Nguyên Tố Đại Lục

Chương 119: 119: Thét To






Đến rồi!
Nhìn từ xa Diệt Ma Hội đã ở trong tầm mắt Dạ Trần khẽ nói.
Đến rồi sao.
Tứ Du vén rèm cửa lên nhìn ra bên ngoài có chút vui mừng.
Đến được đấy rồi ít nhất ôn thần đằng sau cũng không dám làm loạn.
Mọi người mau xuống xe...!Dạ Trần vội nói.
Viu...!Một quả cầu lửa đỏ rực bay đến chỗ bọn họ với tốc độ nhanh không tưởng.
Thật nhanh...!khốn thật.

Dạ Trần ngoảnh đầu ra đừng sau, ngước mắt nhìn, miệng thầm mắng.
Nhất định là do đám người ở đó phá hỏng chuyện tốt của ta rồi! Dạ Trần có chút cay đắng nói.
Hắn cũng không dám chậm trễ một quả cầu xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Muốn giết chúng ta...!khó đấy.

Dạ Trần nhếch miệng cười.
Vù...!Hắn vung tay ném mạnh quả cầu trong tay về phía quả cầu lửa đang mau chóng tới.
Bạo cho ta.
Ầm...!Ngay khi quả cầu nhỏ chạm vào quả cầu cực lớn kia, hai bên liền nổ tung vang trời.
Giới thành theo đó một rơi vào một mảnh hoảng loạn.
Tên khốn nào lại dám ngang nhiên ở đây thả ma pháp vậy? Có người ở gần đó thấy ánh lửa tứ tung đằng xa không khỏi kinh hãi.
Trước mắt bọn họ chính là Diệt Ma Hội à! Vậy mà vẫn có người dám ra tay.

Hắn phải chắp hai tai cho tên này một lạy mới được.
Có chuyện gì? Mọi người ở quanh đó cũng lần lượt đi ra xem náo nhiệt.
Trước cửa Diệt Ma Hội chơi bậy, không chết cũng tàn tật...!Có người cười đau trên nỗi đau người khác thầm nói.
Đội trưởng bây giờ phải làm sao.

Nhìn dòng người náo loạn, Linh Lung một mảnh bàng hoàng.
Cái này đâu phải là trăm người trong tưởng tượng trước đó.

Rõ ràng đã hơn ngàn người, kinh động cũng quá nhiều đi.
Hay là vào Diệt Ma Hội tìm sư phụ của ngươi trước.


Tứ Du liếc nhìn Dạ Trần suy ngẫm một lúc liền lên tiếng.
Dạ Trần cũng đã kể chuyện hắn nhận sư phụ trên đường đi cho mọi người nghe.

Mọi người mới đầu nghe còn có chút không dám tin.

Nháy mắt mới hôm qua thôi, hắn đã được một vị Ma giả cường đại nhận làm đệ tử, đúng là chuyện trong mơ.

Nếu như không phải có tấm lệnh bài kia xác minh thân phận, mọi người đã khịt mũi coi thường luôn rồi.
Cách này được nha.

Vào trong hội, cái đuôi kia cũng không dám làm tới.

Linh Lung vội gật đầu chấp nhận.
Lỡ như...!hắn thẳng tay không kiêng kị thì sao? Lân Diễm nhíu mày có chút lo lắng nói.
Hắn dám sao? Linh Lung có chút khinh thường.

— QUẢNG CÁO —
Hắn sẽ làm vậy đi.
Tứ Du im lặng suy nghĩ lời Lân Diễm nói, cũng có chút chắc chắn nói ra.
Dù sao tầng một, tầng hai của Diệt Ma Hội cũng không có mấy ai là cường đại có thể đánh lại người tên Tuyên Úc kia.

Nếu hắn chớp lấy thời cơ ra tay với chúng ta thì sao? Với lại chúng ta càng không biết vị Ma giả thần bí là sư phụ Dạ Trần đang ở chỗ nào? Tứ Du vội nói tiếp.
Bọn họ đều là những người mới đến đấy không lâu.

Đường đi còn không thạo, huống gì là vào Diệt Ma Hội tìm người.
Cái này...!Mọi người rơi vào khó khăn không biết phải làm sao.
Đội trưởng ngươi nói gì à!
Linh Lung quay sang một bên đang trầm lặng Dạ Trần.
Vào không được, ở đây cũng không ổn.

Chúng ta nên làm gì bây giờ.

Nàng vội nói.
Dạ Trần ngẩng đầu lên, đôi mắt liếc nhìn đằng xa thầm nói: Hắn đến rồi!
Ai đến? Linh Lung nghe vậy kinh ngạc.
Không lẽ là hắn.

Linh Lung vội xoay người chăm chú nhìn xem.
Một thân ảnh quần áo có chút rách rưới, mặt lạnh như băng, đôi mắt tràn ngập lửa giận đang từ từ chắp tay đi đến chỗ bọn họ, hắn đi đến đâu đám người từ xa vội tránh né sang hai bên đến đấy.
Khoé miệng hắn còn mỉm cười tàn nhẫn như đang tuyên bố chiến thắng thuộc về mình.

Cũng tuyên bố án tử của đám người hiện trong mắt hắn.
Hừ...!Linh Lung thấy vậy hừ lạnh một tiếng.
Nàng lấy ra một quang cầu đặt trong lòng bàn tay.
Ngươi dám...!Ta cho ngươi chết không có chỗ chôn thây.

Nàng thầm hận nói.
Quang cầu nhỏ trong tay chính là đòn cuối cùng của nàng.

