Khốn kiếp.
Chậm mất rồi!
Tuyên Úc thấy chưởng pháp của mình bị tiếng nói của đối phương làm cho tan biến không khỏi thở dài một hơi tiếc hận.
Người đó đã xuất hiện thì ở trong Giới thành này, chắc cũng chẳng có người nào dám đụng đến tên Dạ Ma kia nữa.
Tuyên Úc sinh ra thối ý.
Hắn vội quay người ra đằng sau.
Muốn đi...!đâu dễ như vậy.
...!Nghe thấy tiếng nói lảng vảng bên tai mình, Tuyên Úc trong lòng thầm run.
Cạch.
Hắn cắn chặt răng, ma lực hiện quanh.
Hừ...!Ngươi chạy được sao.
Tuyên Úc còn chưa kịp làm gì, tiếng nói như thiên uy đó đã lại vang lên lần nữa.
Bụp...! Không gian xung quanh hắn như bị thứ gì đè nén, ma lực quanh thân Tuyên Úc cũng bị một chưởng lực vô hình đập xuống làm nháy mắt tiêu tan.
Ầm...!Thân thể hắn áp sát với mặt đất đã nứt vỡ một mảng lớn.
Phụt...!Tuyên Úc mặt đỏ bừng, phun ra một ngụm máu tươi.
Ở xa, Linh Lung thấy kẻ địch của mình chớp mắt thành ra như vậy liền vội đứng dậy, khuôn mặt rạng ngời hét to: Xem người còn ngông cuồng được nữa không? Ha ha ha...
Đúng là ác nhân...
Rồi rồi.
Linh Lung giúp đội trưởng đáng thương của ngươi hồi phục à! Dạ Trần vô cùng buồn phiền lên tiếng.
Bằng hữu của nàng ta còn đang nằm mệt chết ở đây.
Nàng ta lại không quan tâm, lại đi quan tâm kẻ địch.
Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà.
Hi hi...!Ta quên! Linh Lung cười ngại ngùng đáp lại.
Nàng mau chóng sử dụng ma pháp Quang hệ giúp Dạ Trần hồi phục lại chút sức lực.
Đồ đệ của ta..
không sao chứ! Một giọng nói hoà ái mang theo lo lắng truyền vào tai đám người Dạ Trần.
Ai? Đám người Lân Diễm, Linh Lung, Tứ Du giật mình không nhẹ vội lên tiếng.
Đôi mắt họ nhanh nhạy khẽ liếc nhìn nơi phát ra thanh âm.
Trước mắt bọn họ, một thân ảnh mở ảo dần dần hiện rõ, theo đó một lão giả hiện thân đang mỉm cười thân thiện nhìn vào bọn họ.
Ngài là...? Lân Diễm khẽ lên tiếng hỏi lão giả vừa mới xuất hiện.
Tay nàng nắm chặt đại kiếm trong tay.
Tiểu cô nương chắc là Lân Diễm nhỉ! Ta là sư phụ của hắn, người ta thường gọi ta là Thiên Lão.
Thiên Lão hiền từ mỉm cười, đôi mắt mặc dù đã già nua nhưng lại vô cùng sáng tỏ nhìn vào người đang nằm chết dưới đất kia nói.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Lão?
Đây không phải là người Dạ Trần nói lúc nãy, chính là người nhận chàng ấy là sư phụ sao.
Lân Diễm thầm nghĩ.
Tiểu nữ tham kiếm tiền bối.
Nàng vội đứng lên thi lễ.
Linh Lung và Tứ Du thấy vậy cũng vội khom mình thi lễ: Tham kiến tiền bối.
Ha ha ha...!Cứ gọi ta là Thiên Lão là được rồi.
Thiên Lão nhìn ba người mỉm cười nói.
Vâng...!Ba người nghe vậy vội đáp.
Tiểu tử thúi kia...!còn không mau dậy.
Không lẽ ngươi định để cho sư phụ phải chắp tay hành lễ cho tiểu tử ngươi, thì mới chịu sao.
