Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 39




Dịch: Duẩn Duẩn

Ngày hôm sau, như đã liệu từ trước, mẹ chồng quả thật gọi điện đến nài cô: "Ân Tĩnh à, con về nhà một chuyến được không con. Không biết dạo này thằng Đông bận cái gì, mười ngày nửa tháng cũng chẳng thấy nó về. Nhưng mà con ơi, Sơ Vân cũng là máu thịt rớt xuống từ người mẹ, bây giờ chứng cứ lại nằm trong nhà con, con hãy xem như là giúp mẹ, xem như là đồng cảm với một người mẹ bị mất con quá oan ức được không..."

Cô còn có thể nói được gì nữa đây?

Vẫn là chặng đường ấy, chỉ là đi theo hướng ngược lại: ngồi xe buýt đến Hạ Môn, rồi lại ngồi máy bay từ Hạ Môn tới Hồng Kông. Cách biệt đã mấy ngày, thành phố này vẫn đông đúc và náo nhiệt dường vậy.

Thứ thay đổi vốn chỉ là cõi lòng người mà thôi.

Cho đến khi nắng chiều mất dạng sau rặng núi, Ân Tĩnh mới trở về căn hộ. Mặc dù đã đi đường cả một ngày mệt nhọc, nhưng cô vẫn chẳng thiết nghĩ đến việc nghỉ ngơi, vừa vào cửa đã bắt tay vào tìm kiếm cái đĩa mềm trong truyền thuyết, thừa dịp một tia sáng cuối cùng còn treo lấp lửng bên cửa sổ.

Cô không dám mở đèn, vì sợ rằng trong phòng mà sáng đèn thì quản lý của tiểu khu phát hiện sẽ thông báo cho Nguyễn Đông Đình biết rằng cô đã về.

Cô không muốn điều đó, cô chỉ muốn lặng lẽ tới, tìm được đồ rồi sẽ lặng lẽ đi.

Thế nên cô tập trung thời giờ tìm hết từ thư phòng đến phòng ngủ, sau cùng, lúc luồng sáng lờ mờ cuối ngày sắp tắt mất, cô đã tìm thấy nó trong một ngăn kéo bàn trang điểm! Vội vàng bật máy tính lên, cô cho nó vào ổ đĩa, rất mau, một đoạn video ngắn được ghi tại hiệu thuốc dọi vào mắt cô, 9 giờ 42 phút tối! Chính xác là 9 giờ 42 phút tối!

9 giờ 42 phút, Hà Thu Sương xuất hiện trong video giám sát của hiệu thuốc? Ngay tại thời điểm Sơ Vân xảy ra chuyện theo phán đoán của nhân viên pháp y? Không thể nào!

Có thể là giả không? Có thế đã bị người khác động chân động tay rồi không? Có thể người kia vốn không phải Hà Thu Sương không?

Tay cô sờ lên chuột, toan phóng to màn hình ra một tí để có thể nhìn thấy rõ ràng hơn thì một bóng đen đã im hơi lặng tiếng đi vào phòng. Ân Tĩnh nhạy bén ngửi được mùi nước hoa quen thuộc, hiềm nỗi đã không kịp nữa rồi, một lực mạnh kinh khủng chợt kẹp chặt lấy cô!

Là Nguyễn Đông Đình! Anh đè bàn tay đang di động con chuột của cô lại, sau đó ôm cô lên như bế công chúa!

"Nguyễn..."

"Em tính làm gì đấy?" Giọng anh rất thấp. Xa cách không biết đã bao ngày, vậy mà khi gặp lại trong tình huống thế này, giọng anh vẫn không hề có chút xao động nào, khác hoàn toàn với sự hoảng sợ nơi cô. Cặp mắt sắc bén của anh liếc qua đoạn video: "Muốn sửa đổi chứng cứ?"

"Em..."

"Hay là muốn tiêu hủy chứng cứ?"

Anh đang nói cái quái gì vậy? Chẳng qua cô chỉ muốn phóng đoạn video ấy lớn lên một chút để quan sát rõ hơn, nào ngờ lại bị anh vu khống như vậy!

