Nguyên Thủy Thời Đại

Chương 33: Sát nhập bộ lạc




Tám tên chiến binh không một chút phòng bị nên bị diệt sát trong chớp mắt, miệng chỉ kịp rên lên một tiếng nhỏ.

Rất nhanh đám người Klu triển khai kế hoạch, tám cái xác ngay lập tức bị kéo vào trong lùm cây. Nếu không phải dưới nền tuyết trắng xóa còn in dấu vết máu đỏ tươi thì hẳn sẽ không ai nhận ra nơi đây vừa có người chết.

Rất nhanh chóng các dấu vết bị xóa đi, hang nhốt bộ lạc Khô thông thoáng, nhưng Minh Vũ không có ý định giải thoát bọ họ ngay lập tức, bởi vì sẽ gây náo động dẫn đến đám chiến binh đang ngủ trong kia phát hiện ra.

Sau khi xử lý xong xuôi, nhóm người Klu tập hợp, mục tiêu là 8 cái nều vải đen kia.

Bên trong từng cái lều không ngừng truyền ra những tiếng hít thở đồng đều. xem ra bọ chúng rất là ngủ say.

Dưới ánh trăng soi sáng, tám tên thợ săn lần mò vào trong lều, phái bên ngoài 15 thợ săn đã giương cung lên, chỉ cần có một biến động bất ổn sẽ ngay lập tức bắn cung.

Chừng 4 phút sau, Klu là người đầu tiên lẵng lặng đi ra, dao găm trên tay hắn đã nhuốm đậm máu tươi. Tiếp theo đó từng cái lều trại bị tiếng vào, mùi máu tươi bắt đầu lan tỏa trong không khí.

Đôi bàn tay Minh Vũ nắm chặt, cẩn thận quan sát tường biến động trong từng cái lều trại kia. Bất chợt từ trong cái lều là Orc tiếng vào, một tiếng hét thảm vang lên.

Lông tóc Minh Vũ lúc này dựng cả lên, hắn không ngần ra ra lệnh bắn tên vào trong những cái lều kế bên.

Những mũi tên không ngừng xuyên qua lều, diệt sát những con thú hung tàn khát máu bên trong,

Lúc này bạo động nổi lên, còn ít nhất 15 tên chiến binh bộ lạc Báo Đen còn sống, bọn chúng ngay lập tức tỉnh dậy, toàn thân trần truồng nhảy vọt ra lều.

Thế nhưng không có vũ khí trong tay, ngay lập tức bọn chúng được ban tặng cho một mũi tên chí mạng xuyên ngực, xuyên cổ họng. với cự ly gần như thế này thì đám người cung thủ có thể nói lá bách phát bách trúng.

Sưu! sưu! sưu! Tên không ngừng loạn vũ, chưa đầy 3 loạt tên đã không còn tên bộ lạc Báo Đen nào sống sót.

Lúc này Minh Vũ mới thở phào nhẹ nhỏm. “ cuối cùng cũng xong!”

“ rất may! Rất may!”

Trên người Klu lúc này đã đẫm máu, hắn giống như là quỷ dữ bước ra từ trong địa ngục.

Cả một bãi chiến trường đẫm máu, tuy không có ấn tượng như trận chiến bên bờ suối, thế nhưng máu chảy loang lổ trên mặt tuyết cũng không khác gì cho mấy.

Không để cho mọi người thu thập chiến trường, dù gì đây cũng là địa bàn của Khô Bộ lạc. Minh Vũ cũng không có hảo tâm tới mức đó.

“ mau! Mở hang đá!” Minh Vũ ra lệnh.

Lúc này Orc cũng bước ra, hình trạng của hắn cũng không có khác gì Klu một thân đẫm máu, mà hắn cũng không có để ý chút nào tời hình tượng của mình, lời của Minh Vũ chính là mệnh của hắn, hắ biết chỉ cần nghe lời thủ lĩnh thì sẽ có món ngon để ăn, mà làm việc càng tốt, thức ăn ngon sẽ càng nhiều.

“ cót! Cót! cót! Kẹt!” tấm cửa đá cực năng chắn lấy hang động từ từ mở ran, bên trong truyền ra không ít tiếng khóc, tiếng la hoảng loạn.

