Phong gia tạm thời.
Tiểu Mỹ tỷ lâu rồi không gặp! Dạ Trần nhìn thân ảnh đứng trước đại môn Phong gia vội vẫy tay lên tiếng chào hỏi.
Tiểu Mỹ nghe thấy ai đó gọi mình liền xoay người lại nhìn xem.
Là các ngươi sao?
Nhìn đám người trước mắt, Tiểu Mỹ không khỏi vui mừng.
Không phải bọn ta thì còn ai vào đây nữa chứ? Dạ Trần vội tiến lên cười nói.
Mà Ngũ Kiếm đâu? Sao không đi cùng mọi người.
Tiểu Mỹ liếc nhìn đám người có chút nghi hoặc hỏi kẻ đầu têu kia.
Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Đệ đã cho người đưa hắn về rồi!
Nghe đối phương hỏi đến chuyện này, Dạ Trần ngao ngán thở dài.
Theo kế hoạch ban đầu của hắn chỉ là nhân cơ hội kiếm chút ít tài nguyên mà thôi, nhân tiện nâng cao danh tiếng của Dạ Lân Linh đội, để nhiều người biết đến.
Không ngờ rằng chuyện sắp thành công mỹ mãn lại có một con sói hoang giết ra, làm đảo loạn kế hoạch hết cả lên.
Thật là xui xẻo.
Nếu đám người Đại gia tộc biết ý nghĩ này của Dạ Trần nhất định nộ khí xung thiên, nhảy cẫng lên.
Đích thân gia chủ mỗi nhà sẽ đến tận nơi này để tự tay bóp chết hắn ta.
Mọi người vào trong trước đi.
Nơi này không tiện nói chuyện.
Tiểu Mỹ nhìn xung quanh một chút liền nói với mọi người.
Bên trong sửa xong rồi sao? Dạ Trần nghi hoặc hỏi Tiểu Mỹ.
Lời Tiểu Mỹ như đang nói, bên trong đống đổ nát kia đã có chỗ dừng chân rồi.
Nghĩ đến đây Dạ Trần không khỏi lén lút liếc nhìn Lân Diễm bên cạnh.
Chỉ cần ngươi có nhiều ma kim, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Tiểu mỹ liếc nhìn đám người một vòng cười nói.
Dạ Trần trả thù lao hậu hĩnh còn hơn đám người kia làm nhiệm vụ ở Diệt Ma Hội cả một ngày, đã vậy còn có phong hiểm bị Ma thú giết ngược lại.
Cơ hội tốt như vậy, cớ sao họ dám bỏ lỡ, tất nhiên là vội gật đầu đồng ý đến làm việc cho hắn.
Chỉ cần Dạ Trần có đủ ma kim trả cho họ là được.
Nếu như thiếu ma kim, tỷ cứ đến tìm Lân Diễm là được.
Dạ Trần khẽ nói thầm với Tiểu Mỹ bên cạnh.
Nàng ấy có rất nhiều.
Dạ Trần bổ xong thêm một câu.
Ta hiểu rồi! Đối phương nhẹ gật đầu đáp lại.
Hai người kia đang nói gì vậy?
Lân Diễm nghi hoặc nhìn hai người lén lút ở phía trước đang nói gì đó, nàng nhíu mày quay sang hỏi Linh Lung, người rất am hiểu chuyện này.
— QUẢNG CÁO —
Diễm Nhi của ta rất muốn biết!
Linh Lung liếc đôi mắt gian xảo nhìn Lân Diễm cười tươi nói.
Ánh mắt của ngươi như vậy...!là có ý gì? Cẩn thận ta chém ngươi đó.
Lân Diễm lên tiếng uy hiếp đối phương.
...!Tứ Du ở một bên thấy vậy thở dài lắc đầu.
Công tử có chuyện gì sao? Khả Nhi không hiểu vội lên tiếng hỏi.
Không có gì.
Chỉ là có chút không biết phải làm sao mà thôi.
