Nhìn ánh mắt như muốn giết người của Gia chủ, Tuyên Ngạc run mạnh một cái, không dám hai lời nhanh chóng kể hết mọi chuyện.
Một lúc sau.
Xem ra chuyện của Phong gia bên đó bèn dẹp vậy.
Tuyên gia chủ ngồi vào vị trí chủ vị suy ngẫm nói.
Nghe Tuyên Ngạc kể, hắn cũng hiểu được một ít điều.
Phong gia bên kia cơ hồ không còn cơ hội, có Diệt Ma Hội và Thành chủ ở trên, hắn Tuyên gia cũng không thể làm quá.
Huống chi Thành chủ cũng đã lên tiếng cảnh cáo.
Chỉ là...
Tuyên gia chủ lướt ánh mắt sang người bên cạnh, không còn sự tức giận nữa mà nói: Ngươi nghe rồi chứ.
Mấy con tôm cá kia giao cho ngươi xử lí.
Rõ.
Người đối diện thầm lên tiếng.
Nghe thanh âm phát ra, Tuyên Nghi quỳ ở dưới nở nụ cười khoé miệng, trong lòng thầm vui sướng một hồi.
Còn hai người các ngươi.
Tiếng nói lạnh lùng truyền vào tai hai người.
Tuyên Nghi và Tuyên Ngạc có chút lo sợ cẩn trọng nhìn lên.
Vào Ma Điện tu tâm dưỡng tính đi.
Tuyên gia chủ phất tay nói.
Hai người nghe vậy mặt mày xanh mét, hông dám thốt lên.
Sao lại là nơi quái quỷ ấy.
Tuyên Nghi thầm mắng một tiếng.
Hắn biết nhất định bị trách phạt nhưng không ngờ lại nặng đến vậy.
Ma Điện do Tuyên gia lão tổ dựng lên.
Ở đó tồn tại một luồng tinh thần lực mạnh mẽ chuyên quấy nhiễu và công kích vào linh hồn của người đi vào.
Cảm giác khó chịu và đau đớn còn hơn dao kiếm cắt vào thịt.
Những tộc nhân phạm tội đi vào, sau một thời gian ngắn đi ra hầu hết đều như kẻ điên, gào rú thảm thiết.
Cha...!Tuyên Nghi có chút thấp thỏm nói.
Ngươi còn muốn nói cái gì.
Nhanh cút cho ta.
Tuyên gia chủ trợn mắt nhìn lại, không cho hắn lên tiếng.
Ngón tay lão chỉ ra, hai luồng ma lực bắn xuyên vào thân thể Tuyên Nghi và Tuyên Ngạc.
Kéo bọn chúng xuống cho ta.
Tuyên gia chủ lạnh lùng nói tiếp.
Hai người hạ nhân mau chóng đi vào, kéo hai người cứng ngắc ở đó đi ra.
Ta hận ngươi, Dạ Ma.
Tuyên Nghi không cam lòng, gào thét trong đầu.
Các vị trưởng lão, lần này xem ra không cần phải chọn nữa.
Cứ theo tình hình trước mắt mà làm...
Phong gia.
Đám người Dạ Trần đang ngồi vây lại một chiếc bàn tròn.
Trên bàn để đầy thức ăn.
— QUẢNG CÁO —
Tạm thời không có rượu, chúng ta lấy trà thay rượu.
Mừng hai vị huynh đệ mới vào Dạ Lân Linh.
Uống...
Dạ Trần nâng chén hét lớn.
Uống...!Đám người xung quanh vui mừng thét to một tiếng.
Đội trưởng, xem ra đội ngũ chúng ta càng ngày càng vui.
Uống xong, Linh Lung liền cười nói.
Ngươi chỉ biết đến vậy.
Dạ Trần có chút xem thường nàng nói.
Đây chỉ là bước đầu, sau này sẽ còn hơn thế nữa.
Dạ Trần nào dám để Linh Lung phản bác, hắn liền nhìn đám người nói tiếp.
Vẫn theo kế hoạch cũ.
Lân Diễm ở bên cạnh nói.
Được Linh Lung trị thương, thương thế của nàng cũng đã suy giảm bớt phần nào.
Nghe Lân Diễm nói, Tứ Du và Ngũ Kiếm không khỏi kinh ngạc nhìn sang Dạ Trần kèm theo đó là sự hiếu kì.
Cần phải thay đổi đôi chút.
Ta thấy sắp tới sẽ có vài chuyện không hay xảy ra.
Dạ Trần gãi gãi sống mũi nói.
Đám người nghe vậy nhanh chóng hiểu ra.
Mọi người không tự chủ nhẹ gật đầu, khuôn mặt hiện lên một chút lo lắng.
Mọi người không cần lo lắng như vậy.
Dạ Trần thấy mọi người như vậy không khỏi cười nói.
Đội trưởng ngươi nói nhanh chút.
Ngươi có cách.
Tứ Du thấy hắn như vậy liền lên tiếng.
Linh Lung ở một bên lắc nhẹ đầu nói: Các ngươi sợ gì chứ.
Có ta ở đây, mình ta đánh hết bọn chúng.
Nàng cũng không quên liếc xéo Dạ Trần một cái, nhanh tay cầm lấy quả táo trên bàn cho lên cắn.
Ha ha ha...
Thấy nàng như vậy mạnh miệng, mọi người xung quanh không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Linh Lung ngươi cũng đừng nói khoác quá.