“ quỷ dữ tới rồi! quỷ dữ tới rồi! chúng lại bắt chúng ta ăn thịt! thần linh mau cứu ta! Cứu ta!!!!”

Exp lúc này dường như đã mất hết niềm tin vào cuộc sống, hằng ngày tràn cảnh này liên tục xảy ra, bọn chúng không những giết tộc nhân, mà còn uống máu họ, ăn thịt họ.

Cánh cửa đá dần dần mở ra, ánh sáng từ từ chiếu vào Orc thân hình cao lớn đứng chắn trước cửa hang, mùi máu tanh lan tỏa khắp hang động.

Không ngừng có tiếng hét thảm vang lên, có một số không nhịn được mà ngất xỉu, một số thì sơ té ct té Đi.

Exp đôi mắt thẩn thờ nhìn cái thân ảnh cao lớn kia, có một chút qune thuộc, có một chút xa lạ. nội tâm nàng có một chút kích động, có không ít suy nghĩ ập vào trong đầu nàng vào lúc này.

Rất nhanh sau đó một dáng người mãnh khảnh bước vào, trên tay hắn còn cầm một một cây đước, hình ảnh đó sau này nàng sẽ không bao giờ quên cái khoảng khắc này.

“ bộ lạc ăn thịt người đã bị diệt! mọi người đã an toàn!” âm thanh trầm thấp, thế nhưng lại đánh vào tâm linh mọi người.

Không để cho đám người bộ lạc Khô nhận ra điều gì, Orc và Minh Vũ đã bước ra ngoài hội họp cùng với các thành viên.

Trong thời gian này, mọi người hầu như đã kiệt sức, một đên không ngủ, chuẩn bị công tác phòng thủ, tuy hắn đã quá đề cao sức chiến đấu của bộ lạc ăn thịt người kia, chuẩn bị quá nhiều.

Điều này đã lấy đi không ít thể lức của nhóm thợ săn, đồng thời một đêm duy chuyển kèm theo chiến đấu, bọn họ đã lâu không còn sức lực, sau khi Minh Vũ cho phép, mọi người nghĩ ngơi.

Bọn họ không thể nhịn được ngay lập tức ngã gục xuống đất, tận hưởng những giây phút tuyệt với nhất, mặ kệ phía dưới là gì, dù là tuyết hay máu tươi.

Minh Vũ cũng không có khác gì hơn, thế nhưng hắn không cứ thể mà ngủ được, một số công tác cần hắn phải xử lý.

Hắn lấy từng tấm da thú đắp lên người những chiến binh của mình, động thái vô cùng quan tâm. Hắn không có coi đám người này là thuộc hạ của mình, mà chính là người thân, một chiến hữu.

Rất nhanh tộc nhân bộ lạc Khô bừng tỉnh trong cơn hoảng loạn, bọn họ bước ra hang đá đồng thới không tin vào chính mắt mình, tràng cãnh dưới kia.

Thây xác nằm là liệt, màu máu tô điểm cho nền tuyết trắng, khung cảnh cực kỳ ác liệt.

Sau đó là từng tiếng gào rống khóc thét, bọ họ nhận ra những tên kia đang nằm dưới mặt đất, chính là những tên sát hại bộ lạc bọn họ, ăn thịt, uống máu tộc nhân của họ. đó là người thân, đó là chiến binh, đó là thợ săn, đó là con nhỏ, đó là thủ lĩnh, đó là Vu. những người thân chí cốt của bọn họ.

Dùng đá đập, cùng gậy đánh, dùng giáo đâm, bọn họ làm tất cả những gì mà họ có thể làm có thể phát tiết nổi thống hận.

Exp đôi mắt thấm đẫm nước mắt, nàng không có đi theo tộc nhân của nàng, đôi mắt đẫm lệ nhìn chăm chú người thủ lĩnh trẻ tuổi bộ lạc Đá Lớn.

Chínhcái bộ lạc được cho là yếu nhất trong vùng, số thợ săn không bằng một nửa bộ lạc bọn họ, vậy mà chỉ một đêm, đám bộ lạc ăn thịt người kia đã không còn một tên sống sót.

