Nguyên Tố Đại Lục

Chương 151: 151: Sách Đó Là Sách Gì






Ba ngày sau.
Ngoài Giới thành Thiên Phương.
Vô số Diệt Ma Giả đã sớm tụ hợp tại nơi đây.

Vì ngày hôm nay chính là ngày mở ra Ma Đồ Sơn Động.
Ma Đồ thường cách mười năm mới mở ra một lần.

Họ không nghĩ đến lần tiếp theo lại mở ra nhanh như vậy, sớm hơn hẳn ba năm.
Sự việc có ẩn tình bên trong nhất định tồn tại bí mật nào đó.

Cho nên Ma Đồ lần này mở ra hấp dẫn rất nhiều Diệt Ma Giả ở xung quanh Giới thành vô tham gia, nhằm tranh đoạt cơ duyên.
Nếu như may mắn ở bên trong chiếm được truyền thừa của các vị Siêu cấp Ma giả từ xưa đê lại, hay tìm kiếm được pháp bảo vô giá hay đan dược quý hiếm.

Từ đó một bước lên mấy, cuộc đời sau này cần gì phải lo lắng nữa.

Hầu hết ai cũng mang theo tâm lí này đến đây.
Cách hội trường trung tâm không xa.
Đội trưởng ngươi còn có thời gian đọc sách?
Linh Lung nhìn thân ảnh mặc áo choàng kín mít chỉ hở hai đôi mắt chăm chú đọc sách trên tay có chút nghi hoặc lên tiếng hỏi đối phương.
Bọn họ cũng đã từ sáng sớm xuất phát đến đây, chỉ thiếu mỗi thân ảnh của Khả Nhi.

Dù sao thực lực đối phương yếu kém, khi vào trong Ma Đồ tình thế hỗn loạn khó lòng mà bảo vệ đối phương.

Nên Tứ Du cũng chỉ có thể để nàng ta ở lại căn cứ Dạ Lân Linh đội thích làm gì thì làm mà thôi.
Mọi người đến sớm đặc biệt là những người mới như đám người Dạ Trần đều chung một ý tưởng.

Chủ yếu là đến để quan sát tình hình trước và tìm hiểu một chút về việc Diệt Ma Hội sao lại tập trung đám người bọn họ ở chỗ này.

Không lẽ nơi khỉ ho cò gáy này, ngày thường không có ai quan tâm lại có liên quan đến Ma Đồ Sơn Động, nhưng nhìn khắp nơi cũng không thấy có Sơn Động gì hết, toàn là cây cỏ xanh lá mọc lên khắp nơi mà thôi.

Tứ Du và Ngũ Kiếm nghe vậy cũng liếc mắt nhìn sang.
Không lẽ tên này dở chứng, không muốn làm ma giả nữa mà muốn làm trí giả.

Nhìn tư thế hai mắt dán chặt vào quyển sạch nát kia là đủ thấy rõ độ tập trung vô cùng cao à.
Suỵt!
Lân Diễm bên cạnh đưa ngón tay lên môi vội phát ra thanh âm nhắc nhở đám người giữ im lặng.
Linh Lung thấy vậy liền bĩu môi coi thường.
Ở chỗ này im lặng thì có tác dụng gì, không nghe thấy tiếng xào sạt bàn tán rôm rả của đám ma giả cách đó không xa sao.
Chuyện gì vậy? Linh Lung tỏ ra khó hiểu, chớp chớp ánh mắt với đối phương cần lời giải thích.
Lân Diễm nhìn đối phương như vậy chỉ có thể thở dài một hơi.
Nàng biết rõ tính cách của đối phương, nếu không cho nàng ta biết.

Nhất định sẽ bị đối phương quậy tung lên, khi đó chỉ tội thêm phiền.
Bịch bịch...!Nàng có chút không tình nguyện chậm rãi đi đến bên cạnh thân ảnh đang mở to mắt hiếu kì nhìn mình.

