Nguyên Tố Đại Lục

Chương 87: 87: Tham Gia






Thật là...!Một đám thêm một đám không biết suy nghĩ cho Giới thành gì cả.

Ở đâu đó, tiếng thở dài của Thành chủ Giới Thành vang lên.
Nguyên tiểu tử không cần thiết như vậy đi.

Một thân ảnh vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh hắn.
Thấy người đến, Nguyên thành chủ cũng không kinh ngạc là mấy.

Hắn quay sang cười nói: Thiên lão, ngài cũng không nên để bọn nhóc đó làm càn à.

Dù sao đây cũng coi như là nhà của ta nha.
Người đến được gọi là Thiên lão nghe vậy chỉ mỉm cười nhạt.
Bỏ đi, xem ra lần này vụ cá cược của giữa ta và Thiên lão ngài là hoà rồi.

Ngài lão nhân gia tuổi cao nên nhường trước cho một tên tiểu tử như ta chứ.

Thấy đối phương như vậy, Nguyên thành chủ xua tay, cười nịnh nọt nói.
Thiên lão thấy hắn như vậy thở dài lắc đầu.
Tuỳ ngươi đi.

Các gia tộc khác cũng đã nhanh chóng hành động, ngươi cũng phải nhanh tay lên một chút.

Thiên lão ngước đôi mắt lên, ánh mắt già nua nhìn chăm chú thiên không nói.
Cái này ngài yên tâm.

Ngay khi quay về, ta sẽ tìm hắn.

Nghe lão nói vậy, Nguyên thành chủ vui mừng vội vàng nói.
Nếu như ngươi không làm được thì ta sẽ ra tay.

Thiên lão mỉm cười đầy thâm ý nói với hắn.
Cái này...!ha ha.

Tất nhiên rồi.

Nguyên thành chủ khó khăn cười khan nói.
Hừ, không có đâu.

Lão cứ ngước mắt lên mà nhìn.

Xem ta làm sao ra tay thu phục hắn.


Hắn cười thầm nghĩ.
Phải bất chấp mới được.

Hắn thầm nghĩ tiếp.
Thiên lão không thèm quan tâm hắn đang nghĩ gì, đôi mắt lão vẫn không rời bầu trời bao la rộng lớn trước mắt.

Lão như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn đến xuất thần, cả thiên địa như chỉ còn mỗi bản thân mình tồn tại.
Phong gia.
Ngươi thật sự muốn gia nhập sao.

Dạ Trần nhìn kĩ Tứ Du nói.
Ừm.

Tứ Du gật mạnh đầu.
Hắn biết giờ đây nói nhiều cũng chỉ vô ích mà thôi.
Đám người xung quanh cũng chuyển ánh mắt rời lên thân ảnh Dạ Trần.
Dạ Trần đối diện có chút suy nghĩ, hắn nhíu mày nhìn về đám người phía trước.

Mọi người bị hắn nhìn có chút giật thót thêm vào đó là cảm giác hồi hộp.
Đội trưởng, ngươi còn lề mà lề mề gì nữa.

Mau chóng đưa ra quyết định à.

Linh Lung có chút khinh bỉ nhìn lại hắn nói.

— QUẢNG CÁO —
Thích còn làm ra vẻ huyền bí.

Nàng nói khẽ.
Nghe nàng than vãn, Dạ Trần bĩu môi liếc mắt khinh rẻ nàng.
Ngươi nhìn cái gì.

Linh Lung hung hăng trừng mắt nhìn lại hắn.
Dám coi thường bản cô nương., thật sự không biết sống chết.

Nàng nhanh chóng nghĩ.
Dạ Trần đôi mắt chợt loé sáng.
Ngươi là muốn tìm đệ.

Để sau này dễ bề sai khiến chứ gì.

Dạ Trần khuôn mặt rạng rỡ nhìn nàng ta nói.

Đội trưởng ngươi đừng nói bậy.

Ta làm gì có ý nghĩ sai xử bọn họ chứ.

Linh Lung có chút đỏ mặt nói.
Ta thế nhưng cũng là người tốt.

Nàng vội vàng nói.
Ha ha ha...!Đám người Tứ Du thấy vậy cười to.
Dạ huynh đệ có gì khó xử sao.

Ngũ Kiếm chuyển đề tài nói.
Không lẽ chúng ta...
Không có gì, chỉ là có một chút vấn đề về sắp xếp thôi.

Dạ Trần nói với Ngũ Kiếm.
Mọi người cũng thấy.

Nơi này thế nhưng chưa ở được nha.

Dạ Trần nhanh chóng nói tiếp.
Bàn tay hắn nhanh nhẹn chỉ vào cảnh đổ nát phía trước.
Diễm Nhi thật là...!Dạ Trần cảm thán nhìn người con gái trong tay.
Như vậy ngươi chấp nhận chúng ta.

Tứ Du nắm bắt trọng tâm câu chuyện nói.
Không sai, tại sao ta lại không chấp nhận chứ.

Dạ Trần cười nói.
Dạ Lân Linh mới thành lập đang thiếu số lượng lớn thành viên.

Hắn mong người ta vào còn không được.

Chỉ là mấy người trước mắt cần xem xét một chút, thực lực của họ cũng không kém hắn là bao, họ dám đối đầu với Tuyên gia đã là một chứng minh.

Quan trọng hơn là mục đích của họ, thế nhưng nhìn nửa ngày hắn vẫn không nhìn ra thứ gì.

Hắn thật sự là có chút phục với những người đứng đầu một thế lực có nhãn quang nhìn người.