“ tại sao bọn họ làn được! tại tạo?” một dấu chấm hỏi thật lớn trong đầu nàng.

Nhìn thấy Exp đang thơ thẩn ra, Minh Vũ nhẹ nhàng cười một cái, sau đó lấy một it tấm da thú khoác lên vai nàng an ủi nói “ mọi chuyện đã qua! Không sao cả!”

Không nhìn thấy Kkav trong đám người này, thì hắn cũng đã biết chuyện gì đã xảy ra.

Bộ lạc ngoại trừ những đứa bé ra, toàn bộ nam tính đều không còn một ai, cả bộ lạc sẽ không còn sức chống cự nào cà trong cái thời đại nguyên thủy này.Nghe được lời an ủi của Minh Vũ Ex không nhịn được nữa là khóc òa ra, nàng khóc như mưa, Minh Vũ không có nói gì, chỉ khẻ ôm đầu nàng vào lòng, cho nàng khóc thật thỏa thích.

Không lâu sau, nàng đã thiếp đi trong màn nước mắt. mà lúc này các tộc nhân bộ lạc Khô cũng đã phát tiết xong, cũng đã gục xuống mặt tuyết mà ngủ.

Cho đến tận trời sáng, lúc này đám người mơi thức ậy, chợt nhìn thấy đam hỗn độn dưới tuyết kia, đám người Klu cũng có chút không tin vào mắt mình.

Dưới sự trấn áp của Minh Vũ mọi người chuẩn bị thức ăn và trở về bộ lạc.

Mà lúc này Exp cũng đã tỉnh dậy,khóc một trận thật to tin thần nàng tốt hơn.

Nhìn thấy con mèo nhỏ tỉnh dậy, Minh Vũ đưa cho nàng một củ khoai nướng.

“Kkav chết rồi! bộ lạc Khô sau này sẽ làm gì?” Minh Vũ.

“ ta không biết!” Exp trả lời.

“ bộ lạc ta đã giết tất cả đám ăn thịt người kia rồi, thế nhưng bọ chúng sẽ quay lại, hiện tại bộ lạc khô không có khả năn tự bảo vệ mình” Đó là sự thật không thể nào chối cải được.

Exp cũng khá là thông minh, biết chuyện gì se xảy ra tiếp tới, trong mấy ngày nay lương thực chỉ còn chưa tới một nữa, đa phần chín là do đam man rợ kia lấy đi.

Với số lương thực còn lại, bộ lạ sẽ không sống nổi qua mùa đông.

“ Vũ! các ngươi có thể bảo vệ chúng ta?” Exp nghiêm túc hỏi.

Hắn suy nghĩ một hồi lâu sau đó tra lời “ được! chỉ cần các ngươi nghe lời, thức ăn nhà ở đều có!” Minh Vũ khẳng định.

“vậy thì bọn ta sẽ theo ngươi!” Exp chắc nịch nói.

“ tốt! ngươi thông báo cho bộ lạc của mình, chuẩn bị vật dụng đi, giữa trua chúng ta về bộ lạc Đá Lớn!”

Không biết Exp nói gì với các tộc nhân của mình, ngay sau đó các tộc nhân ngay lập tức thu dọn lương thực, trang bị, vũ khí, công cụ cùng nhau đi về bộ lạc Đá Lớn.

Toàn thể bộ lạc Khô lúc này chỉ cón hơn 170 người, trong đó đứa nhỏ dười 12 tuổi có khoàng 50 người, số còn lại là phụ nữ đang trong độ tuổi sinh sản và làm việc tốt nhất.

Nhìn những tộc nhân này Minh Vũ cảm thấy lần hành động này rất là kiếm lời.

Quả thật quyết định giải cức bộ lạc Khô chính là một quyết định khó khăn của hắn.

Hắn biết là như thế rất là nguy hiểm, thế nhưng nguy hiểm sẽ đi chung với kỳ ngộ. hơn nữa tiêu diệt đám man rợ kia không những là suy giảm thế lực của bọn chúng, đồng thời giup bộ bộ lạc bản thân có thêm thời gian để phát triển. một công đôi ba việc. quả thật là kiếm lời thật lớn.