Hai người Tứ Du và Ngũ Kiếm thấy vậy cũng đi theo, cách tên thư sinh dở mùa kia xa một chút.
Dạ Trần đang tìm hiểu về cách luyện khí.
Lân Diễm khẽ nói với ba người trước mắt.
Luyện khí...!Hắn muốn làm Ma Khí Sư sao?
— QUẢNG CÁO —
Linh Lung nghe mà giật mình.

Nàng kinh ngạc không thôi vội lên tiếng hỏi lại.

Đôi mắt sáng tỏ bị che mờ một tầng sương mờ lén nhìn thân ảnh đọc sách đằng kia.
Ta cũng không rõ nữa! Chỉ biết trên tay hắn đang cầm là sách ghi về cách luyện khí mà thôi!
Lân Diễm lắc đầu, có chút khó chịu đáp lại.
Đôi mắt khó hiểu của nàng cũng lén lút nhìn thân ảnh đằng xa.


Chính nàng cũng không biết rõ nguyên do bên trong.

Sáng này nàng đến gọi hắn theo lời đã nói từ trước, mở cửa ra thì đã thấy đối phương toàn thân quần áo rách nát tả tơi, mặt đen xì đang ngồi trên ghế đọc sách một cách chăm chú không để ngoại vật ảnh hưởng đến bản thân mình một chút nào.
Nàng cũng vô cùng bất đắc dĩ phải ra tay đánh cho hắn một trận, thì hắn mới chịu tỉnh lại để nhìn lấy nàng một cái và chào hỏi nàng như chưa có chuyện gì xảy ra: Diễm Nhi đến rồi sao!
Nhớ đến dang vẻ ngơ ngác của hắn lúc đó, nàng cảm thấy có chút buồn cười.
Ngươi cười gì vậy! Thanh âm trêu chọc của Linh Lung truyền vào tai nàng.
Lân Diễm đã sớm miễn dịch với tật xấu của nàng ta.

Bây giờ muốn dùng vào lời nói đó để làm nàng ngại ngùng xấu hổ thì hơi khó.
Nàng mỉm cười một tiếng, nhìn đối phương bằng ánh mắt chê trách nói: Tất nhiên là cười ngươi vô tri rồi.

Xuất ngày chỉ biết rong chơi, đi trêu chọc người khác.

Mà không chịu đọc sách, tăng thêm chút kiến thức gì hết.
Nói xong, nàng nhìn đối phương một cái rồi lắc đầu thở dài.
Ta khinh!
Linh Lung nghe đối phương nói mà tức đến xì khói.
Ai cũng có thể nói nàng như vậy, nhưng riêng người trước mắt là không được.
Ai suốt ngày rủ ta đi chơi? Không phải là ngươi Tiểu Diễm Nhi sao?
Linh Lung vội đáp trả.

Không thể để hình tượng của mình xấu đi trong mắt đội hữu bên cạnh được.
Đó là do ngươi không chịu được cám dỗ! Lân Diễm nhìn nàng cười nói.

Ánh mắt châm chọc không một chút che đậy.
Lân Diễm ngươi xấu lắm! Ngươi học theo Dạ Trần bắt nạt ta.
Biết mình đuối lí, Linh Lung hai mắt xoay chuyển vội mếu máo đáp lại.
Nàng hai mắt dưng dưng như sắp khóc đến nơi.

Lân Diễm cũng không ngốc mà đáp lại.
Đối phương dùng chiêu này tốt nhất là không nên để ý tiếp.

Như vậy đối phương vừa không có đối tượng để thanh minh, cũng vừa không biết mình sẽ nói gì tiếp theo để lấy đó mà phản bác lại.
Hai người Tứ Du và Ngũ Kiếm ở kế bên lắng nghe mà chỉ có thể lắc đầu thở dài.

— QUẢNG CÁO —
Hai người các ngươi như vậy là sao? Linh Lung hai mắt hằm hằm nhìn hai người vô tội trước mắt lên tiếng chất vấn.
Chúng ta không làm gì hết.
Tứ Du vội xua tay, đôi mắt thầm liếc sang Ngũ Kiếm ở bên cạnh.
Đối phương hiểu ý, thầm gật đầu vội lên tiếng giải thích: Ta cũng thế.