Tứ Du nhìn Khả Nhi có chút mệt mỏi lên tiếng.
Sẽ có cơ hội thôi.
Người đừng nản lòng!
Khả Nhi thấy công tử nhà mình như vậy chán trường, vội lên tiếng khuyên nhủ.
Hi vọng là vậy.
Tứ Du ánh mắt chăm chú nhìn thân ảnh phía trước khẽ nói.
Bóng lưng Dạ Trần hiện lên trong mắt hắn ta.
Trong đôi mắt đó tràn ngập sự bất đắc dĩ.
Người cũng có thể trực tiếp ra tay à! Khả Nhi khẽ nói thầm bên tai Tứ Du.
Không nghĩ đến nhanh như vậy nha.
Tiếng nói kinh ngạc của Dạ Trần vọng lại.
Trước mắt mọi người, một căn nhà to lớn lộng lẫy xuất hiện.
Trước cửa ra vào, hai chiếc cột trụ to lớn làm từ Hắc Ma Tinh một loại đá quý hiếm vô hình toả ra Ám chi lực hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Xung quanh những bức tường là một dãy cửa sổ, rất thích hợp cho nhiều người ở đây sinh sống, cũng đúng với ý định ban đầu của Dạ Trần.
Chưa kể đến vẫn còn một loạt khu vực còn đang xây dựng dang giở ở bên cạnh nữa.
Tất cả đều được làm từng bước tỉ mỉ, ngay cả sàn nhà cũng được làm từ những nguyên liệu tốt ở Giới thành.
Đây mới chỉ là tầng một mà thôi.
Theo như dự tính ban đầu còn bốn tầng nữa mới hoàn thiện, mỗi một tầng đều có Trận pháp dịch chuyển lên trên.
Tầng hai trở đi sẽ là nơi ở của các thành viên chủ chốt trong đội.
Tầng ba sẽ được xây lên làm nơi họp bàn kế hoạch.
Tầng bốn sẽ là của ngươi, đội trưởng Dạ Lân Linh.
Còn tầng năm ngươi định làm gì, Dạ Trần?
Tiểu Mỹ khẽ nói với mọi người ở bên cạnh, cũng nghi hoặc hỏi Dạ Trần.
Vì hắn không nói cho nàng biết rốt cuộc hắn định làm gì ở tầng cao nhất.
Sau này mọi người sẽ biết.
Dạ Trần nhìn mọi người cười nói.
Giả thần giả quỷ.
Linh Lung liếc mắt nhìn đối phương khinh bỉ nói.
Dạ Trần nghe thấy vậy vội quay sang một bên, hắn đâu rảnh quan tâm đến người độc miệng cầu bại này.
Vẫn là Linh Lung ngươi lợi hại.
Tiểu Mỹ giơ ngón cái cho tiểu cô nương dễ làm người ta yêu thương, dễ làm người ta căm hận, phải nuốt ngược nước mặt vào trong tim ngay trước mắt.
Xem ra vẫn chưa thể tuyển thành viên vào đội được rồi.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Dạ Trần suy nghĩ một lúc liền lên tiếng cảm thán.
Hắn định nhanh chóng mở rộng thành viên Dạ Lân Linh đội, như vậy mới có thể hoàn thành được bước đầu tiên ổn định được thế cục ở Giới thành.
Dù sao Cường long không đánh lại địa đầu xà nhiều người sẽ làm được nhiều việc, cũng làm cho người khác phải kiêng dè khi nhìn vào.
— QUẢNG CÁO —
Tiểu Mỹ tỷ trước mắt dốc hết sức lực hoàn thành chuyện ở đây.
Còn những chuyện khác không cần lo lắng.
Dạ Trần nhíu mày nhìn Tiểu Mỹ khẽ nói.
Được.
Tiểu Mỹ gật đầu.
Nhưng có một vấn đề...!Nàng có chút do dự lên tiếng.
