Nguyên Tố Đại Lục

Chương 121: 121: Thuật Và Pháp






Thiên Lão người gì dù cũng là bậc tiền bối đức cao vọng trọng.

Không thể làm thế này với ta được.
Tuyên Úc không phục hét lớn.
Thiên Lão là ma giả đỉnh cao của Giới thành.

Vậy mà lại ra tay với một tiểu bối như hắn, hắn cho dù chết cũng không phục.
Bốp...!Dạ Trần một đấm đánh tới.
Mười hơi thở đã qua.

Lắm chuyện này.

Dạ Trần đánh xong mới nói.
A a a...!Tên khốn.

Tuyên Úc ánh mắt cay độc liếc nhìn kẻ ăn hôi trước mắt.
Tuyên gia ta sẽ không tha cho ngươi.

Hắn đằng đằng sát khí uy hiếp Dạ Trần.
Ngươi không tưởng tượng được Tuyên...
Vụt...!BỘP...!Một chiếc gậy làm từ tinh thiết cứng rắn đập tới.
...!Tuyên Úc hoa mắt chóng mắt, hắn nhìn thấy rất nhiều ngôi sao đang xoay xung quanh hắn.
Ta là...!Tuyên gia...!nhất định sẽ....!Ưm ưm...
Hắn còn chưa nói hết câu, Linh Lung đã nhét một tấm vải thô vào chiếc miệng tím ngắt của hắn.
Đóng cửa...!đánh chó.

Linh Lung hưng phấn bừng bừng thét to.
Leng keng leng keng...
Nàng hai tay không biết từ đâu lấy ra một đống gậy to bằng cổ tay bóng loáng tinh quang đưa cho từng người một.
He he...!Nàng mỉm cười tà ác nhìn thân ảnh phía trước.
Đội trưởng...!nhường ngươi trước đó.

Linh Lung ánh mắt loé tinh quang khẽ nói.
Binh...!bốp...!cốp...
Ba bốn thân ảnh như sói lao vào bầy dê, mỗi người một gậy giơ cao quá đầu mà đập thẳng tay xuống dưới.
A a a...!Thiên Lão thả...!A a a...
Thiên Lão đằng xa ngoảnh mặt làm ngơ, lão còn cố ý hạ thấp Tuyên Nghi xuống cho đám người Dạ Trần dễ hành động.
Chỉ là một Cao cấp Ma giả mà thôi.

Lão còn chưa đặt ở trong lòng.
Đám người kia chắc cũng sắp tới rồi.


Thiên Lão nhíu mày thầm nói.
......
Ực...! Mặc dù đám người ở bên ngoài không nhìn rõ cảnh tượng bên trong màn chắn do Thiên Lão tạo lên, nhưng hình ảnh phản chiếu ba bốn người cầm hung khí thô to lao vào đánh một người mờ ảo hiện lên, bọn họ hai mắt vẫn còn nhìn rõ.
Quá đáng sợ đi.

Tuyên Úc lần này thảm! Có người sợ hãi thầm hô.

— QUẢNG CÁO —
Các này còn chưa chắc.

Tuyên Úc dù sao cũng là người của Tuyên gia.

Tuyên gia từ trước đến nay luôn cường thế nhất định sẽ không để yên cho chuyện này.

Một người khác nhìn nhận theo hướng khác khẽ nói với mọi người kế bên.
Ngừng tay cho ta.

Hắn vừa nói dứt lời, một giọng nói tràn ngập không kém lửa giận như Thiên Lão lúc nãy mới ra mặt là bao.
Đây là...
Người còn chưa đến nhưng ma lực đã đến.
Ầm...!Một nguồn sức mạnh thông thiên hoán địa đánh xuống màn chắn ma lực trước cửa Diệt Ma Hội.
Cá lớn cuối cùng cũng hiện thân.

Thiên Lão ở bên trong cười nói.
Mọi người cũng dừng tay đi.

