Nguyên Tôn

Chương 102: Vây thành




Dịch giả: Hoàng Tinh Hỏa
Biên: Thiên Nhai

Đại quân bắt đầu vây thành, đội quân đen nghịt kéo dài đến cuối tầm mắt, mang đến cảm giác áp bách rất là nặng nề.

Đương nhiên, thứ khiến cho mọi người cảm thấy bị áp bách nhất thật sự cũng không hẳn là do những đội quân đó, mà là bảy đạo thân ảnh thoạt nhìn có vẻ đơn bạc đi ở phía trước đội quân kia, nhưng bảy cái thân ảnh kia, bên trong cơ thể của bảy đạo thân ảnh này đều có nguyên khí hùng hồn đang chậm rãi chuyển động, uy thế của bảy người này phát ra dường như có thể sánh với thiên quân vạn mã.

- Chu Kình, thời gian nửa ngày đã đến, có định mở cửa ra đầu hàng không thế? - Tề Uyên nhìn thoáng qua sắc trời, sau đó ánh mắt hắn nhìn lên phía trên tường thành với vẻ nghiền ngẫm, thanh âm hùng hồn, vang vọng của hắn cất lên.

Trên tường thành, thân ảnh của Chu Kình lộ ra, mặt hắn không chút biểu tình nào, quanh thân có nguyên khí màu đỏ ngầu bốc lên, thản nhiên nói: - Muốn bản vương đầu hàng quân phản nghịch à, Tề Uyên ngươi đừng có nằm mơ giữa ban ngày.

- Nếu như muốn công thành, cứ việc xuất chiêu đi, bản vương muốn nhìn thử xem, răng lợi của ngươi có đủ cứng rắn để nuốt được Đại Chu của ta hay không!

Nói đến cuối cùng, trong thanh âm của Chu Kình, đã mang theo sát khí nồng đậm.

Tề Uyên nghe vậy, lại cũng chẳng lấy làm lạ, chỉ là cười khẩy rồi mỉa:

- Chu Kình ơi là Chu Kình, ngươi thật đúng là gian ngoan mất linh, chẳng lẽ ngươi không muốn cân nhắc vì con dân trong toàn thành hay sao?

- Trận chiến này các ngươi chắc chắn sẽ thua, thế thì cần gì phải cố sức chống trả, rước lấy tử thương uổng phí kia chứ?

Thanh âm của hắn truyền khắp Đại Chu thành, dẫn tới một chút bạo động, hiển nhiên là muốn mượn những lời này làm dao động lòng người.

Lúc Tề Uyên nói chuyện, bảy vị cường giả Thái Sơ cảnh đều lập tức phóng nguyên khí của mình lên tận trời, nguyên khí chuyển động cuồn cuộn, tràn ngập không trung, mang đến cảm giác áp bách rất mãnh liệt, làm cho người ta cảm thấy vô cùng bất an.

Chu Kình đương nhiên cũng biết dụng tâm hiểm ác của Tề Uyên, lúc này ánh mắt hắn phát lạnh, thân thể run nhẹ.

Ầm ầm!

Nguyên khí màu đỏ rực gào thét mà ra, ước chừng dài cả trăm trượng, trong đó còn ẩn chứa lôi quang lấp lóe.

Vệ Thương Lan cũng xuất thủ, nguyên khí màu vàng óng chợt phun trào, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, Hắc Độc Vương thấy thế, cũng bất đắc dĩ thở dài một hơi, thân thể chợt run nhẹ một cái, nguyên khí màu đen kịt trào ra, giống như một dải mây đen.

Ba vị cường giả Thái Sơ cảnh vừa ra tay, khí thế cũng tăng lên không ít, bất quá đối mặt với bảy vị cường giả Thái Sơ cảnh của đối phương, thanh thế của bọn họ ở bên này rõ ràng vẫn còn kém lắm.

- Rống!

Mà ngay tại lúc này, chợt có một tiếng thú gào đinh tai nhức óc vang lên, sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy, có ánh sáng màu đỏ cuồn cuộn ở giữa không trung, sau đó có một con cự thú chợt hiện ra trên tường thành kia.

Trong cơ thể của cự thú, tản ra hung uy vô cùng kinh người, khiến cho lòng người đều sợ hải.

Con cự thú này đương nhiên chính là Thôn Thôn.

