Thu lại bạo đạn, liếc nhìn Tuyên Nghi một cái, Dạ Trần liền nhếch lên khóe miệng.
Thỏ con vẫn là thỏ con, cho dù được tiếp cấp đi nữa thì thỏ vẫn là thỏ, vẫn rất dễ bị kinh động.
Không lẽ ngươi chỉ nghĩ, ngoài Tuyên gia các người ra, Dạ Lân Linh ta không thể hợp lực với các thế lực khác? Dạ Trần hỏi ngược lại đối phương, mồi câu cũng theo đó được ném ra.
Tuyên Nghi nghe vậy ánh mắt khẽ nhảy lên, hắn quả thật là có chút thiếu sót trong chuyện này nhưng rất nhanh hắn lại bình tĩnh lại.
Đối phương vẫn còn nói chuyện với hắn, chứng tỏ hắn vẫn còn cơ hội.
Với lại...
Dạ Ma ngươi cũng đừng đánh giá quá cao bản thân mình.
Mặc dù ngươi có thể hợp sức với bất kì thế lực nào ngươi muốn nhưng đó cũng chỉ là trong phạm vi thế lực nhỏ yếu mà thôi, đám người đó có thể so sánh với chúng ta sao? Tuyên Nghi đáp trả lại Dạ Trần.
Chúng ta trong miệng hắn tất nhiên là đám thế lực lớn trong Giới thành gồm Tứ Đại Gia Tộc, Diệt Ma Hội và Phủ Thành Chủ.
Những thế lực lớn này đều muốn làm chủ phe cánh của mình, muốn chiếm đoạt nhiều lợi ích nhất trong Ma Đồ, tự nhiên sẽ không chịu nghe lệnh bất cứ kẻ nào.
Cho dù đám người đó chịu hợp tác đi nữa thì với sự bá đạo thường ngày cùng với ưu thế là đại thế lực, họ sẽ chịu nhường vị trí chủ đạo cho bên kia? Mà Dạ Ma cũng không phải là loại người thích nghe lệnh người khác đi?
Ngươi đừng nói với ta, ngươi định dùng số lượng lớn áp đảo chúng ta đó! Nghĩ đến trường hợp xấu nhất đối phương tuyển hẳn ngàn người kết thành đội ngũ lớn, hắn liền cảm thấy buồn cười liền châm chọc đối phương một câu.
Tài nguyên ở trong Ma Đồ cũng không phải là vô hạn, đội ngũ có nhiều ma giả mặc dù có tốc độ thu thập cao và phạm vi hoạt động rộng, đối với một người tài nguyên họ kiếm được là con số khổng lồ, người khác nhìn vào phải ước ao thèm thuồng nhưng khi phân chia ra có khi còn không đủ nhét kẽ răng cho một ai trong số đội ngũ.
Điều quan trọng nhất là nhiều người mặc dù tốt nhưng lại là rồng rắn lẫn lộn, mạnh yếu trộn lẫn với nhau, khi ra sức cũng sẽ không được đồng đều nhưng kết quả cuối thì ai cũng như nhau, được lợi ngang nhau.
Đến lúc đó, người ra sức nhiều hơn sẽ sinh ra bất mãn với kẻ ra sức yếu hơn mình mà cuối cùng lại được tài nguyên ngang bằng mình, mâu thuẫn sẽ bắt nguồn từ đây rồi nhanh chóng biến hóa thành tranh chấp, từ tranh chấp sẽ trở thành tranh đoạt và cuối cùng là quay ra cướp đoạt.
Đã cướp đoạt thì khó tránh khỏi việc sử dụng ma lực, kết hợp với sự bất mãn trước đó sẽ làm cho thần trí không được minh mẫn mà không kiềm chế được ra tay qua sức làm tổn thương đến đối phương, người chịu tổn thương sẽ vì đó mà đỏ mắt phản kích mãnh liệt, máu sẽ chảy, huyết tinh sẽ làm cho người ta điên loạn, từ mâu thuẫn nhỏ sẽ trở thành trường giết chóc, một đội ngũ lớn sẽ theo đó sụp đổ chỉ còn lại máu và nước mắt đọng lại để ghi dấu đội ngũ đó đã từng tồn tại trên đời!
Ta đã nói từ trước! Nhất thì ngọc đá cùng tan thôi! Dạ Trần bình thản đáp lại.
Chỉ cần mấy người Lân Diễm không sao, kẻ khác sống chết hắn mặc kệ.
Cho dù là đội ngũ tạm thời kết đội trên đường như lời Tuyên Nghi vừa nói hắn cũng không quan tâm, dù sao hai bên cũng chẳng có quan hệ gì, kết đội cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau để kiếm lợi mà thôi!
Hay cho câu ngọc đá cùng tan nhưng không biết...!bên nào sẽ tan trước nhỉ! Tuyên Nghi cười gằn đáp lại.
Tên khốn Dạ Ma làm người thất thường làm cho hắn vô cùng lo lắng.
