Nguyên Tố Đại Lục

Chương 142: 142: Tầng Hai






Thật là...Chả ai hiểu gì về nghệ thuật cả!
Đi trên đường, Dạ Trần thở dài không thôi.
Sau khi bị hai người kia gõ đầu, uy hiếp nhắc nhở, bắt quỳ sám hối cả một ngày thì đột nhiên thông báo mới của Diệt Ma Hội truyền tới.

Có chút thay đổi, Ba ngày sau Ma Đồ Sơn Động sẽ được mở ra, lí do gì Diệt Ma Hội không nhắc đến, nhưng thời gian cho hắn đã không còn nhiều.

Hắn vô cùng bất đắc dĩ phải lẩn trốn ra ngoài, đi tìm kiếm át chủ bài mới, dù sao Ma Đồ cũng không phải là nơi dễ nhai đối với một Trung giai Ma giả.

Còn về sau này ra sao...!để sau hẵng tính đi.
Dạ Trần...!chàng mà dám quay về...!sẽ biết tay ta!
Thanh âm uy hiếp kèm theo chút hậm hực của Lân Diễm không ngừng truyền ra.
Ở xa, Dạ Trần tâm đột nhiên giật thót một cái.
Xoạt xoạt...!Hắn vội quay đầu nhìn lại, đôi mắt không ngừng đánh giá xung quanh.
Hay là trở về.

Để Diễm Nhi tức giận thì...!khổ à! Dạ Trần có chút sợ hãi thầm nghĩ.
Vừa nãy thôi, hắn cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy qua sống lưng.

Điều này làm cho hắn kinh hãi không nhẹ, còn tưởng ai đến giết mình đây.
Kệ đi.

Quay đầu là bờ nhưng...!phải nhìn bờ bên kia là ai đang chờ mình à!
Dạ Trầm vội lắc đầu, bước chân cũng theo đó nhanh hơn.
......
Diệt Ma Hội.
Một thân ảnh khoác áo choàng vội vã đi vào.
Tiểu Mỹ tỷ có đây không? Tiếng nói ồm ồm từ thân ảnh phát ra.
Hình tượng đó không phải ai khác chính là Dạ Trần, trong thân phận Dạ Ma.
Là hắn?
Ở đằng xa, có người nhìn chằm chằm vào Dạ Trần khẽ lên tiếng.

Hắn đến đây làm gì? Mỗi nơi hắn đi qua, đều để lại vô số phiền phức! Có người cảm thán lên tiếng.

Trong giọng nói cũng có chút sợ hãi.
Tiểu Mỹ ở trên tầng hai, ngươi lên đó tìm nàng đi!
Một Giám sát viên ở gần đó vội lên tiếng.
Nàng cũng nhận ra người hỏi là ai, tự nhiên không dám phớt lờ.
Chút nữa thì ta quên!
Nghe người ta nói vậy, Dạ Trần mới chợt nhớ ra.
Bọn họ đã lên được Kim cấp Diệt Ma Giả, tự nhiên Tiểu Mỹ cũng phải nước lên thì thuyền lên được tăng chức lên tầng trên rồi.
Đa tạ!
Dạ Trần nhìn thân ảnh vừa nhắc nhở mình khẽ nói.
Không có gì! Đối phương nghe hắn nói vậy kinh ngạc, vội lên tiếng đáp lại.
Còn có chuyện gì sao? — QUẢNG CÁO —
Thấy đối phương vẫn còn chưa rời đi, Giám Sát Viên đó không khỏi nghi hoặc khẽ lên tiếng hỏi hắn.
Không có gì.

Chỉ là ta có quen một người ở đó.

Sao không thấy rồi?
Dạ Trần lắc đầu, giơ tay lên chỉ vào chỗ bên cạnh Tiểu Mỹ từng ở đây làm việc.
Là Vân Anh sao? Đối phương nhíu mày có chút không chắc hỏi lại.
Nếu là cô ta thì đã sớm rời đu rồi! Đối phương nói tiếp.
Cũng nhờ đối phương rời đi mà nàng mới được nhận vào Diệt Ma Hội.

Nhớ đến chuyện này, nàng không khỏi sợ hãi thầm liếc nhìn Dạ Ma, người vừa lên tiếng là quen biết với đối phương.
Vậy sao!
Dạ Trần cũng không quan tâm lắm đáp lại.
Hắn chỉ là có chút hiếu kì mà thôi.

Dù sao Diệt Ma Hội cũng là thế lực lớn toạ trấn một phương, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người muốn tham gia, cạnh tranh bên trong tự nhiên vô cùng gay gắt, không có năng lực bị loại bỏ cũng là chuyện bình thường.

Đã bước lên trên con đường Ma giả thì phải biết chấp nhận số phận.

Nghịch cảnh có thể trùng sinh hay không, thì phải dựa vào bản thân mỗi người.
Dạ Trần cũng không hỏi nhiều nữa liền tiến lên tầng hai.
Phù! Người phía sau thấy vậy thầm thở phào một hơi...
Đây là tầng hai sao?
Nhìn quang cảnh xung quanh hào nhoáng hơn rất nhiều tầng bên dưới, Dạ Trần thầm cảm thán.
Không chỉ ai nấy ai đó khi tức toả ra mạnh mẽ, mà các đồ vật dù chỉ nhỏ nhất cũng phải hơn hai cấp bậc đổ lên so với đồ dùng tầng dưới.
Đây là ưu đãi giữa các cấp bậc của Diệt Ma Hội sao?
Dạ Trần mỉm cười trong mũ áo đã che đi khuôn mặt hắn.
Là ma mới kìa!
Từ xa, một thân ảnh cười gằn nhìn Dạ Trần vội nói với đồng bạn ngồi xung quanh.
Vẻ ngơ ngác kia, đích thị rồi!
Ngươi bên cạnh đánh giá Dạ Trần một lúc rồi gật đầu.
Chúng ta cũng đang khó khăn.