Yêu Yêu đứng ở bên cạnh Thôn Thôn, ngọc thủ của cô siết chặt, một đạo quyển trục xuất hiện ở trong tay cô, quyển trục mở ra, từng đạo quang mang lập tức bắn ra từ bên trong quyển trục, cuối cùng tạo thành một mảnh lôi vân ở phía trên đỉnh đầu cô, trong lôi vân có vô số tia sớm lập lóe, phóng xuất ra từng đợt sóng rất kinh người.

- Đó là Nguyên thú Thái Sơ cảnh!

- Còn có nguyên văn tứ phẩm nữa!

Thôn Thôn và Yêu Yêu xuất hiện, nhất thời làm cho trên tường thành tuôn trào rất nhiều tiếng kinh hô, thần sắc của những tướng sĩ thủ thành kia đều trở nên phấn khởi lẫn vui mừng, vốn sĩ khí có phần sa sút, nhưng giờ lại lập tức tăng lên.

Có Yêu Yêu và Thôn Thôn gia nhập, chiến lực Thái Sơ cảnh ở bên phía Đại Chu cũng đạt tới năm vị, tuy rằng vẫn có chút khoảng cách so với đối phương, nhưng chung quy đã rút ngắn chênh lệch của hai bên nhỏ lại.

Ánh mắt của Tề Uyên ngưng lại nhìn chằm chằm vào hai bóng người Thôn Thôn và Yêu Yêu, trên mặt hắn chợt có một vẻ tàn khốc xuất hiện.

- Xem ra bên phía Đại Chu cũng đã có một chút chuẩn bị rồi.

Ở bên cạnh của Tề Uyên, tên cường giả Thái Sơ cảnh tên là Triệu Thiên Luân kia cười nhạt nói.

- Vùng vẫy giãy chết mà thôi.

Tề Uyên thản nhiên nói, cho dù đối phương có năm vị Thái Sơ cảnh, nhưng bọn hắn lại có nhiều hơn hai vị Thái Sơ cảnh, đủ để phá vỡ cửa thành, dẫn quân đánh vào Đại Chu thành rồi.

Tên cường giả Thái Sơ cảnh tên là Vương Triều Thiên kia cũng cười nhạt một tiếng rồi nói: - Đúng là thật đáng tiếc cho vị vương thượng cũ này của chúng ta,, nếu như hắn ở vào thời kỳ toàn thịnh, thì sợ là cho dù tất cả chúng ta cùng tiến lên cũng không chiếm được thượng phong.

Một vị cường giả Thái Sơ cảnh khác cũng cười quái dị nói: - Năm đó hắn bị Vũ Vương chặt đứt một tay, thực lực trực tiếp từ Thái Sơ cảnh bát trọng thiên rớt xuống thành tam trọng thiên, đến nay cũng không tăng lên được bao nhiêu, chắc là hắn không có cách nào đánh vỡ bóng ma mà Vũ Vương lưu lại.

Tề Uyên nói: - Vũ Vương mới thật sự là vương giả, cái tên Chu Kình này muốn chống lại, đương nhiên là chẳng khác nào bọ ngựa đá xe, không biết tự lượng sức mình.

Hắn nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chu Kình ở trên tường thành, nói: - Nếu như ngươi đã không chọn đường sống, vậy thì cũng đừng trách ta không niệm tình xưa!

Hắn giơ bàn tay lên, sau đó đột nhiên vung xuống, sát ý nổi lên dữ dội: - Các tướng sĩ nghe lệnh, vây thành, tấn công!

Tùng! Tùng!

Tiếng trống trận nổi lên vang dội, chỉ thấy ở ngoài thành, đội quân dài dằng dặc kia chuyển động ồ ạt, sau đó bắt đầu tán ra, rõ ràng là muốn tiến công vây thành.

- Các vị, Đại Chu thành có bảy cửa thành, chúng ta mỗi người dẫn quân tấn công một cửa, chỉ cần cửa thành bị phá, sĩ khí của quân đội Đại Chu sẽ tự sụp đổ. - Tề Uyên nhìn về phía mấy vị cường giả Thái Sơ cảnh khác, trầm giọng nói.

- Được.

Bọn người Triệu Thiên Luân nghe thấy vậy thì đồng loạt gật đầu.

Sáu người đáp lời, nguyên khí trên người bắt đầu gào thét, còn bọn hắn thì chân đạp nguyên khí, phóng thẳng lên tận trời, hóa thành sáu đạo quang mang, bắn thẳng đến vị trí của sáu cửa thành khác.

Nhìn thấy đại quân của Tề Vương bắt đầu công thành, Chu Kình cũng lập tức hạ lệnh, trên toàn bộ tường thành, liên tục có bóng người ào ra, tiến vào hàng ngũ, tập trung cao độ chuẩn bị chiến đấu.