Thiên Lão xoay mình nói với đám người Dạ Trần đang hết sức say mê bên kia.
Được rồi.

Như vậy là đủ rồi.
Tha cho hắn đi, không hắn lại kêu với người khác.

Bảo chúng ta ỷ đông người chịu thiệt, đi chấp một mình hắn như vậy thì xấu thanh danh Dạ Lân Linh mất.
Dạ Trần vội đứng ra can ngăn mọi người đã đánh đến đỏ cả mắt.
Leng keng...!Linh Lung vứt gậy trong tay đi.
Đúng vậy.

Ta thế nhưng luôn công tư phân minh, không bao giờ làm chuyện thất đức như thế.

Nàng gật nhẹ đầu cao ngạo nói.

Ta ghét nhất là loại người như vậy.

Tứ Du xấu hổ đỏ mặt vội lên tiếng.
Hắn vội ném gậy sắt trong tay ra thật xa.
Ừm...!Lân Diễm không nói gì nhưng gật đầu coi như đồng ý.
Khả Nhi ngược lại vội chạy ra đằng sau công tử nhà mình mà dấu mặt đi.
Đi cùng với đám người không nói lí này.

Ngại chết Khả Nhi mất.

Nàng mặt đỏ tía tai thầm nghĩ.
Sư phụ...!Giờ nên làm gì hắn ta à.

Dạ Trần gãi đầu chỉ vào tên mặt heo trước mắt nói.
Bụp...!Dạ Trần tiện chân sút hắn một cước.
Tuyên Úc trợn ngược mắt nhìn lại hắn.
Ây...!xin lỗi.

Ta ngứa chân.

Hì hì...!thông cảm nha.

Dạ Trần rụt rè nói với đối phương.
Bụp...
Ự...
Tên khốn...!nhà..

Phụt.

Tuyên Úc mặt trắng nháy mắt chuyển thành đỏ, hắn phun ra một ngụm máu tươi ngất luôn tại chỗ.
— QUẢNG CÁO —
Tinh thần thật là kém...!Dạ Trần thấy vậy khịt mũi coi thường.
Cứ để cho vi sư là được.

Thiên Lão nhìn đám người Dạ Trần khẽ nói một câu cho đám người khỏi cần lo.
Cạch...!Tiếng nứt vỡ vang lên.
Dạ Trần nghe thấy không khỏi giật mình.
Thiên Lão ngước nhìn lên bên trên, thấy màn chắn mình tạo ra đã nứt vỡ không khỏi cười nói: Lão già này làm ta chờ đến mỏi cả lưng à!
Sư phụ đối phương là? Dạ Trần nghi hoặc lên tiếng hỏi.

Đám người bên cạnh hắn cũng chăm chú lắng nghe.
Tuyên Hằng lão tổ Tuyên gia, cũng là người mạnh nhất ở Tuyên gia.

Thiên Lão có vẻ không quan tâm lắm lên tiếng.
Đã đồ đệ hỏi, người làm sư phụ như lão phải lên tiếng trả lời thôi.

Như vậy mới làm tròn bổn phận của một người làm sư.
Kệ lão ta đi.

Dù sao hôm này ta cũng có điều muốn nói cho con.

Đã sẵn thiên thời địa lợi chi bằng ở luôn đây, chúng ta nói luôn đi.

Thiên Lão nhìn thân ảnh rách rưới trước mắt khẽ nói.
Như vậy...!được không, sư phụ? Dạ Trần nhìn lên trời cao không khỏi băn khoăn lên tiếng.
Lỡ như màn chắn ma lực bị phá, ma lực dư thừa của đối phương oanh tạc bừa bãi xuống bên dưới thì khổ.
Không cần lo lắng.

Ta không muốn, lão ta đừng hòng phá được.

Thiên Lão hào khí ngất trời nói.
Thiên Lão khẽ hất nhẹ tay, thân ảnh Tuyên Úc lại một lần nữa bị điều khiển bay lên cao.
Sau này coi đạt đến trình độ của ta.

