con, cô bé vừa nghe thấy liền hào hứng chạy đến: "Cha ơi, cha ơi..."

"Ngoan, con có gọi chị không?" Quả nhiên là Cave.

Trần Ân Tĩnh chỉ cảm thấy choáng váng mặt mày, "Cha?". Tên này không phải là người đàn ông độc thân hoàng kim trong truyền thuyết đấy ư? Làm sao...

"Nhận nuôi, không được à?" Như nhìn thấu tâm tư của cô, Cave trìu mến hôn đứa bé trong ngực, cặp mắt đào hoa yêu nghiệt lơ đãng liếc qua bàn của cô: "X-G?"

"Anh biết sao?"

Người đàn ông yêu nghiệt ôm cô con gái ngồi xuống chỗ đối diện cô, ngay đúng chỗ Marvy vừa ngồi: "Kìa, ngẩng đầu một góc 45 độ."

"Cái gì?" Ân Tĩnh ngước nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, chỗ góc 45 độ là góc tường nhà hàng, một chiếc camera màu đen đang phát tín hiệu đỏ.

Liên Giai Phu nói: "Đó chính là 'X-G'. Không chỉ có cái này. Mấy khu vực đặc biệt quan trọng ở khách sạn họ Nguyễn đều sử dụng camera loại này."

"Anh chắc chứ?" Nom vẻ mặt cô như thể lấy được một thông tin quan trọng nào đó.

"Chắc với không chắc gì chứ? Năm ấy học quản lý khách sạn ở Luân Đôn, nhóm chúng tôi cùng thuê một căn nhà. Chủ nhà cũng sử dụng máy theo dõi này. Có thể ghi âm được giọng nói, thậm chí ngay cả lỗ chân lông của người đứng cách xa mười mét cũng chụp rất rõ nét. Vì vậy sau khi về nước, đám người chúng tôi đều cài 'X-G' ở những nơi quan trọng trong nhà và công ty."

Nói vậy, những người cùng thuê đều biết máy theo dõi loại này? Ân Tĩnh cố hết sức để hỏi mà không để lại bất kỳ dấu vết nào: "Có thể chụp được lỗ chân lông từ cách xa mười mét? Xem chừng máy theo dõi này là vật thiết yếu cho các công ty và các gia đình lớn."

"Hình như hôm nay em Tĩnh lên cơn sốt thì phải? Em có biết giá của loại camera này không?"

"Có nghĩa là, không có nhiều người mua loại camera này?"

Cặp mắt đào hoa khẽ nheo lại, rốt cuộc hồ ly vẫn là hồ ly, thấy Ân Tĩnh có vẻ hứng thú dạt dào, Cave không nhanh không chậm nói: "Ít hay nhiều gì tôi biết hết, thậm chí những ai mua tôi cũng có thể nói với em, có điều trước tiên...." Anh ta hạ giọng, vẫy tay ra hiệu với Ân Tĩnh, "lại gần thêm chút nữa." Ân Tĩnh không nghĩ nhiều, hơi chồm người về trước, mà Cave cũng ghé tới bên tai cô: "Em nói xem, nếu như bây giờ có Baron, thấy chúng ta thân mật thế này, cậu ta sẽ trưng vẻ mặt gì?"

Ân Tĩnh giật nảy mình, nhưng mà đã quá muộn.

Bấy giờ, một chất giọng lành lạnh truyền đến: "Cậu đến đây để lấy hợp đồng hay là để tán tỉnh vợ tôi?"

Thoáng chốc cô mới kịp phản ứng - cô lại bị Liên Giai Phu đùa bỡn!

Ân Tĩnh nhanh chóng ngẩng đầu, thấy người tới quả nhiên là Nguyễn Đông Đình mặt lạnh như tảng băng ngàn năm không đổi!

Đôi mắt nham hiểm kia vẫn đang nhìn chòng chọc Liên Giai Phu không thôi, nhưng người bị nhìn chẳng sợ hãi chút gì: "Không phải tất." Anh ta ý chỉ cục cưng ngồi trong lòng mình: "Do Angela của chúng ta muốn ăn cheese cake của Uncle - Nào, con yêu, mau chào chú đi con."

Angela lập tức nở nụ cười ngọt ngào: "Con chào Uncle ạ!"

Sắc mặt Nguyễn Đông Đình lúc này mới thoáng dịu đôi chút, sau khi ném tập văn kiện cho Liên Giai Phu, liền mở rộng vòng tay: "Ngoan, đến đây cho Uncle ôm một cái."

Angela ngay tức khắc nhảy từ lòng bố sang chỗ chú đẹp trai: "Uncle, con muốn ăn cheese cake."

"Bộ phận phụ trách món tráng miệng đang làm." Anh hôn Angela một cái, cử chỉ âu yếm ấy khiến Ân Tĩnh ngây người.

Angela thấy cô ngây người nhìn mình, liền cười híp mắt nói: "Chị cũng muốn hôn em sao ạ?"

"Hả?"

"Đây ạ." Cô bé thực sự cúi mặt xuống: "Uncle hôn xong chị lại hôn, cha nói, đây là hôn gián tiếp!"