Tỷ cứ nói à! Dạ Trần cười đáp.
Chính là chuyện liên quan đến Trận pháp Siêu cấp của Phong gia ngày trước để lại.
Tiểu Mỹ nhăn mày nhăn mặt nói.
Trận pháp Siêu cấp?
Nghe nàng nói vậy, Dạ Trần kinh ngạc không thôi.
Mà nghĩ lại, hắn cảm thấy là thế mới đúng.
Phong gia rời đi cũng không thể mang đi Trận pháp đã nhiều năm gắn liền với nơi này đi được.
Không thể sử dụng được sao? Dạ Trần hỏi ngược lại thân ảnh xinh đẹp phía trước.
Không sai.
Đối phương buồn bã gật gù.
Mặc dù không phải là Ma trận phức tạp khó hiểu.
Nhưng Trận pháp Phong gia xây lên cũng thuộc dạng Siêu cấp, nói về uy lực hay trình độ thực sự cũng không kém Ma trận là bao.
Tiểu Mỹ nhìn đám người không hiểu trước mắt lên tiếng giải thích.
Phong gia không để lại cách dùng sao? Theo ta cứ truyền ma lực vào là được à! Linh Lung lên tiếng nói với đám người đang vắt óc suy nghĩ.
Tỷ đã thử qua, không hữu dụng! Tiểu Mỹ bất mãn vô cùng nhìn lên bầu trời trong xanh thở dài một hơi lên tiếng.
Đây cũng là một phần thiếu xót của nàng.
Nàng cũng quên béng mất chuyện này không hỏi kĩ họ cách sử dụng, chỉ chú tâm trong việc tìm chủ nhân mới cho nơi này mà thôi.
Trước kia nàng cũng nghĩ qua chỉ cần vận dụng ma lực truyền vào là xong.
Ai ngờ bây giờ dùng thử lại không có hiệu quả cơ chứ.
Chuyện dễ lại biến thành chuyện phức tạp, thật là xui xẻo.
Để ta xem thử, có khi ta có cách đó.
Tứ Du ở một bên im lặng một lúc liền lên tiếng nói với đám người.
Tứ Du ngươi am hiểu về Trận pháp? Linh Lung kinh ngạc lên tiếng.
Xem như vậy đi.
Tứ Du biểu tình phức tạp nói với nàng.
...!Đối diện, Linh Lung ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Ngươi...!làm gì vậy? Ánh nhìn của Linh Lung làm Tứ Du đứng đối diện ngại ngùng không thôi.
Ta nghĩ chỉ là...
Bốp...
— QUẢNG CÁO —
Ai ui...!Tên đội trưởng đáng chết này, sao ngươi tự nhiên lại đánh người ta!
Linh Lung hai tay vội xoa xoa lấy cái đầu nhỏ của mình, nàng không hỏi tức giận nhìn tên đánh lén nàng kia.
Ngươi ánh mắt như sói đói nhìn người ta như vậy là có ý gì?
Ngươi không sợ doạ chạy người ta đi luôn sao?
Dạ Trần lên tiếng nhắc nhở đối phương.
Cho dù vậy, ngươi đánh ta cũng phải hỏi ý kiến của ta trước à! Linh Lung hậm hực lên tiếng hỏi hắn.
Ta nói, ngươi đồng ý cho ta đánh sao? Dạ Trần hỏi ngược lại.
Linh Lung nghe vậy thẳng thừng đáp luôn: Tất nhiên là không?
Vậy ta hỏi làm gì cho mệt!
Dạ Trần vô sỉ đáp lại.
Ngươi...! đồ đáng ghét.
Ăn ta một đấm! Linh Lung nghe vậy tức xì khói, nàng vội giơ nắm đấm lên lao thẳng về phía tên đang cong mông lên chạy thục mạng kia.
Tứ Du huynh đệ làm phiền ngươi rồi! Thanh âm nhờ vả của Dạ Trần truyền lại..