Cũng có thể làm như vậy.
Dễ dàng điều khiển kẻ thực lực yếu hơn mình.

Thiên Lão liếc nhìn Dạ Trần đang hai mắt toả sáng nhìn kĩ từng động tác của mình.
Nhớ kĩ dục tốc bất đạt.

Tu luyện cũng là như vậy, không cần gấp gáp.

Thiên Lão lên tiếng nhắc nhở.
Rõ...!Đám người Dạ Trần chăm chú lắng nghe không dám bỏ sót.
Thân ảnh Tuyên Úc cũng theo đó đính lên trên màn chắn.

Nhìn vào, cả hai như dính liền vào nhau.
Như vậy là tốt rồi.

Lão già kia cũng sẽ không dám làm bậy.

Thiên Lão nhìn kiệt tác của mình tấm tắc lên tiếng đánh giá.
...!Dạ Trần đứng đối diện ngơ ngác, không tự chủ gật đầu.
Đúng là sư phụ của đồ đệ.

Dạ Trần thầm cảm thán thế giới này thật là nhỏ.
Nguyên Tố Đại Lục cũng chỉ là một phần nhỏ của Nguyên Tố Thế Giới mà thôi.
Hai người này...!Tứ Du không ngừng đánh giá hai người trong tầm mắt là Thiên Lão và Dạ Trần.

Đôi sư đồ này mà đi cùng nhau.

Nguyên Tố Đại Lục không phải là loạn.

Hắn cả kinh thầm nghĩ.

— QUẢNG CÁO —
Được rồi không quan tâm đến chuyện này nữa.

Các ngươi cũng ngồi xuống luôn đi.
Thiên Lão không quan tâm, đôi mắt lão khẽ nhìn đám người Lân Diễm bên cạnh Dạ Trần.
Đám vãn bối cũng được? Linh Lung có chút không dám tin hỏi lại.
Linh Lung, Tứ Du bên cạnh cũng mở to mắt ra xem.

Ngược lại, Khả Nhi bên cạnh có vẻ không quan tâm lắm.
Không phải là định nói với một mình Dạ Trần thôi sao.
Các ngươi cũng là bằng hữu của đồ đệ của lão phu.

Lão phu giúp các ngươi cũng là chuyện lên làm.

Thiên Lão cũng không bận tâm lắm liền cười nói.
Đừng nói, nghe ta là được.

Thiên Lão thần tình trở lên nghiêm túc.
Đám người Dạ Trần thấy vậy cũng vội im lặng lắng nghe.
Mặc dù chỗ này có chút không tiện nhưng được hiểu thêm kiến thức về Ma giả không còn gì tốt hơn.
Các ngươi hiểu thế nào về Thuật và Pháp.

Thiên Lão trầm giọng lên tiếng hỏi mọi người.
Cái này...!Linh Lung có chút bó tay.
Không phải đều là cùng dùng để chiến đấu sao? Linh Lung khẽ trả lời.
Nhiều ma giả trên đời cũng đều có câu trả lời giống như ngươi.

Thiên Lão lắc đầu khẽ nói.
Vậy...!không đúng sao, tiền bối.

Linh Lung e dè hỏi lại.
Thiên Lão đối diện không trả lời chỉ liếc mắt nhìn xung quanh.
Vãn bối cũng giống Linh Lung cũng cho là như vậy.

Chỉ là Thuật và Pháp có chút khác nhau.

Tứ Du nhíu mày suy ngẫm một lúc mới lên tiếng trả lời.
...!Lân Diễm một bên mặc dù không hiểu họ nói gì nhưng xung gật đầu đồng ý.
Nàng thật là? Dạ Trần lắc đầu, bó tay nhìn cô nương ngốc này.
Đối diện, Thiên Lão nghe Tứ Du nói không khỏi kinh ngạc, lão khẽ cười một tiếng hỏi lại hắn: Vậy theo ý của tiểu tử ngươi là gì?.