Lân Diễm cười nói.
Diễm Nhi ngươi phải ủng hộ ta chứ.
Linh Lung cười gian xảo nói.
Đôi mắt sáng rực nhìn chăm chăm vào nàng.
Lân Diễm toàn thân nổi da gà, có chút né tránh ánh mắt của Linh Lung.
BỐP!!! — QUẢNG CÁO —
Dạ Trần tức méo miệng, quay sang gõ Linh Lung một cái.
Đau...! Đội trưởng quân tử động khẩu không động thủ.
Ngươi không thể ức hiếp người ta.
Linh Lung hai tay ôm đầu, hai mắt rưng rưng, uỷ khuất nhìn lại người vừa mới ra tay với mình.
A...!Linh Lung thét to.
Dạ Trần đã bẹo lấy má nàng ta, kéo về phía mình.
Tha mang, tha mang...!Linh Lung vội vàng nói.
Đừng tưởng ta không biết Tiểu kế của ngươi, còn dám trêu chọc Diễm Nhi của ta.
Dạ Trần bình thản nói.
Bàn tay dần dần đưa lên.
Không dám, không dám a a a...!Linh Lung lệ rơi như mưa, nàng nào dám chống đối liền nhanh chóng giơ lên cờ trắng.
Chịu khổ thế nhưng quy hết vào cái má của nàng.
Dạ Trần bỏ tay ra có chút ghét bỏ nhìn nàng.
Ngươi...!Linh Lung tức đến dậm chân.
Hắn là người gây ra, vậy mà dám nhìn nàng như vậy.
Ngũ Kiếm và Tứ Du ở xa, có chút cạn lời nhìn hai người.
Kệ đi, dần dần sẽ quen.
Lân Diễm nói với hai người.
Hai người nghe vậy chỉ có thể cười ngượng.
Tứ Du có chút bận tâm nhìn lại nàng.
Có chuyện gì sao.
Lân Diễm sao mà nhạy bén liền nhanh chóng nhận ra.
Không có gì.
Thương thế của ngươi không sao nữa chứ.
Tứ Du vội vàng nói.
Yên tâm, Linh Lung rất giỏi trong việc trị thương.
Vài ngày nữa ta sẽ hồi phục lại thôi.
Các ngươi mà bị gì, có thể tìm cô ấy.
Lân Diễm cười vui nói.
Nàng ta rất mạnh.
Ngũ Kiếm nhìn Linh Lung một cái liền nói.
Đôi mắt nổi lên một tầng chiến ý.
Tứ Du gật đầu nhẹ.
Linh Lung ngày thường có chút lộn xộn hay bày trò nhưng trong chiến đấu lại là người đồng đội đáng tin cậy.
Mọi người có thể yên tâm tin tưởng.
Lân Diễm lên tiếng.
— QUẢNG CÁO —
Ở cùng với Linh Lung một thời gian, nàng tự nhiên hiểu rõ một chút về tính cách, hành xử và việc làm thường ngày của nàng ta.
Mọi người.
Dạ Trần lên tiếng hấp dẫn đám người.
Ngay khi kết thúc, mọi người hãy quay về nghỉ ngơi.
Ngay sớm mai, Linh Lung cùng Ngũ Kiếm và Tứ Du đi một chuyến đến Diệt Ma Hội.
Thông báo lại cho đám người ở đó, nhằm tập hợp nhanh chóng một ngàn người tu sửa lại Phong gia.
Chúng ta cần phải hoàn thành việc này nhanh nhất.
Lân Diễm nàng ở lại Phong gia chờ Tiểu Mỹ tỷ đến.
Dạ Trần nhanh chóng nói với mọi người đang nhìn lại mình.
Rõ.
Moi người đồng thanh lên tiếng.
Giải quyết việc này xong.
Chúng ta sẽ mở rộng đội ngũ của Dạ Lân Linh.
Mọi người nếu có người có thể tin cậy, có thể giới thiệu vào Dạ Lân Linh chúng ta.
Dạ Trần nói tiếp.
Mọi người có chút cười ngượng.
Họ luôn hành động độc lập nên việc này có chút khó.
Yên tâm, yên tâm.
Chỉ cần báo ra danh tính của mình là được.
Dạ Trần cười gian xảo nói.
Được rồi, trước hết chỉ có như vậy.
Dạ Trần vỗ tay nói.
Vậy ta đi nghỉ ngơi trước.
Linh Lung ngáp dài nói.
Khoan, Linh Lung huynh đệ.
Ta muốn đấu với ngươi một trận.
Thấy Linh Linh nhanh chóng đi mất, Ngũ Kiếm vội vàng lên tiếng.
Ai là huynh đệ của ngươi chứ.
Linh Lung có chút khó chịu nói.
Ngũ Kiếm biết mình lỡ lời, có chút ngại ngùng nhìn sang Dạ Trần cầu giúp đỡ.
Thấy hắn như vậy, Dạ Trần lúng túng có chút không biết làm sao.
Lần đầu gặp đồng đội, cứ vậy muốn người ta đánh với mình một trận.
Không khỏi quá bá đạo đi.
Lân Diễm đi đến bên cạnh Dạ Trần, nàng nói thầm bên tai hắn.
Được chứ.
Dạ Trần hai mắt toả sáng nhìn lại nàng.
Cái này....!Lân Diễm có chút khó khăn nói.
Ta cũng không nắm chắc..