Thiên Lão nhìn sang Dạ Trần vẫn nằm yên đó không khỏi lắc đầu cười mắng.
Ây...!Vậy sao được.
Dạ Trần nghe vậy vội bật người dậy.
Chỉ là tên xấu xa kia đánh cho đệ tử ê ẩm hết người.
Nên không thể...!Hì hì, sư phụ biết đó.
Dạ Trần cười gian, gãi gãi đầu nói.
Ha ha ha...!Thiên Lão nghe vậy ngửa mặt lên trời cười to làm cho đám người Lân Diễm được một phen hú hồn.
Tiểu tử ngươi yên tâm.
Sư phụ nhất định chăm sóc tốt cho tên kia...!từ đầu đến cuối, không bỏ xót một chỗ nào.
Thiên Lão làm sao lại không nhận ra ý đồ của đồ đệ mình chứ.
Lão cũng không phải thánh nhân có thể dễ dàng tha thứ cho địch nhân làm hại người thân bên cạnh mình.
Lão cũng phải nhân cơ hội này, giết gà doạ khỉ lập uy, tiện cảnh cáo mấy người đang rục rà rục rịch kia.
Một công đôi việc, sau này cũng bớt chút đạo tặc đến làm phiền mình.
Lại đây...!Thiên Lão khẽ phất tay thầm nói.
Trong con mắt ngước nhìn của đám người xung quanh, một thân ảnh vô cùng thê thảm hư không bay tới.
Là Tuyên Úc của Tuyên gia.
Mọi người đứng nhìn xung quanh thấy rõ thân ảnh thê thảm đang tiến tới liền kinh ngạc thầm hô.
Ngươi kia là ai? Sao lại mạnh như vậy?
Nghe nói Tuyên Úc đã bước một chân vào cánh cửa Siêu cấp rồi! Vậy mà vẫn còn bị đánh thảm như vậy.
Lão giả kia rốt cuộc là ai?
Ta ở đây đã gần mười năm thế nhưng cũng chưa từng nhìn thấy lão xuất hiện trước đây à.
Hừ...
Đám người nghị luận ầm ĩ làm Thiên Lão không khỏi khó chịu.
Lão khẽ phất nhẹ tay, một luồng ma lực thoát ra bao bọc lấy phạm vi xung quanh lão và đám người Dạ Trần lại.
Thật là phiền.
Lão nhẹ giọng nói.
— QUẢNG CÁO —
Ừm...!Đám người Lân Diễm cũng không tự chủ mà gật đầu đồng ý.
Bị đám người kia nhìn chằm chằm vào lại còn chỉ này chỉ nọ, miệng nói không ngừng bên tai, cảm giác đó không phải loại cảm giác dễ chịu gì.
Đến rồi! Dạ Trần liếc nhìn thân ảnh tiến vào trong màn chắn do Thiên Lão tiện tay tạo ra, vui mừng hớn hở thầm nói.
Tên khốn này cuối cùng cũng rơi vào tay bổn cô nương.
Linh Lung vui vẻ, lắc lắc cổ tay tiến đến chỗ Tuyên Úc cách mình không xa.
Ha ha...!Dạ Trần cũng cười đểu theo sau nàng ta.
Hắn thế nhưng cũng chịu không ít khổ từ tên mặt lạnh băng trước mắt.
Bây giờ đến lượt hắn đòi lại.
Cho các con một chút thời gian làm gì thì làm.
Còn lại để cho ta xử lí là được.
Tiếng nói của Thiên Lão truyền vào trong tai đám người.
Rõ.
Dạ Trần vui mừng, vội lên tiếng đáp.
Có sư phụ toạ trấn, tên kia cho dù lật trời cũng không làm ăn được gì.
Diễm Nhi, Tứ Du cũng đến à! Cả Khả Nhi nữa coi như đánh thay cho Ngũ Kiếm huynh đệ.