Có điều Nguyễn Đông Đình không cho cô cơ hội để giãi bày, Ân Tĩnh còn đang trừng mắt không biết nên giải thích thế nào thì anh đã sải cặp chân dài, bồng cô rời khỏi căn hộ ấy.

"Nguyễn tiên sinh, Nguyễn tiên sinh..."

"Im lặng! Em muốn gọi mọi người đến xem à?"

Người đàn ông không muốn bị mọi người đến xem vẫn không hề có ý định đường hoàng bước ra từ cửa chính, anh mở cánh cửa thoát hiểm của nhà kho rồi đi thẳng ra ngoài.

Chiếc xe và A Trung đã chờ sẵn ở lối thoát hiểm, trông thấy vẻ mặt sầm sì của ông chủ và phu nhân đang vùng vẫy tức giận, cậu ta cũng chỉ dám mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như thể đã sớm liệu được sẽ có một màn như vậy... Phải, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng! Chiêu trò thường dùng nhất của Nguyễn Đông Đình, chả phải lúc trước anh cũng hay đùa giỡn đám phóng viên bằng chiêu này đấy sao?

Thế mà hôm nay người bị đùa giỡn đến xây xẩm mặt mày lại không ai khác chính là cô!

A Trung lái xe một mạch về Nguyễn gia. Kỳ lạ là nhà lớn từ trước đến nay luôn nhộn nhịp người ra kẻ vào thế mà hôm nay lại không có một ai.

Cô không khỏi hoảng sợ: "Anh đưa em đến đây làm gì?" Trong nhà không có ai mà anh còn ôm chặt lấy cô, hai chân sải băng băng lên lầu hai về lại phòng của mình.

"Anh muốn làm gì? Buông em ra! Buông em ra!"

Song sắc mặt Nguyễn Đông Đình vẫn hết sức bình tĩnh, cánh tay dài của anh giống như xích khóa, trói chặt sít sao tứ chi đang hòng muốn cựa quậy của cô. Về đến cửa phòng, anh bèn đạp mạnh cửa, Ân Tĩnh cảm giác trời đất bỗng dưng thì xoay chuyển. Chốc lát sau lại bị anh ôm cứng ngắc ngồi xuống ghế sô pha. Không, không đúng, cô miêu tả sai rồi! Mà anh ngồi, còn cô thì nằm sấp trên đùi anh, mặt hướng xuống sàn nhà! Còn mông thì hướng thẳng lên trời!

"Biết sai chưa?" Một âm vang lạnh lùng dội xuống từ đầu cô.

Nhưng cô làm gì còn tâm trạng để trả lời anh đâu! Tư thế nhục nhã này đã phá vỡ triệt để giới hạn kiên nhẫn của cô: "Anh buông em ra!"

Vậy mà cô vừa định tẩu thoát thì bỗng dưng nghe một tiếng bốp vang dội. Ân Tĩnh đờ cả người, chỉ cảm thấy trời đất trong mình thoáng chốc "ầm" một tiếng sụp đổ, tất cả lý trí trong nháy mắt hầu như cháy rụi mất... Anh dám...

Đúng! Là! Quá! Đáng! Mà! Anh dám thẻ vào mông cô như đang dạy dỗ một đứa con nít còn hôi sữa!

Lúc này Ân Tĩnh thấy mông mình bỏng rát, đó chính là kiệt tác của Nguyễn Đông Đình!

"Nói, em biết sai chưa?" Anh còn ngang nhiên hỏi.

"Anh, anh..." Cô tức đến hụt hơi mà không thể nói thành lời: "Anh là đồ ngạo ngược!"

"Bốp!"

Thế là mông cô lại hứng thêm một phát đau điếng nữa.

Cô như sắp phát rồ: "Nguyễn Đông Đình!"

"Còn gọi tuồn tuột cả tên lẫn của chồng em ra thì anh sẽ cho em thêm hai phát nữa!"

