Nguyên Tố Đại Lục

Chương 144: 144: Điều Kiện






Được rồi! Ngươi đến đây để làm gì?
Trong một căn phòng nhỏ, Tiểu Mỹ nhíu mày liếc nhìn thân ảnh đang ngó ngang ngó dọc trước mắt.
Không nghĩ tới tầng hai trở lên, mỗi Giám Sát Giả lại được riêng một căn phong nha!
Nhìn xung quanh một lượt, Dạ Trần khẽ lên tiếng cảm thán.
Đối đãi thật sự là khác xa so với tầng một.
Dạ Ma ngươi mau trả lời câu hỏi của ta?
Tiểu Mỹ có chút không được bình tĩnh, nàng tức giận quát với tên vô tâm này.
Ý...!Dạ Trần đánh cái giật mình.

Đôi mắt không hiểu nhìn sang Tiểu Mỹ có chút ngơ ngác hỏi: Sao tỷ lại tức giận rồi?
Cái này cần phải hỏi ta sao? Tiểu Mỹ lạnh giọng đáp.
Siết...!Nàng hai bàn tay nắm lại thật chặt.
Nhìn đối phương tỏ ra ngây thơ vô tội trước mắt, nàng có kích động muốn lao lên đấm một phát vào bản mặt đáng ghét của hắn ta.
Tiểu Mỹ ngươi phải giữ mình! Nàng thầm nhủ với bản thân.
Bộp...
Dạ Trần vỗ mạnh hai tay vào nhau.
Ngươi lại ra yêu thiêu thân gì nữa?
Tiểu Mỹ bị tiếng động hắn đột nhiên phát ra làm cho giật bắn mình vội lên tiếng hỏi.
Đôi mắt nàng tràn đầy cảnh giác nhìn đối phương.
Đối diện, Dạ Trần hai mắt chợt loé tinh quang, khuôn mặt rạng ngời như vừa mới hiểu ra chuyện gì nhìn Tiểu Mỹ bất bình lên tiếng: Diệt Ma Hội đáng chết! Bọn họ thiếu ma kim trả cho tỷ sao?
Ầm...
Tiểu Mỹ bất lực gục mặt lên bàn, toàn thân căng cứng được thả lỏng.

Nàng thật sự phục tên này rồi.
Nếu như Diệt Ma Hội nghe được điều hắn vừa nói, nàng tin chắc chỉ trong chớp mắt sẽ có người xuất hiện xách cổ Dạ Trần như tóm cổ một con gà con không một chút chần chừ mà ném thẳng ra ngoài.
Diệt Ma Hội là nơi nào chứ? Họ cái gì cũng có thể thiếu nhưng ma kim là không bao giờ cạn!
Hừ...
Dạ Trần hừ lạnh một tiếng tiếp tục lên tiếng: Tỷ rời Diệt Ma Hội luôn đi.


Đến chỗ của đệ làm việc, đệ trả gấp mười lần nơi chết tiệt này.
— QUẢNG CÁO —
Ầm ầm...!Dạ Trần cũng không quên dậm chân vài cái cho bõ tức.
Không biết hắn giận thiệt hay là giả đây?
...!Tiểu Mỹ giở khóc giở cười nhìn người trước mắt.
Thiên hạ thật là kì trân, người như Dạ Trần cũng có thể sinh ra.

Nàng thật là bó tay, không nói thành lời.
Được rồi! Đệ đến đây có chuyện gì?
Tiểu Mỹ mềm mỏng hơn lúc trước một chút, nàng nhìn vào đối phương khẽ nói.
He he...!Dạ Trần nghe vậy cười gian xảo tiến đến.
Hắn chờ chính là câu nói này.
Dạ Trần sát lại gần Tiểu Mỹ thầm nói: Tiểu Mỹ tỷ Tàng Thư Các của Diệt Ma Hội đặt ở đâu? Thanh âm phát ra đủ để cho đối phương nghe rõ.
Tiểu Mỹ nghe hắn nói mà kinh ngạc.

Nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi đối phương: Ngươi đến Ma Tư Các để làm gì?
Nàng không thể không hỏi kĩ mục đích của đối phương.

Người trước mắt thế nhưng đi đến đâu gây chuyện đến đó, nàng đã được tự thân kiểm chứng khỏi cần đi xác minh hư thực.

Đã vậy, Ma Tư Các lại là nơi cất chứa rất nhiều Thuật - Pháp của Diệt Ma Hội, có thể coi là trọng địa.

Không phải ai cũng có thể tuỳ ý đi vào, trừ khi có thể lập được công lớn cho Hội, được Hội Trường đại nhân đặc cách cho đi vào tìm hiểu.
Tất nhiên thời gian vào trong tương đương với mức độ công lao lập được mà suy xét được nhiều hay ít.
Không lẽ ngươi? Nghĩ đến đây nàng không khỏi liếc nhìn người trước mắt, rồi lại mau chóng thở dài lắc đầu.
Nàng có chút tự giễu chính mình, người trước mắt thì lập được công trạng gì chứ.

Thật là cả nghĩ quá đi.
Đệ cái gì chứ?
Dạ Trần lên tiếng bất mãn hỏi lại.

Thái độ của đối phương như vậy là sao? Coi thường hắn sao.
Tiểu Mỹ lắc đầu, chân thành đáp lại hắn: Đệ về đi.

Nơi đó đệ không vào được đâu.
Vài năm sau hãy quay lại!
Vài năm sau? Dạ Trần nghe nàng nói mà trợn tròn mắt đáp lại.
Tiểu Mỹ không đáp lại nhưng nhẹ gật đầu.
Hi hi...!Nàng cười thầm, trong lòng thoải mái không thôi.
Nhìn người trước mắt gặp hoạ làm nàng thích thú không thôi.