- Bảy vị Thái Sơ cảnh bên phía Tề Uyên đều tấn công vào từng cửa thành, nhất định không thể để bọn chúng công phá được cửa thành.

Chu Kình trầm giọng nói, quân đội muốn phá vỡ cửa thành là chuyện không dễ dàng gì, nhưng nếu như là cường giả Thái Sơ cảnh ra tay thì có thể dễ dàng tạo thành hư hại nặng nề.

- Cho nên, phải làm phiền bốn vị rồi.

Vệ Thương Lan và Yêu Yêu đều gật đầu, sau đó cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp chuyển hướng tới hai cửa thành, Thôn Thôn bị Yêu Yêu vỗ đầu một cái, cũng lướt về một cửa thành ở phía xa.

- Hắc Độc Vương, cửa thành phía Tây Nam, phải nhờ vào ngươi rồi.

Chu Nguyên nhìn về phía Hắc Độc Vương, híp mắt cười nói.

- Nếu như cửa thành thất thủ, hôm nay, có lẽ ngươi cũng phải chôn thân cùng với quốc gia của chúng ta rồi.

Da mặt của Hắc Độc Vương cứng đờ ra, cố nặn ra một nụ cười cứng gượng, nói: “Điện hạ cứ yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết sức ngăn cơn sóng dữ này!

Nói xong, chân hắn đạp trên nguyên khí màu đen, ảo não bay đi xa.

Nhìn thấy ba người và một thú đã rời đi, thần sắc của Chu Kình càng trở nên ngưng trọng hơn, hắn nhìn về phía Chu Nguyên nói: - Cửa thành chính này cứ để ta bảo vệ, nhưng còn có hai cửa thành nữa, phải chịu sự uy hiếp của cường giả Thái Sơ Cảnh.

- Phụ vương cũng không cần phải lo lắng, con sẽ cố gắng giữ vững một cửa thành, một cửa cuối cùng kia, tạm thời cứ phái ra mấy vị cao thủ Thiên Quan cảnh trấn giữ, chỉ cần có thể ngăn chặn được đối phương một lúc là đủ rồi.

Chu Nguyên cười an ủi.

Chu Kình nhìn Chu Nguyên, trong mắt có vẻ lo lắng không thể che giấu được, bởi vì hắn cũng không biết rốt cuộc là Chu Nguyên muốn dùng cách gì để lấy thực lực của Dưỡng Khí cảnh, để ngăn cản một vị cường giả Thái Sơ cảnh nữa.

- Nguyên Nhi, nếu như không thể làm được, thì con không cần phải cậy mạnh, bây giờ con không còn là đứa trẻ mà năm đó chúng ta một mực bảo vệ nữa, hiện tại cho dù không có Đại Chu, con vẫn có đủ khả năng tự bảo vệ mình, chỉ cần con vẫn còn sống, thì vẫn còn cơ hội để phục quốc.

-Chu Kình chậm rãi nói.

Hiển nhiên, hắn đang khuyên Chu Nguyên, nếu như phát hiện thấy cục diện sắp đổ vỡ, cũng đừng nên bận tâm điều gì, cứ phải bảo đảm an toàn của mình trước đã.

Chu Nguyên nhìn vào ánh mắt của Chu Kình, trong lòng như có một dòng nước ấm chạy qua, hắn chợt vỗ nhẹ lên bàn tay của Chu Kình, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.

- Phụ vương cứ yên tâm đi... Đại Chu thành, sẽ không bị phá đâu!

Sau khi dứt lời, hắn không nói thêm gì nữa, trực tiếp quay người, nhanh chóng đi tới cửa thành ở phía bắc, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về phía trước, nơi đó có đội quân đen nghịt đang vọt tới giống như thủy triều.

Mà ở phía trước quân đội kia, có một tên cường giả Thái Sơ cảnh, chân đạp nguyên khí, hai tay ôm ngực, ánh mắt ngạo nghễ nhìn tới với vẻ mỉa mai.

Chu Nguyên cúi đầu, chậm rãi mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay hắn có một chiếc nhẫn màu bạc, lóe ra quang mang nhàn nhạt.

Hắn hít sâu một hơi, hai mắt khép hờ, khi hắn mở mắt ra lần nữa, sát ý trong đó bắt đầu tràn ra.

- Muốn công phá Đại Chu thành của ta, thì phải xem thử các ngươi chuẩn bị bao nhiêu cái mạng đến để chôn đi!