Có lẽ thời gian sẽ cho hắn câu trả lời.

— QUẢNG CÁO —
Nghe hắn chấp nhận, Tứ Du và Ngũ Kiếm nhìn nhau mỉm cười.

Họ đi một chuyến xem ra cũng đáng.

Dạ Lân Linh có lẽ sẽ là một nơi tốt cho họ.
Một mình hành động có thể tự do thoải mái nhưng không thể so sánh với đoàn đội được.

Nhiều khi còn bị họ lấy số lượng chèn ép, nhiều người yếu trực tiếp bị bọn họ cướp trắng tay.

Tài nguyên nhận thưởng cũng sẽ thấp hơn, tỉ lệ hiệu xuất không cần nghĩ cũng biết, một người khó so được với nhiều người.

Đã vậy tham gia đội ngũ còn tăng thêm tỉ lệ tính an toàn thứ mà Diệt Ma Giả cần nhất.
Diệt Ma Giả hằng ngày chết dưới móng vuốt Ma thú cũng không ít.

Con số đều được Diệt Ma Hội ghi chép lại, mặc dù không chuẩn xác nhưng cũng không sai sót bao nhiêu.

Muốn tìm hiểu rõ chỉ cần hỏi Giám sát viên là được.
Vậy còn Khả Nhi cô nương thì sao, có muốn gia nhập cùng không.

Dạ Trần nhìn vào người đứng sau lưng Tứ Du mỉm cười nói.
Thấy Dạ Trần mời mình, Khải Nhi kinh ngạc nói: Ta...
Nàng cũng chỉ là thị nữ mà thôi.

Không ngờ đối phương cũng để ý đến mình.
Không không không, Ta chỉ cần làm thị nữ bên công tử nhà ta là được rồi.

Nàng vội vàng xua tay nói.
Đội trưởng của ta, ngài đừng có đánh chủ ý với con gái nhà lành.

Linh Lung ở một bên cười đểu nói.
Trong ánh mắt của nàng tràn đầy sự vui vẻ khi nhìn người khác bị vội từ chối.
Vậy ngươi là con gái người xấu sao.

Dạ Trần kinh ngạc bật thốt nói.
Ngươi...
Ai da, ta nỡ lời.

Ngươi không phải là người xấu.
Ta cần ngươi nói sao, tên đội trưởng đáng chết bầm...
Ha ha ha.

Linh Lung nhanh tổ chức tiệc, chúng ta chào mừng thành viên mới.
Tuyên gia.
Đồ ngu, ngươi là heo sao.

Một nam tử trung niên tức tướng mạo sắc bén, đôi mắt lạnh lùng, tức giận mắng hai người đang quỳ dưới đại sảnh.
Xung quanh hắn là một đám người đang ngồi ngay ngắn trên ghế.


Tuổi tác của họ thể hiện trên khuôn mặt ít nhất cũng phải trên ba mươi rồi.

Điểm giống nhau của họ chính là khí chất ngạo nghễ, ma lực mạnh mẽ trong người nhiều khi vô thức toả ra xung quanh theo tâm tình biến chuyển của họ.
Nghi Nhi lần này ngươi thật là hồ đồ, làm việc không chú ý trước sau.

Đã vậy lại còn bị...!Một trung niên nam tử để râu ngồi cạnh đó, có chút thở dài nói.
Đôi mắt của hắn cũng thể hiện rõ vẻ thất vọng.

— QUẢNG CÁO —
Ngũ thúc là do ta sai.

Tuyên Nghi cúi thấp đầu nói.
Còn biết sai.

Nam tử trước đó mắng hắn, nghe hắn nói vậy càng thêm tức giận nói.
Biết sai còn làm.

Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong.
Ngươi là con trai ta sao.

Đồ phế vật nhà ngươi.
Nam tử trung niên càng nói càng tức giận.
Trước đó không lâu trên trời bay đến hai thân ảnh ngã xuống trước cửa Tuyên gia, hắn còn tưởng là ai.

Không ngờ lại là Tuyên Nghi và Tuyên Ngạc, hai người trước đó nghe lệnh hắn đi làm nhiệm vụ.
Vậy mà tin vui còn chưa đến, thời gian chưa được bao lâu, người đã thảm bại mà quay về.

Đã vậy lại còn bị người ta ném đi như vứt một đống rác.

Cảnh tượng này còn bị đám người thị phi xung quanh Tuyên gia nhìn thấy.

Chứng kiến đám người đó chỉ trỏ, bàn tán, chỉ trích, hắn thật sự là mặt đỏ đến mang tai.
Kia không phải là Tuyên Nghi nhị thiếu gia của Tuyên gia sao.

Sao lại ra nông nỗi này.
Hắn cũng là Ma giả cường đại à.

Không lẽ trêu chọc phải cao nhân bị người ta hành hung.
Theo ta thấy, hắn chắc lại đi làm chuyện xấu nên mới thành ra thế này.
Con của Gia chủ một Đại gia tộc bị đánh.

Thật sự là vô dụng nha.
Đúng vậy, không nghĩ đến người của Tuyên gia lại yếu đến vậy.
Cha của hắn nhìn thấy không biết biểu cảm ra sao.
Nói khẽ thôi, ngươi muốn chết sao.
Kệ ta, sự thật ngay trước mắt, Tuyên gia cũng chỉ biết hiếp đáp kẻ yếu mà thôi...
Càng nghĩ đến những lời đó, hắn lại càng căm tức, ánh mắt có chút chán ghét nhìn Tuyên Nghi.
Tuyên Ngạc ngươi kể rõ mọi chuyện cho ta..