Nguyên Thủy Thuần Sinh Thái

Chương 42




Ý tứ của Quang rất rõ ràng, hắn đã từng đề cập qua. Mục Túc không chú ý tới dĩ nhiên không thể trách hắn.

“Mục Túc không có đăng ký tình nguyện đi.”

Những người theo Quang đi đều là những người tình nguyện đăng ký. Mục Túc không phải tự nguyện. Bất quá, Mục Túc hiện tại chính là đang tự rước lấy nhục thôi.

“Giống cái không cần đăng ký, chỉ cần đi theo giống đực của mình là tốt rồi. Mà Mục Túc chính là giống cái của Quang.”

Lời lẽ khí khái hào hùng. Vấn đề này, từ trước tới nay Mục Túc chưa bao giờ giành được chiến thắng.

“AAAAA!!”

Mục Túc tức đến thét to, nhưng bất kể y có muốn hay không, vẫn đều phải theo Quang lên đường. Đoàn người rất nhanh sẽ đến Xà cốc. Các nam nhân hái thảo dược phân cho mọi người ăn. Các nữ nhân vùng núi mặc dù không thích rắn độc, nhưng cũng đã từng nhìn thấy rắn, lại được nói trước chỉ cần uống thuốc vào sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng cho nên cũng không sợ hãi gì mấy. Chỉ trừ Mục Túc.

Mục Túc nhìn các nữ nhân dũng cảm đằng kia, tự mình bảo với Quang mình sợ rắn dĩ nhiên là không nói được. Lần trước đi qua được nơi này chính là bởi vì y đang ôm đứa nhỏ, Quang sợ y vừa tránh rắn lại vừa ôm đứa nhỏ không được thuận tiện, cho nên mới ôm y đi qua. Lần này thì…… Y nha, là giống đực đó, nữ nhân còn tự bước qua được, trong khi bản thân phải nhờ Quang ôm y qua sao? Cảm thấy có chút mất mặt nha.

Mục Túc muốn giữ một chút lòng tự ái buồn cười của giống đực, không nói gì, tự mình gắng gượng.

Vừa bước vào Xà Cốc, chân đã gặp một đám xà, sắc mặt Mục Túc bắt đầu trắng bệch.

Chung quanh không ngừng vang lên tiếng thét chói tai của giống cái.

“A!”

“Không cần sợ. Ngươi không chọc nó, nó sẽ không cắn ngươi. Hơn nữa cho dù có lỡ giẫm lên cũng không sao.”

Nữ nhân được giống đực của mình an ủi, lại được kéo vào trong ngực, cũng từ từ an định lại.

Nhìn qua Mục Túc, bởi vì còn đang giận dỗi, cho nên tự nguyện đi đằng chót, vì thế hiện tại còn lại một mình, sợ đến mức thét cũng không dám thét một tiếng. Mục Túc thật sự sợ rắn. Nguyên do là bởi vì khi y còn bé, đang bơi ở trong hồ thì gặp phải một con rắn nước, thân thể con rắn trơn mượt lại lạnh đến mức nào y vẫn còn nhớ rất rõ.

Mục Túc không dám cất bước, cho đến khi Quang quay đầu lại nhìn, Mục Túc đã bị tụt hậu cực kỳ nghiêm trọng. Quang đành phải quay lại, nhưng Mục Túc lại không hề chú ý tới Quang đang ở bên cạnh mình, hai mắt một mực nhìn đám rắn dưới đất.

“Mục Túc! Mục Túc!”

Quang gọi mấy tiếng, phát giác ra có điểm không đúng, thế là khiêng Mục Túc lên vai, bước nhanh qua cùng với tộc nhân.

“Mọi người mau chóng ra khỏi chỗ này. Qua được nơi này rồi, chúng ta sẽ làm bữa tối.”

Mọi người nhìn Quang khiêng Mục Túc đi với tốc độ càng lúc càng nhanh, thế là rối rít noi theo Quang khiên giống cái của mình lên.

Qua khỏi Xà Cốc, Quang đặt Mục Túc xuống đất, Mục Túc nhìn hắn một cái, thẳng tắp té xuống, may mà Quang ôm lại kịp.

Có người theo kịp hỏi.

“Mục Túc xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ta nghĩ y chỉ là quá mệt mỏi thôi, cần nghỉ ngơi.”

Mọi người đột nhiên cười thành tiếng. Tối hôm qua, Quang hành hạ Mục Túc như thế nào, mọi người đều nghe được hết. Vì thế, Mục Túc mệt mỏi là điều dĩ nhiên, Mục Túc mệt cũng chứng tỏ một điều: Quang cực kỳ dũng mãnh.

Quang chuyển Mục Túc ra đằng sau, để y nằm sấp trên lưng hắn. Vừa mới ra khỏi Xà Cốc đã phát hiện ra một con sơn dương, Quang để cho giống cái ngồi một chỗ đợi lệnh, lưu lại mấy giống đực bảo vệ, bảo tộc nhân còn lại chạy ra bốn phía bao vây, bản thân thì đứng mũi chịu sào đuổi theo.

Đợi đến khi Mục Túc tỉnh lại đã phát hiện mình hiện tại đang ở bờ sông, bên cạnh còn có người đang róc da sơn dương, sắc trời đã tối sầm. Có một giống cái phát hiện y tỉnh, liền tới nói.

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi. Ngươi biết không? Từ lúc ở Xà Cốc, ngươi đã ngủ cho tới bây giờ rồi đó.

Quang phát hiện chúng ta mang nước không nhiều lắm, cho nên đem chúng ta tới đây. Các giống đực của chúng ta có phải rất giỏi hay không a. Bọn họ đã bắt được tới mười mấy con sơn dương đó, còn sống nhăn, có thể dễ dành mang đi đường làm lương thực dự phòng a.”

Nghe giống cái không ngừng huyên thuyên khen ngợi lại tự hào sức mạnh của giống đực, Mục Túc rốt cục cũng đã rõ, nàng hiện tại xem y là một trong đám quần thể của các nàng rồi.

“Ta……”