Nhác thấy bàn tay kia toan phất lên, Ân Tĩnh bấy giờ không thèm để ý đến hình tượng nữa, cô dùng hết sức bình sinh giùng giằng trên đùi anh. Anh càng dùng sức, cô càng giãy dụa, sau cùng còn há miệng thật to, cạp một cái vào tay anh.

Trong nháy mắt, cô chớp lấy thời cơ sống chết vật lộn để đứng dậy.

Song vô ích.

Hơi thở nóng rực chẳng mấy chốc lại bao phủ lấy cô, còn chưa kịp phản ứng thì anh đã ghì trọn cô vào trong ngực.

"Nguyễn..." Sau chữ đó cô không còn cơ hội nói tiếp nữa, vì môi của ai đó đã khóa chặt môi cô: "Mở miệng!"

Điên rồi.

Quả là điên thật rồi.

Nụ hôn của anh dai dẳng mà cố chấp, rồi bỗng chuyển từ ép buộc sang dịu dàng. Một tay anh cố định ở gáy cô, khiến con tim cô đập xốn xang trật trưỡng, "thình thịch thình thịch", cô toan mở miệng bảo anh dừng lại thì đôi môi đỏ mọng đã bị anh ngậm chặt. Dần dà, nụ hôn mạnh bạo thả nhịp nhàng, lắng dịu, như thể trấn an nhịp đập cuồng loạn của cô vậy, động tác của anh cũng từ từ chậm lại.

Một tiếng thở dài giấu nhẹm tận sâu thẳm tâm hồn chốc chốc tuôn ra khỏi ngực cô.

"Đừng nhặng nữa, nhé?" Giọng anh trầm trầm mà hùng hậu, hệt như từng bầu quỳnh tương được ủ lâu năm dưới hầm rượu, đượm hương thơm làm say cả lòng người.

Phải nỗi một tay anh vẫn không hề nao núng ghì chặt lấy gáy cô, không để cô giãy dụa hay nguôi ngoai phút nào.

Trái tim đang đập loạn xạ của Ân Tĩnh cũng dần ổn định lại nhờ động tác của anh.

Cũng không biết qua bao lâu, cô mới nghe thấy một tiếng than bật ra: "Quỷ tha ma bắt em đi, dám rời khỏi anh lâu như vậy..."

Như thể đang nói với cô, mà cũng như đang tự độc thoại với chính mình.

Anh không còn thô bạo nữa, bàn tay vốn giam cầm gáy cô chẳng biết tự lúc nào đã buông lỏng: "Em có biết bao nhiêu lần anh suýt nữa thì theo em bay tới Tuyền Châu không?"

Làn môi mỏng của anh còn in trên miệng cô, thì thầm những lời mập mờ không rõ ràng.

Nhưng lại làm mỗi tế bào trong cơ thể cô vỡ tan ra thành nước: "Anh đừng trêu em, em sẽ..."

Em sẽ... tưởng là thật.

Nhưng cô không có cơ hội để nói được hết câu, vì môi anh lại hôn lên môi cô. Lần này, bàn tay anh bắt đầu dao động trên lưng cô. Cô khẽ nhíu mày, đôi môi kia liền bơi đến hàng chân mày của cô. Cô vừa lên tiếng kháng nghị: "Tay anh.." thì đôi môi mỏng lại bơi ngược trở về, nuốt chửng hết thảy tiếng trách móc của cô.

Sau đó, là một đêm hỗn độn.

Ân Tĩnh chưa từng nghĩ tới chuyện cuối cùng sẽ đi tới bước này, bàn tay du ngoạn sau lưng cô càng ngày càng suồng sã, môi anh cũng ngày càng càn rỡ. Mặc dù Ân Tĩnh đang dần bị lấn nước nhưng vẫn không sờn lòng gắng giãy dụa quẫy đạp, còn mong hão kéo được tay anh ra: "Anh mau bỏ tay ra..."

"Không bỏ."

"Đừng chạm vào em..."

"Không làm được!"

"Nguyễn..."

"Còn rộn nữa à! Muốn gọi cả nhà đến quan sát hay gì nào?"