Ác khí trong lòng cũng giảm bớt được phần nào.
Phi...!Dạ Trần thầm phỉ nhổ trong lòng.

— QUẢNG CÁO —
Vài năm nữa thì còn cái rắm dùng.

Ma Đồ Sơn Động ba ngày sau là mở rồi, ai mà chờ được lâu như vậy.
Có cách nào vào được bên trong không?
Dạ Trần lên tiếng dò hỏi.
Đây là cách hắn duy nhất nghĩ được lúc này.

Chỉ trong các thế lực lớn thì mới có thuật pháp cao cấp tồn lại, đủ sức giúp hắn trong thời gian ngắn thu hẹp khoảng cách với Cao cấp Ma giả.
Ngươi không cần cố gắng làm gì cho tốn công.

Không lập được công lớn cho Hội sẽ không được tiến vào Ma Tư Các đâu.

Chưa kể đến thời gian ba ngày, ngươi thì học được cái gì ở trong đó?
Tiểu Mỹ làm sao lại không biết ý nghĩ của hắn.


Nàng cũng thật tâm muốn giúp hắn, nhưng nàng bất quá chỉ là một tên thuộc hạ cao hơn lính quèn một chút mà thôi.

Đâu đủ sức giúp hắn làm việc mà chỉ có Hội Trưởng mới có quyền quyết định được cơ chứ.
Chuyện này...!? Dạ Trần nhíu mày trầm tư.

Hắn cũng quên béng mất chuyện này.
Nếu như không vào được Ma Tư Các, chuyến đi Ma Đồ Sơn Động lần này lành ít dữ nhiều à.

Dạ Trần có chút nhức đầu.
Càng nghĩ càng thấy rối.

Khoảng cách giữa Trung cấp và Cao cấp muốn san nấp cũng không phải chuyện khó.

Chỉ cần đập ma kim vào là được.

Nhưng như vậy thà không vào Ma Đồ còn hơn, biết đập bao nhiêu ma kim mới chết được một tên Cao cấp đây.

Chưa kể đến số Cao cấp Ma giả ngắm vào hắn lần này chắc cũng không ít đâu.
Tiểu Mỹ tỷ.
Dạ Trần khẽ lên tiếng hỏi.
Có chuyện gì sao? Tiểu Mỹ nén cười, nhìn hắn nghiêm túc nói.
Đập bao nhiêu ma kim mới chết được một tên Cao cấp?
Dạ Trần tay vuốt cằm, nhìn lên trần nhà khẽ hỏi đối phương.
...!Nghe hắn nói mà mí mắt nàng giật giật.
Tên này định đập nồi dìm thuyền sao? Nàng có chút sợ hãi thầm nghĩ.
Tỷ không rõ sao?
Dạ Trần thấy vậy không khỏi thở dài.
Thực chất có hai người có thể giúp ngươi chuyện này!
Đối diện, Tiểu Mỹ đột nhiên lên tiếng.
Ma Đồ xuất hiện đã làm Giới thành loạn thành một mảnh, không thể để cho tên Dạ Ma này chơi yêu thiêu thân tiếp được.

Dồn hắn vào đường cùng, đến khi đó hắn đồng quy vô tận với đám người bên trong luôn thì khổ.


Giới thành cũng gặp hoạ lớn.
Nàng tin chắc phán đoán của mình, vì trong hai trận đánh với Tuyên gia.

Tin tức truyền về đều có một thứ giống nhau liên tục xuất hiện chính là Bạo Đạn, thứ vô cùng nguy hiểm này.
Nàng không tin, trong người tên Dạ Ma này không còn thứ đó nữa.

Có khi còn nhiều là đằng khác.
— QUẢNG CÁO —
Mà ở bên trong Ma Đồ Sơn Động lại là không gian khép kín, khắp nơi đều là vách đá hiểm trở.

Hắn và Tuyên gia lại có thù oán, đến khi đó đám Cao cấp Ma giả của Tuyên gia ép hắn vào đường cùng, hắn ôm Bạo Đạn nổ tung cùng đám người thì sao đây? Giới thành cũng sẽ vì đó mà thực lực giảm sút, ma thú lại nhân cơ hội tiến công thì nguy cơ bị đồ thành phải tăng lên mấy phần.
Nàng không thể không nghĩ đến trường hợp này, nàng cũng có trách nhiệm bên thân phải ngăn cản uy hiếp có thể xảy ra với Giới thành.
Hai người nào?
Dạ Trần không quan tâm nàng ta đang nghĩ gì, hắn vội lên tiếng dò hỏi.
Cơ hội xuất hiện ở trước mắt, tất nhiên không thể bỏ qua.

Cho dù tỉ lệ thành công không cao cũng phải thử.

Vì không thử thì không bao giờ biết được nó có thành hay không!
Tiểu Mỹ nhíu mày suy ngẫm không vội đáp lại đối phương.
Nàng có chút băn khoăn trong lòng không biết lên cho người trước mắt biết hay không? Khả năng hắn gây ra chuyện cho dù vào được Ma Tư Các cũng không giảm được bao nhiêu.
Đôi diện, Dạ Trần rất thích thời không là phiền đối phương.
Ta muốn ngươi hứa với ta một điều.

Ngươi không đáp ứng, ta sẽ không tiết lộ!
Tiểu Mỹ cắn răng, thầm quyết tâm lên tiếng.
Tỷ nói trước đi.
Dạ Trần có chút cảnh giác nhìn đối phương.
Mặc dù hắn muốn vào Ma Tư Các thật nhưng cũng không nhất thiết sống chết phải đi vào.

Nên phải xem xét thật kĩ điều kiện của đối phương trước đã.

Vội càng đáp ứng bị đối phương hố cho một hố lớn thì lại khổ..