Dạ Trần quay sang rủ rê ba người đang không biết phải làm sao ở đằng sau.
Cái này...!Khả Nhi khó quyết, nàng khẽ liếc nhìn công tử nhà mình.
Rắc rắc...!Tiếng bẻ khớp vang lên.
Ta lên trước.
Lân Diễm hùng hổ lên tiếng, mắt nàng hung ác nhìn lại tên đáng đánh đang bị treo lư lửng trên không.
Cái này...!Haizz, đi thôi Khả Nhi.
Tứ Du vô cùng bất đắc dĩ, cuối cùng cũng phải nhập hội.
Hắn cũng tiện kéo theo Khả Nhi lên cùng.
Hừ...!Tuyên Úc khó khăn mở ra một bên mắt, lạnh lùng nhìn lại đám người Dạ Trần.
Có giỏi đơn đả độc đấu.
Bản toạ một tay chấp hết đám người các ngươi.
Tuyên Úc hừ lạnh, khinh thường lên tiếng.
Cuối cùng cũng phải chết, hắn cũng không cần phải nhún nhường làm gì cho nhục.
Ai da..
còn mạnh miệng ghê! Linh Lung mở to mắt, cười như không cười bạt cho hắn hai cái bạt tai thật vang dội.
BỐP BỐP.
Lân Diễm và Tứ Du nghe âm thanh phát ra cũng phải nhắm mắt đau giùm cho đối phương.
Thoải mái.
Linh Lung bật thốt cảm nhận.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy tâm tình mình tốt như lúc này.
...!Đôi mắt Tuyên Úc ngập tràn lửa giận nhìn vào nàng.
— QUẢNG CÁO —
Phi...!Linh Lung vô tâm, phỉ nhổ một tiếng, quay người không thèm để ý.
Bây giờ, chúng ta chấp một mình ngươi.
Tuyên Úc ngươi lên trước đi.
Dạ Trần nghĩa chính ngôn từ nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Tuyên Úc bá khí nói.
Cho người mười hơi thở ra tay trước đó.
Ta thề, nếu ta phản kháng, kiếp sau ta làm heo.
Dạ Trần để cho Tuyên Úc tin tưởng liền đưa ba ngón tay lên trời làm chứng.
Hừ hừ...!Ngực Tuyên Úc phập phồng lúc lên lúc xuống, hắn nhe răng trợn mắt liếc nhìn tên vô sỉ trước mắt.
Đánh cái rắm à! Hắn lúc này làm nổi sao? Hắn chưa bao giờ nhìn thấy tên nào vô sỉ như tên trước mắt, đã vậy còn tỏ ra là mình vô cùng chịu thiệt.
Để ta đếm cho.
Linh Lung giơ tay xung phong.
Được.
Phải đếm cẩn thận nha.
Không lão huynh đệ trước mắt lại bảo ta ăn gian.
Dạ Trần nghiêm túc nhìn sang Linh Lung nói.
Yên tâm.
Đội trưởng cứ giao chuyện này cho ta.
Ta là người tốt, không biết ăn gian là gì! Linh Lung nghiêm mặt, vỗ ngực thẳng thừng đáp lại.
Tốt.
Ta rất vui vì cứ một đội viên như ngươi.
Dạ Trần gật đầu lên tiếng tán thưởng.
Ta cũng rất hãnh diễn vì có một người đội trưởng như ngài đây! Linh Lung cũng vội đáp lại.
...!Lân Diễm và Tứ Du có chút phát điên nhìn hai người không được bình thường trước mắt.
Một hai ba bốn...!Linh Lung chăm chú đếm.
Xoẹt xoẹt...!Còn Dạ Trần một bên thì mài đao xoèn xoẹt.
Ông trời ơi! Lân Diễm và Tứ Du không khỏi liếc đôi mắt chứa đựng sự mệt mỏi, vô lực và cực kì bất đắc dĩ nhìn nhau.
Đúng là đồ đệ yêu quý của ta..