Rốt cuộc là ai đang rộn chứ? Cô chỉ biết nửa cười nửa mếu. Giọng điệu uy hiếp kết hợp với bàn tay suồng sã, từ từ trút bỏ từng lớp từng lớp áo ngoài lạnh lẽo, cứng rắn của đối phương.

Phảng phất như đến thiên hoang địa lão, phảng phất như đến chết mới ngơi nghỉ.

Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Ân Tĩnh quả tình muốn đào một cái lỗ lẻ để vùi mình vĩnh viễn ở dưới đó... Hổ thẹn làm sao! Mình thật đáng hổ thẹn! Hổ thẹn quá mức! Dưới tình huống ấy lại để con người này...

Cô buồn tủi nhắm mắt, lại một lần nữa ngộ ra cái cảnh giới ngu xuẩn của mình.

Cánh tay của người đàn ông sau lưng chốc chốc lại quấn lấy cô, kèm theo giọng lẩm bẩm ngái ngủ: "Sớm vậy?"

Mặt trời đằng Đông vừa ló dạng, cô gái trong lòng bèn ngồi dậy, anh mơ mơ màng màng hé mắt nhìn đồng hồ treo tường, đoạn lười nhác giơ tay kéo cô nằm xuống tiếp: "Ngủ với anh thêm một lát nữa."

"Nguyễn tiên sinh!"

"Ngoan nào," giọng anh hệt như đang dỗ dành Angela trong phòng ăn ngày hôm đó: "Chờ thêm chút nữa đã, sẽ sớm thôi..."

"Gì chứ?"

"Suỵt... đánh một giấc thật ngon, chút nữa mới có sức làm chuyện chính sự."

"..." Đúng thật là tú tài gặp nhà binh mà!

Hai tay hai chân cô đều bị anh khóa chặt, như thể sợ lơi lỏng một chút cô sẽ âm thầm chạy trốn khỏi cuộc sống của anh thêm lần nữa như trước.

Tứ chi bị giam cầm, khuôn mặt cô cũng bị anh ép quay về phía mình, thành thử thứ mà tầm mắt Ân Tĩnh có thể nhìn thấy được chỉ là ánh nắng ban mai rải rác trên mặt anh.

Cô không thể phủ nhận một điều rằng, nom anh rất điển trai: cái mũi thẳng thớm kiêu ngạo cùng với hốc mắt hơi lõm vào bên trong, anh lớn hơn cô rất nhiều tuổi, thế mà đã qua mười mấy năm vội vã, dấu vết năm tháng để lại trên mặt anh chỉ phú thêm sự chín chắn, trầm ổn. Một người đàn ông như vậy, khiến cô rơi vào vòng xoáy của tình yêu khi vẫn còn trẻ người non dại, chưa hiểu thấu hết được nỗi đau của cuộc sống, là một điều dễ dàng đến nhường nào.

Mãi đến khi cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, cực nhẹ, chỉ hai cái thôi, Nguyễn Đông Đình đột nhiên mở mắt ra, không còn bộ dạng nhập nhèm như nãy nữa.

Vài phút sau, trong lúc Ân Tĩnh còn chưa hiểu đầu cua tai nheo vì sao anh lại ăn mặc chỉnh tề, rồi sau đó trước sự thúc giục của anh cũng ăn mặc xong xuôi, thì phía cửa lại lần nữa vang lên tiếng gõ cửa.

Lần này còn kèm theo giọng nói cực thấp của A Trung: "Thưa Cậu, đã bắt được rồi ạ."

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Bắt được cái gì?"

"Chúng ta phải đi đâu?"

Dọc đường đi, Nguyễn Đông Đình vẫn kiên quyết ngậm chặt cái miệng cao quý của mình, không trả lời bất cứ câu hỏi nào của Ân Tĩnh, mà chỉ dắt tay cô, thủng thẳng đi xuống lầu.