Mặt Ân Tĩnh ửng đỏ. Angela vẫn còn trong vòng tay của Nguyễn Đông Đình, vậy nên lúc cô bé cúi xuống, buộc Nguyễn Đông Đình cũng phải nghiêng người theo, hai gương mặt một lớn một nhỏ bất thình lình xuất hiện trước mắt cô. Thấy Ân tĩnh sượng sùng, khóe miệng Nguyễn Đông Đình vểnh lên: "Còn không mau hôn?"

"À? Vâng." Cô sáp lại gần Angela, tính hôn lên cái mũi nhỏ của cô bé, ngờ đâu người nào đó bỗng lạnh nhạt nhắc nhở: "Chỗ hôn gián tiếp ấy."

Trong nháy mắt, hai gò má cô đỏ lựng - đây là tán tỉnh ư? Xuất hiện ở người lạnh lùng nhất, nghiêm khắc nhất, mặt liệt nhất?

"Angela, nói cho dì biết Uncle vừa mới hôn ở đâu." Thấy cô bất động, anh lại bổ sung một câu.

Angela lập tức phối hợp chỉ má trái của mình: "Ở đây này, chị ơi!"

Thôi đấy, đúng là hết nói nổi!

Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, trong mắt như có sự đe dọa, cho đến khi Ân Tĩnh đỏ mặt hôn lên chỗ Angela đang chỉ, anh mới chịu đứng thẳng người lại: "Thấy chưa? Ngay cả Angela cũng biết, hôn gián tiếp phải biết chọn đối tượng. Cave, mau học hỏi con gái cậu chút đi."

Liên Giai Phu: "..."

Ân Tĩnh: "..."

Lúc này phòng bếp bưng lên một phần bánh cheese cake, Angela liền hào hứng nhảy đến. Ngoài phòng bếp của khách sạn họ Nguyễn ra, dù có lật cả Hồng Kông này lên cũng chẳng thể tìm được phần bánh cheese cake thứ hai nào. Mà thực tế là, ngoại trừ một vài người có thể khiến Nguyễn Đông Đình gật đầu, không ai có thể mua món tráng miệng này ở khách sạn họ Nguyễn, bởi vì - no sale (không bán).

"Nhân tiện, cậu không định làm 'Mười bốn hương vị đất trời' thật ư?" Trông Angela ăn ngon lành với khuôn mặt vui vẻ, Cave bèn hỏi.

Ngụ ý rằng, món cheese cake này chính là một trong "Mười bốn hương vị của đất trời".

Thực ra, Ân Tĩnh cũng không biết chính xác "Mười bốn hương vị của đất trời" có những gì, chỉ mơ hồ nghe mẹ chồng nói là thực đơn đầu tiên hút khách nhất của khách sạn Nguyễn thị. Ở Hồng Kông những năm 1950, nó luôn có mặt trong các cỗ cưới và những bữa tiệc cao cấp. Hạnh phúc lớn nhất trong những gia đình kiểu cổ là có một bàn "Mười bốn hương vị của đất trời" ở khách sạn họ Nguyễn. Thế mà chuyện đầu tiên Nguyễn Đông Đình làm sau khi tiếp nhận Nguyễn thị lại là loại bỏ mâm cỗ này ra khỏi thực đơn của khách sạn.

"Tiếc quá, quá là tiếc! Nếu như cậu thật sự không muốn làm, chẳng bằng cho tôi công thức chứ?" Cave phóng khoáng chớp mắt mấy cái: "Dựa vào giao hảo của tôi với cậu..."

"Tôi với cậu có giao hảo khi nào?" Nguyễn Đông Đình chẳng thèm mảy may nhìn cậu ta, thấy Angela ăn uống ngon lành, anh mím môi, xoay người rời khỏi quán cà phê.

Ân Tĩnh tíu tít theo sau: "Nguyễn tiên sinh..."

"Hiện tại tâm trạng tôi không tốt, em có chắc muốn nói chuyện với tôi?" Vừa bước ra ngoài khách sạn, Nguyễn tiên sinh lại khôi phục vẻ mặt liệt thường ngày.

"Tâm trạng không tốt sao? Nhưng mới rồi anh..."

"Mới rồi là vì Angela ở đó." Anh quay đầu, khóe miệng nhếch lên một độ cong lạnh tanh: "Cả quán cà phê đều thấy vợ tôi và một tên công tử ăn chơi tán tỉnh nhau. Em cho rằng tâm trạng tôi nên tốt?"

Ân Tĩnh lặng lẽ dừng bước.

Lúc này A Trung vừa vặn lái xe tới, ngừng ở trước mặt họ. Nguyễn Đông Đình dẫn đầu mở cửa xe, Ân Tĩnh liền nhanh chóng theo vào. Giây phút cô toan mở miệng thì Nguyễn tiên sinh đã dứt khoát nghiêng đầu, nhìn quang cảnh đường phố phía bên ngoài cửa sổ: "Không cần giải thích, tôi không muốn nghe bất cứ lời nào về chuyện của em với Liên Giai Phu. Tôi chỉ muốn nhắc lại một chuyện..."

Miệng cô vốn dĩ hơi hé mở, sau khi nghe thấy những lời ấy đành buồn bã khép lại.

~~~

P/s: Mọi chữ tiếng Anh trong bài đều là của tác giả, không phải của người dịch ~