Nếu như không phải bất đắc dĩ lắm, nàng cũng sẽ không dùng đến nó.
Công tử...!Khả Nhi thầm hô đủ cho nàng và người bên cạnh cùng nghe.
Giống như Linh Lung, Tứ Du bên kia cũng lấy ra một lục cầu nhỏ nắm chặt trong lòng bàn tay.

Khuôn mặt hắn nghiêm túc nhìn về phía trước.

Ánh mắt như có như không liếc nhìn Dạ Trần ở bên cạnh.
Cần làm vậy sao? Khả Nhi khuôn mặt buồn bã nhìn công tử nhà mình.

Tứ Du không trả lời nhưng gật nhẹ đầu đáp lại.
Các ngươi làm sao vậy? Đâu cần phải căng như dây đàn vậy à.

Tiếng nói kinh ngạc của Dạ Trần khẽ vang lên bên tai mọi người.
Hử...! Mọi người không khỏi nghi hoặc nhìn lại tên không có một chút sự lo lắng nào trên khuôn mặt đã hé lộ một chút từ chiếc mũ đã rách tả tươm kia.
Đừng nhìn ta như vậy.

— QUẢNG CÁO —
Dạ Trần ngại ngùng khẽ nói.
Rắc rắc...!Không chờ mọi người đáp lại, hắn xoay xoay xoay cổ tay bước đến trước cửa Diệt Ma Hội.
...!Đám người Lân Diễm và mọi người hiếu kì xung quang dõi đôi mắt quan sát hắn.
Tiểu bằng hữu...!người làm gì vậy? Một nhân viên Diệt Ma Hội đi ra từ phía cửa không khỏi nghi hoặc nhìn thân ảnh hơi khó coi trước mắt.
HÍT!
Dạ Trần mặc kệ tất cả, hắn hít sâu một hơi thật dài, phồng mồm trợn má hét to:
SƯ PHỤ...!NGƯỜI CÒN KHÔNG MAU RA.
LÀ NGƯỜI TA CHẶT ĐỒ ĐỆ YÊU QUÝ CỦA NGÀI...
...THÀNH TÁM KHÚC LUÔN ĐÓ..!!
Ing ing...!Mọi người không tự chủ bịt kín lỗ tai.
Tiếng gào to của Dạ Trần kèm theo ma lực trong đó đã to lại càng thêm to làm vang vong một góc Giới thành Thiên Phương.
...!Đám người Linh Lung mở to mắt, há hốc mồm nhìn người đội trưởng kính yêu đang hết hơi trước mắt.
Cái này cũng quá cực phẩm đi.

Suy nghĩ này mau chóng xuất hiện trong đầu mọi người.
Ta xỉu...!Nhân viên Diệt Ma Hội trước cửa chưa đi được một bước đã lăn quay ra đất.
...!Lân Diễm thấy vậy đỏ mặt ngại chết đi được không biết dấu đi đâu.
Hộc Hộc...!Dạ Trần mặt trắng bệch.

có chút thở không nổi.
Mệt quá!
Bịch..

Hắn không khỏi cảm thán một câu trước khi ngã ra đất.
Dạ Trần...
Đội trưởng...
Đám người Lân Diễm thấy vậy vội mau chóng tiến lên đỡ hắn dậy.
Hao cạn ma lực...!không...!sao đâu! Tứ Du cầm cổ tay Dạ Trần cảm nhận, được một lúc bất đắc dĩ nói ra.
Lúc nãy còn hùng hùng hổ hổ ta đây không sợ ai.

Giờ thì tốt rồi!
Đội trưởng...!ngươi thật thông minh nha.


Linh Lung nhìn Dạ Trần, đôi mắt sáng bừng khẽ khen một câu.
Nàng vậy mà không nghĩ đến.

Chỉ cần đứng đây gọi sư phụ của hắn ra là được rồi.

Cần gì phải suy nghĩ hay tốn công tốn sức vất vả đi tìm chứ.

— QUẢNG CÁO —
Chuyện...!ta...!ta là...!ai chứ! Dạ Trần vui vẻ, có chút hụt hơi đáp lại.
Rồi! không cần cố.

Lân Diễm ở bên có chút đau lòng nói.
Ở cách đó không xa.
Đám tặc tử...!đáng chết.

Tuyên Úc thấy tình hình diễn biến thành ra như vậy thầm mắng một câu.
Cái gì bình tĩnh, cao ngạo nháy mắt bị quét sạch.
Hắn biết thời gian cho mình đã không còn nhiều.

Nếu như còn không nhanh kết thúc, vậy thì không còn cơ hội cho hắn nữa rồi.
Tránh ra cho ta.

Hắn vội hét lớn.
Ầm...!Một chưởng phô thiên cái địa che lấp một mảnh trời đánh đến chỗ đám người Dạ Trần.
Nhanh quá...!không kịp mất.
Linh Lung nhìn thấy chưởng lực tràn ngập phong chi lực từ trên trời đánh đến, khuôn mặt trắng trẻo lộ ra từ chiếc mũ rộng không khỏi biến sắc.
LÀ TÊN KHỐN NÀO DÁM ĐỘNG ĐẾN ĐỒ ĐỆ CỦA LÃO PHU.
Một tiếng thét vang trời ngập tràn lửa giận truyền ra.
Vù...!Chưởng lực hướng tới đám người Dạ Trần cũng hư không tiêu thất, biến mất không còn sót lại một thứ gì.
Phù...!vừa kịp lúc! Dạ Trần thấy vậy thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tên khốn kia...!ngươi chờ đó.
Xem ta làm sao chơi chết ngươi..