Nên kiếm người ta nhờ vả một chút không nhỉ? Có người cười xấu xa lên tiếng nhắc nhở.
Vậy thì nhanh lên.

Nhìn đám người xung quanh chúng ta kìa?
Một người khuôn mặt lạnh băng gần đó thầm liếc nhìn đám người đang rục rịch thầm nói.
Lên trước ăn phần lớn nhất!
Lần trước bị đám Lôi lang cướp tay trên, lần này không thể để mất.
Đi thôi!
Đám người đứng lên, chầm chậm rời khỏi chỗ ngồi, đôi mắt sắc bén hướng đến phía cầu thang.

— QUẢNG CÁO —
Chúng ta không lên sao? Đám người mới lên thường là dê béo nha! Cách đó không xa, một thân ảnh có chút vội vã nhìn người ngồi ung dung như đang xem chuyện vui bên cạnh.
Đối phương có chút khó chịu, không thèm lên tiếng trả lời.

Đội trưởng không thể để đám Bạo Viêm kia được như ý nguyện.

Chúng ta lần trước tổn thất cũng có một phần công lao từ phía bọn hắn đó.

Cũng có người lên tiếng bất bình.
Đúng vậy đội trưởng.

Cho dù không ăn được, cũng phải đập nồi dìm thuyền.

Đám người xung quanh cũng lao nhao vội lên tiếng nhắc nhở đối phương.
Vậy các ngươi lên đi.

Đối phương nhíu mày, khẽ liếc nhìn đám người nói.
Cái này? Mọi người hai mắt run run nhìn nhau.
Ta cho phép.

Người trước cười nói.
Được.

Mọi người lên.
Đối diện, Dạ Trần gặp chút khó khăn.
Tiểu Mỹ tỷ ở đâu đây?
Nơi này nhìn thoạt lớn hơn tầng một nhiều nha, giờ biết tìm tỷ ấy ở đâu đây.

Hắn trong chuyện đi tìm người rất là kém, lại không rõ bố cục phân chia khu vực làm việc ở đây, thật là một chuyện phiền toái không nhỏ.

Không lẽ lại dùng chiêu cũ hồi ở Diễn Võ Trường?
Nhưng nơi này không giống nơi cũ, là hang ổ chính thống nha.
Tiểu tử tránh ra! Một giọng nói khó chịu truyền đến.
Trước mắt Dạ Trần, một đám thân ảnh hung thân ác sát có vẻ gặp chuyện gì đó không vui tiến đến.
...! Dạ Trần đang chăm chú suy ngẫm lại gặp đám người ngang nhiên chạy ra làm phiền, có chút nghi hoặc cùng khó chịu liếc mắt lên nhìn.
Đám người này có vẻ...!hướng vào hắn mà đến à.

Cảm nhận Thiên Sinh Thể Chất mang lại chắc không sai đâu.
Hoá ra là vậy!

Nhìn ý cười dày đặc trong mắt đám người đang tỏ ra giận giữ vô cùng này, Dạ Trần hiểu ý khoé miệng khẽ nhếch.
Còn dám nhìn?
Giọng nói tức giận phát ra, kèm với đó là một cú đấm đánh tới.
Rác rưởi! Dạ Trần không đặt vào mắt, lòng bàn tay hướng ra.
Ám chi lực theo đó toả ra, dũng mãnh như nước thuỷ triều xuyên thẳng qua thân thể đối phương.
Phập...!Khói bụi trắng đục bốc lên.
Phụt...
Một ngụm máu tươi phun ra, thân thể đối phương như quả bóng xì hơi bay ra đằng sau.
Bịch...!
A a a...
Tiếng kêu thảm thiết từ phía trước truyền lại.

— QUẢNG CÁO —
Dạ Trần ung dung bình tĩnh tiến lên phía trước.
Ngươi là ai?
Đám người theo sau người kia mặt đỏ bừng căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi nhưng trong con mắt ai nấy cũng xuất hiện sự e dè không dám bước lên dù chỉ một bước.
Bổn toạ Dạ Ma.
Dạ Trần không dừng lại nhưng thanh âm khinh thường truyền lại.
Dám chơi chiêu ma cũ bắt nạt ma mới với hắn, đúng là không biết sống chết.

Trước khi muốn đụng đến ai đó thì phải tìm hiểu kĩ, người đó là ai?
Dạ Trần liếc mắt nhìn đám người xung quanh đang nhìn hắn với ánh mắt hình mũi tên.
Đám người ở phía sau bị hắn nhìn có chút lạnh gáy vội lùi ra sau.
Đội trưởng...!sao ngươi không nhắc chúng ta.

Đám người vừa đi lên có chút oán hận lén lút nhìn người ngồi xem kịch vui đằng sau.
Đối phương nhận ra chỉ mỉm cười đáp lại như đang nói:
Các ngươi cứ lên tiếp, ta không ngăn cản đâu.

Yên tâm!
Ngươi biết chúng ta là ai không? Có người thẹn quá hoá giận bước lên phía trước chỉ tay vào Dạ Trần hét to.
Tinh...!Lưỡi kiếm sắc lạnh phản chiếu hàn quang lạnh thấu xương xuất hiện trong tay Dạ Trần.
Ta chỉ biết, Diêm Vương đang điểm tên các ngươi!.