Trừ Ân Tĩnh ra, những người khác trong nhà phần lớn đều đã biết chút chuyện - sáng sớm hôm qua, Nguyễn Đông Đình hiếm khi về nhà đã mang theo một hộp bánh pudding hoa hồng vừa mới nghiên cứu về cho mẹ và Tuấn Tử thưởng thức. Nhưng Tuấn Tử lại nhanh nhảu bảo rằng pudding hoa hồng làm chưa đủ ngọt dịu và thanh mát, cần phải cải tiến lại. Nguyễn tiên sinh bảo là trong khách sạn còn thiếu ít nguyên liệu đặc biệt, mà đúng lúc trong món bánh này cũng cần phải có những thứ đó, thế nên anh dự định ngày mai sẽ không đến khách sạn, mà chỉ ở trong gian làm bánh để thử nghiệm.

Mấy điều trên cũng chỉ để làm nền, không có gì quan trọng. Quan trọng là đúng vào sáng nay, lúc Ân Tĩnh ngồi dậy và bị Nguyễn Đông Đình kéo lại nằm trên giường lần nữa thì có một bóng người đã lẳng lặn lẻn vào gian làm bánh.

Trên tay bà ta mang theo một thứ đồ, và có vẻ bà ta rất quen thuộc với gian làm bánh này, cực kỳ dễ dàng tìm được một góc độ tốt nhất, sau đó gắn thứ đồ trong tay mình lên đó. Toàn bộ quá trình lưu loát và thuần thục như thể đã làm vô số lần. Ngặt nỗi, khi cái thứ đen thui đó sắp được lắp đặt thành công thì công tắc đèn trong gian phòng bỗng bật "tách" một tiếng.

"Thật là trùng hợp, thím Trương cần cù của tôi ạ." Giọng nói quen thuộc nhất, uy quyền nhất, lạnh lùng nhất bất thình lình vang lên ngay trước gian làm bánh.

Là Tú Ngọc và tài xế A Trung!

Thím Trương đang quen tay lắp camera lên góc tường chợt sợ ngây cả người. Chẳng phải mọi người đã đi ra ngoài hết rồi sao? Chẳng phải phu nhân đã đưa tiểu thiếu gia đi du lịch rồi sao? Chẳng phải A Trung đã xin nghỉ rồi sao? Chẳng phải người làm từ trên xuống dưới trong nhà này đã nghỉ phép hết rồi sao? Vậy hết thảy những điều này là sao? Chuyện gì đã xảy ra?

Máy theo dõi trong tay bà ta rơi phịch xuống đất, Tú Ngọc nén giận nạt ngang: "Đúng là thứ đàn bà ăn cây táo rào cây sung! Uổng công tôi tín nhiệm bà như vậy! A Trung----"

"Dạ!"

"Lên gọi Cậu Cả xuống!"

Khi Ân Tĩnh bị Nguyễn Đông Đình kéo đến gian làm bánh, thì thấy mẹ đang đứng trước mặt thím Trương run cầm cập, dữ dằn như muốn ăn thịt thím ấy: "Bà khai thật cho tôi, rốt cuộc có bao nhiêu cái máy thẽo dõi?"

Ân Tĩnh khiếp sợ... thím Trương ư?

Trong âm giọng của Nguyễn Đông Đình lại không có chút bất ngờ nào, giống như đã sớm dự đoán được cảnh này: "Giờ em đã hiểu tại sao anh khẳng định chuyện không phải do Thu Sương làm chưa?"

Ân Tĩnh kinh ngạc đến nỗi không nói được lời nào, phía mẹ còn đang sôi gan chất vấn thím Trương cho ra nhẽ: "Nói mau, tại sao bà lại làm loại chuyện ăn cháo đá bát này?" Ánh mắt của cô hơi rã rời nhìn mẹ, rồi lại nhìn thím Trương, hồi lâu sau mới quay đầu hỏi Nguyễn Đông Đình: "Anh phát hiện ra bà ấy từ lúc nào thế ạ?"