Từ nãy đến giờ, ta chỉ quan sát Dạ huynh đệ đọc sách mà thôi.
Hửm!
Lân Diễm hai mắt trở lên sắc bén liếc nhìn đối phương, kẻ vừa lên tiếng chăm chú quan sát ai đó.
Ực Ngũ kiếm thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Ý Kiếm huynh là cũng muốn giống như Dạ huynh, làm một Ma Khí Sư!
Tứ Du thấy tình thế không ổn, vội lên tiếng giải vây.
Đúng vậy.

Ước mở của ta chính là trở thành một Ma Khí Sư.

Chỉ tiếc là không có cơ hội nên...!Ha ha ha!
Ngũ Kiếm không hổ là kiếm tu, rất biết nắm bắt thời cơ.

Hắn nhìn đối phương bằng ánh mắt khiêm tốn thốt lên lời giả dối không chút đắn đo.
Mạng nhỏ là quan trong nhất.

Ngũ Kiếm từ lâu đã lĩnh ngộ được chân lí truyền thừa hàng vạn năm này.
Tứ Du ngươi không phải rất am hiểu về kiến thức ma giả sao? Ngươi thử nhìn xem, hắn ta đang đọc thứ gì?
Linh Lung tò mò quay sang hỏi người có vẻ là thông minh, am hiểu kiến thức nhất trong đám người.
Lân Diễm nghe đối phương nói vậy, cũng hiếu kì nhìn sang.
Tứ Du cảm thấy áp lực thật lớn, vội gật đầu hai mắt mở to liếc nhìn quyển sách trong tay Dạ Trần.
Hắn lúc trước thời gian rảnh giỗi cũng đọc rất nhiều sách về những thứ liên quan đến ma giả trên đời.


Liên quan đến Ma Khí Sư cũng bao gồm ở trong đó.

Từ đó, cũng có thể từ chút ít manh mối trước mắt mà nhận ra thứ gì đó cũng nên.
Hắn cũng không ngờ rằng, mình đọc sách bao nhiêu năm nay lại có đất dụng võ.

Mặc dù chỉ là việc cỏn con nhưng cũng cảm thấy xứng đáng.
Khoan đã...!
Tứ Du trợn tròn mắt vội che miệng bật thốt.
Sao lại là thứ đó? Hắn sợ hãi thầm nghĩ.
Lên Trung cấp là đã qua hai lần rèn luyện cơ thể bằng thiên địa chi lực, không những cơ thể trở lên mạnh mẽ hơn người thường nhiều lần, khả năng phản xạ tăng lên mà tầm nhìn của đôi mắt cũng theo đó được nâng cao một cách rõ rệt, có thể nói không quá trăm bước mọi vật rõ như trong lòng bàn tay.

Khoảng cách giữa Dạ Trần với hắn cũng không xa, tầm chục bước chân mà thôi.

Tự nhiên nhìn ra hàng chữ bên gấp lại của quyển sách hắn đang cầm trên tay.
Chuyện gì vậy?
— QUẢNG CÁO —
Lân Diễm và Linh Lung cùng một lúc lên tiếng hỏi đối phương.
Bọn họ ngày thường chỉ chăm chú tu luyện ma lực và tìm hiểu về Thuật - Pháp mới.

Nên kiến thức thông thường có thể nói là dốt đặc cán mai nhưng nhìn qua biểu cảm kinh hãi của hắn, nhất định không phải là chuyện tốt rồi.
Không có gì, không có gì! Ta nhìn nhầm...!tưởng là...!sách cấm!
Tứ Du xấu hổ không thôi vội cúi đầu trả lời hai người.
Hắn không thể không nói vậy.

Vì hắn cảm nhận được có một đôi mắt sắc lạnh đang lén nhìn hắn.
Sách cấm? Lân Diễm và Linh Lung đỏ mặt nhìn nhau.
Mặc dù chưa được xem qua nó là thứ gì.

Nhưng trên đường đi, hai người họ cũng thường nghe được chút tin tức về nó.

Là một thứ có hại không tốt!.