Thế chủ đạo trên bàn cũng không chiếm được một chút gì, hắn phải làm gì tiếp đây khi trước mắt đều là những ma giả ưu tú, bất cứ khi nào cũng có thể điên mà mất trí làm liều!
Nhưng đối phương có dám làm như những lời mình vừa nói hay không lại là điều hắn không dám chắc! Đối mặt với Dạ Ma, người dám chiến với Đại gia tộc, hắn cản bản nhìn không thấu đối phương đang nghĩ cái quái gì trong đầu.
Chưa kể đến ba viên tròn tròn phát ra khí tức hủy thiên diệt địa lại làm cho hắn tim đập mạnh không thôi!
Ba viên Bạo Đạn có vẻ là cấp Trung kia cùng lúc được ném ra, uy lực phát tán ra bên ngoài...!chậc chậc, hắn cũng không dám nghĩ nhưng tổn thất thảm trọng là phải có.
Nếu như có thể dẫn ngọn lửa hung mãnh này đến chỗ mấy thế lực đối đầu với Tuyên gia hắn thì không còn gì tốt hơn!
Xem ra phải suy nghĩ cẩn thận một chút!
Rốt cuộc ngươi muốn cái gì? Tuyên Nghi vào thẳng vấn đề chính.
Đối phương giải thích những điều bất lợi hắn vừa nêu ra nhất định là có dụng ý gì đó.
Không phải là chuộc lợi cũng là mưu đồ bất chính, cả hai đều không phải là thứ tốt lành gì!
Con cá Nghi này vẫn chưa chịu cắn câu sao? Dạ Trần thầm nghĩ.
Tuyên Nghi vẫn còn cứng rắn lắm! Hắn khó mà từ đối phương đạt được điều kiện tốt.
Mà cũng không sao, đối phương đã không chịu làm cá thì đổi hắn ta thành pháp bảo diệt nhân vậy!
Dạ Lân Linh và Tuyên gia hợp sức cũng được.
Đây là chuyện tốt, phản đối thì quá ngu xuẩn đi nhưng trước đó...!ta cần ngươi làm một chuyện! Ánh mắt của Dạ Trần lóe lên tinh quang quan sát từng cử chỉ hành động của đối phương.
Dạ Ma, hai bên là công bằng hợp tác, ngươi ra điều kiện thẳng thừng như vậy...! không thấy quá đáng sao? Tuyên Nghi thầm hít sâu một hơi lấy trạng thái tỉnh táo nhất bàn chuyện với kẻ vô cùng nguy hiểm ở trước mắt.
Ngươi là truyền nhân của đại gia đại tộc cũng có thể nói ra những lời như vậy! Dạ Trần bình tĩnh đáp lại.
Ngươi nên nhớ, ngươi là người đầu tiên đưa ra chủ ý quái đản này! Dạ Trần lên tiếng nhắc nhở đối phương.
Người khơi mào trong chuyện mua bán thường là kẻ chịu thiệt.
Đặc biệt là người muốn hợp tác với người khác, vì đối phương là người cần chứ không phải là bên còn lại muốn thế!
Ngươi mới là quái đản! Tuyên Nghi chửi thầm trong đầu một câu.
Tại sao ta tin được lời ngươi vừa nói? Hắn hỏi điều quan trọng nhất.
Lỡ như hắn làm xong, Dạ Ma nuốt lời thì sao.
Dù sao hai bên cũng là quên hệ thù địch, nói ra chuyện này có khi cũng chẳng ai tin.
Đáp lại hắn là cái lắc đầu của Dạ Trần.
Ngươi không tin tưởng ta, sao lại muốn ta hợp tác cùng Tuyên gia các ngươi?
Tuyên gia các ngươi thế nhưng có danh tiếng lớn là ăn thịt không nhả xương à!
Ta cũng chịu phong hiểm lớn trong chuyện này!
Dạ Trần tự nhiên không đồng ý những gì Tuyên Nghi vừa nói.
Nếu như hắn đồng ý, đối phương nhất định được đà tiến tới ra thêm điều kiện.
Đến lúc đó hắn không đồng ý sẽ bị đối phương cho là có tật giật mình, cơ hội đột phá trong Ma Đồ của hắn cũng sẽ vì thế mà tan biến! Không cứng lúc này đây chịu thiệt sẽ là bản thân mình.
Với lại Tuyên Nghi đã thay đổi trở thành kẻ mạnh.
Sau này, hắn lại là gia chủ của Tuyên gia.
Kẻ thù lớn như vậy, hắn Dạ Trần không thể giữ lại nếu muốn Dạ Lân Linh vẫn còn tồn tại trong Giới thành.
Hắn phải tìm cách ép Tuyên Nghi có nhà không thể về, bị thế nhân xa lánh, người đời hắt hủi như chó nhà có tang, không có ai dám đưa tay ra thu nhận.
Mà cơ hội này đã ở ngay trước mắt, hi vọng sẽ không bị đối phương nhận ra!
Tuyên Nghi xem ta chơi chết ngươi! Dạ Trần nảy sinh suy nghĩ ác độc..