"Thật ra anh đã nghi ngờ trong nhà có nội gián từ lâu, có điều không thể xác định chắc chắn là người nào. Mãi cho đến hôm em kể lại sự cố thả ấu trùng, người biết quan hệ của mình cộng lại cũng chỉ có mấy người, anh mới phát hiện ra, người có thể loan tin này ra ngoài, ngoại trừ mẹ, anh và em cũng chỉ có bà ta!"

Chẳng trách lúc ấy anh đột nhiên lại sửng sốt lâu vậy, mặc cho cô hỏi thế nào cũng không chịu trả lời. "Nếu anh nói như vậy, chuyện thả ấu trùng cũng liên quan đến thím Trương?"

"Không liên quan trực tiếp, nhưng nếu như không có bà ta loan tin, cũng sẽ không xuất hiện mấy chuyện hèn hạ đó!"

Trời ạ! Ân Tĩnh sợ hãi, lại càng sợ hãi hơn khi cô đột nhiên nhớ ra một chuyện: Lần đó khi cô đề nghị mẹ tu sửa lại nhà, mẹ điều thím Trương đi thông báo cho Hà Thu Sương dọn đồ, kết quả đêm đó máy theo dõi đã bị tháo dỡ cả! Trong lòng cô tràn đầy phẫn nộ cho rằng đó là Hà Thu Sương, mẹ cũng căm phẫn cho rằng đó là Hà Thu Sương, chỉ vì: "Người biết chuyện tu sửa nhà, ngoài Hà Thu Sương ra thì còn ai nữa chứ?"

Song trên thực tế còn có thím Trương nữa - cô thật là ngu dốt, lại bất cẩn bỏ quên hẳn một nghi phạm khác!

"Nhưng trước đó Sơ Vân có nói rõ với em, Hà Thành đã từng ngầm thừa nhận người lắp máy theo dõi là Hà Thu Sương mà!"

"Đấy chính là chỗ cao minh nhất của sứ giả đứng đằng sau hậu trường!"

"Sứ giả đứng đằng sau hậu trường?"

"Em nghĩ bà ta dám làm chuyện này nếu không nhận được lợi ích và không bị người khác xúi giục ư?"

"Nói vậy," giờ khắc này, đầu óc mụ mị của Ân Tĩnh cuối cùng cũng có thể hoạt động lại bình thường: "Đối tượng mà thím Trương thông tin chính là 'sứ giả đứng đằng sau hậu trường'?"

"Không sai!" Âm điệu của anh rét lạnh như băng tuyết, sau đó nhìn về phía thím Trương đã sợ xanh như tàu lá: "Đưa đến cục cảnh sát, nhà họ Nguyễn không giam giữ người bất hợp pháp!"

"Còn máy theo dõi này thì sao ạ?" A Trung hỏi.

Nguyễn Đông Đình nở nụ cười đáng sợ khiến người ta phải rợn cả tóc gáy: "Gắn lên đi."

"Đông Tử!"

Nụ cười của anh vẫn ung dung như cũ: "Mẹ đừng gấp, trò chơi này, chỉ vừa mới bắt đầu thôi."

***

Điều khiến các nhân viên của Nguyễn thị xôn xao đó chính là, ngày hôm sau, Ân Tĩnh lại đột nhiên xuất hiện với tư cách đại cổ đông của khách sạn!

Các cổ đông của Nguyễn thị sẽ không bao giờ quên được buổi sáng ngày hôm ấy, tại buổi đại hội cổ đông thường nhật, không duyên không cớ lại dôi ra thêm một người phụ nữ. Đó là Trần Ân Tĩnh đã sớm bị bị các phương tiện truyền thông mô tả là "khí phụ Nguyễn thị" (*). Sắc mặt cô vẫn bình tĩnh như trước, mặt mũi trông hết sức lạnh nhạt, bất ngờ ngồi ở vị trí Nguyễn Đông Đình thường ngồi!

(*) Nguyên văn 弃妇: Khí phụ là người phụ nữ bị chồng bỏ

Trong lúc các cổ đông trố mắt nhìn nhau, thì Nguyễn Đông Đình ngồi cạnh cô bèn thong thả lên tiếng: "Trong thỏa thuận ly hôn của tôi và bà Trần Ân Tĩnh đã quy định rõ ràng, 70% cổ phần của Nguyễn thị trong tay tôi sẽ chia lại sáu phần cho bà Trần."

Toàn bộ phòng họp sôi lên: "Cái gì?"

Sáu phần của 70% không phải là 42% trong tổng vốn chủ sở hữu hay sao?

Nếu như thỏa thuận ly hôn này được ký, chẳng lẽ người đàn bà này sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của Nguyễn thị?

Chỉ có hai người ngồi ở trung tâm là không hề lung lay, Ân Tĩnh nhẹ nhàng quay đầu lại, dịu giọng phân phó người đàn ông đang ngồi ở phía sau lưng mình: "Luật sư Lưu, phiền anh đọc to rõ điều khoản liên quan đến phân chia cổ phần trong thỏa thuận ly hôn giúp tôi."

"Vâng, thưa bà Trần."

Nhất thời cả phòng họp lặng ngắt như tờ, sự ồn ào mới rồi cũng hoàn toàn biến mất, chỉ còn vang vọng mỗi giọng đọc chậm rãi của luật sư Lưu, đang thuật lại từng câu từng chữ một: "Cổ phần của Nguyễn thị trong tay ông Nguyễn Đông Đình sẽ được chia lại sáu phần cho bà Trần Ân Tĩnh, điều khoản có hiệu lực tức thì. Bà Trần Ân Tĩnh phải tiếp nhận và giữ chức vụ thực tại khách sạn Nguyễn thị. Nếu bất kỳ một trong hai bên từ chối thực hiện, thỏa thuận ly hôn sẽ hết hiệu lực ngay lập tức; nếu bà Trần Ân Tĩnh xảy ra bất kỳ bất trắc gì sau khi tiếp nhận cổ phần hoặc không thể tiếp quản Nguyễn thị cùng với số cổ phần nắm giữ, thì quyền nắm giữ cổ phần sẽ thuộc về bà Nguyễn Trương Tú Ngọc."

Quy định cuối cùng còn kỳ cục hơn cả, khiến các cổ đông đang có mặt ở đây lập tức rít ầm lên: "Cái gì? Ý chỉ bà lớn của Nguyễn gia lại một lần nữa trở thành đại cổ đông?"

Ngay cả Ân Tĩnh cũng nhíu mày, rất rõ ràng, đây là điều khoản mới được thêm vào thỏa thuận, cô cũng chưa được biết.

Luật sư Lưu hình như đã thông qua với Nguyễn Đông Đình trước đó, anh ta cười híp mắt bổ sung: "Điều kiện tiên quyết là - nếu như bà Trần gặp bất kỳ bất trắc gì. Tất nhiên, tôi tuyệt đối tin tưởng vào sức khỏe và sự an toàn của bà Trần, vậy nên quyền nắm giữ cổ phần và quyền quản lý vẫn thuộc về sở hữu của bà Trần."

Ân Tĩnh nhìn về phía Nguyễn Đông Đình, nửa gương mặt của anh bị nhòa đi trong ánh ban mai rọi nghiêng vào cửa sổ, anh bình tĩnh đến mức không nhìn ra cảm xúc, nghe vậy bèn nói thêm một câu: "Chức vụ thực được đề cập trong đơn thỏa thuận chính là vị trí tổng giám đốc của Nguyễn thị, cho nên từ hôm nay trở đi, bà Trần rời khỏi Phòng Tài chính, thuyên chuyển đến Phòng Tổng giám đốc ở tầng 39."

Chỉ cách anh một bức tường.

Các cổ đông khác quả thực sợ ngây người, Ân Tĩnh cũng kinh ngạc, nhưng không có cơ hội để cự tuyệt. Bởi vì Nguyễn Đông Đình đã tuyên bố tan họp.

"Sao anh lại điều chức của em? Điều này luật sư Lưu chưa từng nói với em!" Sau khi các cổ đông rút lui, Ân Tĩnh nhanh chóng đi tới trước mặt Nguyễn Đông Đình.